Bắc Tống Phong Lưu

Chương 2007

Tuy nhiên, nước xa không cứu được lửa gần. Kho lương thực ở Úy Châu và Hồn Nguyên chỉ có thể đáp ứng được cho quân đội Đại Tống, những người dân đó có thể.

Không còn cách nào khác, Lý Kỳ chỉ có thể trước tiên mang toàn bộ lương thực của Hồn Nguyên phát cho những người dân đó, còn sai quan phủ Hồn Nguyên, Úy Châu chi tiền đi mua lương thực cho người dân. Bởi vì chế độ mới, khu vực Yến Vân là châu phủ có châu trị, cho nên châu phủ ở đây đều rất có tiền. Các ngươi lấy số tiền này đi mua lương thực, hơn nữa còn chưng thu lương thực thu hoạch năm nay trước.

Trong nhà người dân ở vùng này đều có kho tích trữ lương thực, thấy triều đình bỗng nhiên tới mua lương thực, hơn nữa còn dựng lên khẩu hiệu lương thực cũ đổi lương thực mới, thu thuế năm nay trước. Khẳng định trong nhà chắc chắn là lương thực cũ, thường thì triều đình đều muốn thu lương thực của năm đó, cũng chính là lương thực mới, người dân đương nhiên là bằng lòng rồi. Cũng biết Vân Châu tình hình thế nào, lúc trước họ còn định quyên góp lương thực cho triều đình, chỉ là bị Lý Kỳ từ chối. Bây giờ còn có thể đổi được ra tiền, lần lượt lấy lương thực trong nhà ra, bán cho triều đình.

Tương đương với đó chính là Lý Kỳ trước tiên phát lương thực của Úy Châu và Hồn Nguyên cho người dân vừa mới quy thuận Đại Tống này, sau đó sẽ mua lương thực trong tay người dân của mình để giải quyết nhu cầu của quân đội mình. Chờ tới khi lương thực của Yến Sơn phủ được vận chuyển tới, thì vạn sự đều hanh thông. Mặt khác, Lý Kỳ còn dặn dò người dân Hồn Nguyên huyện, phải đối xử tử tế với người già, trẻ nhỏ và phụ nữ yếu đuối di chuyển tới đó.

Người dân cửa bắc Vân Châu thấy lương thực rõ ràng này, vui mừng tới mức nước mắt rưng rưng, may mắn là mình đã chọn đúng chủ nhân. Cứ như vậy, họ lại không một mực bán mạng cho Triệu Giai hay sao? Đồng thời còn củng cố thêm quyết tâm của họ, nói bao nhiêu lời lẽ hùng hồn, hát quốc ca nhiều lần, cũng không quý bằng một hạt cơm.

..

..

Ở phía nam Áp Lục Giang cũng chính là cửa biển Áp Lục Giang. Nơi đây cách Bà Tốc Lộ của Kim quốc chỉ có 20 dặm xa. Bà Tốc Lộ này cũng chính là thành phố Đông Cảng của tỉnh Liêu Ninh sau này. Lúc này đã là lúc hoàng hôn, trên biển sóng êm biển lặng, bầu trời trong xanh từng đàn chim hải âu bay qua, chỉ thấy một đội thuyền khổng lồ đang tiến về phía này.

- Khởi bẩm tướng quân, phao đã được bố trí xong rồi.

Một vị tướng quân mặc áo choàng màu đỏ, uy phong lẫm liệt đang đứng trên boong tàu, cầm thiên lý nhãn nhìn về phía tây bắc. - Truyền quân lệnh của ta, toàn quân lên bờ, phải lên bờ hết vào sáng sớm ngày mai.

Vị tướng quân này chính là Hàn Thế Trung.

Còn chiếc phao của phó tướng đó chính là dùng để ban đêm lên bờ. Trước tiên họ dùng phao để chế thành đường trên mặt nước, nối tiếp cho tới bờ. Trên phao đều có chuông, bởi vì buổi tối không nhìn thấy, chỉ có thể nghe thấy, một khi đội thuyền đi lệch đường, tiếng chuông sẽ phát ra âm thanh.

- Tuân mệnh!

Mệnh lệnh vừa xuống, chỉ thấy hai bên trái phải hạm thuyền bỗng nhiên mở cửa sổ ra, từng con thuyền nhỏ dưới tác dụng của dây thừng, từ miệng thuyền này từ từ rơi xuống mặt biển. Một binh lính thuận theo sợi dây thừng này nhảy xuống chiếc thuyền nhỏ. Khi đầy thuyền, chiếc thuyền liền rời khỏi dây thừng, căng buồn, thuận theo gió đông mùa hạ đi về phía tây bắc. Con thuyền này nối tiếp con đường kia, tất cả đều được tiến hành đâu vào đấy.

- Tướng quân, chúng ta nên khởi hành rồi.

- Ta biết rồi.

Hàn Thế Trung quay người lại, nói với thê tử bên cạnh:

- Phu nhân, ta phải xuất chinh rồi, ở đây giao lại cho nàng rồi.

Lương Hồng Ngọc khẽ gật đầu, liền hai tay dâng bảo kiếm vừa mới lau lên, cười nói: - Rượu đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ phu quân trở về.

Kỳ thực phu thê họ đã không còn cần nói thêm gì nữa. Lương Hồng Ngọc có thể bầu bạn với y tới đây, tới hôm nay đã chứng tỏ tất cả rồi.

Sau nửa giờ.

Lương Hồng Ngọc đầu tết quấn khăn đỏ, đứng ở boong tàu, đón ánh nắng chiều rạng rỡ, vẫy tay theo bóng Hàn Thế Trung xa dần, nước mắt đã đầm đìa trên mặt.

Tảng sáng hôm sau, Hàn Thế Trung đã ở bờ biển, hoàn thành lần đổ bộ có lẽ là có quy mô lớn nhất trong lịch sử từ xưa tới nay. Hai vạn hải quân đã đứng đầy bờ cát.

Hàn Thế Trung lên chiến mã, dẫn đại quân tiến về phía tây bắc, rất nhanh đã biến mất trên bờ biển.

..

Ở vùng đồng bằng Tống Ngõa Giang cũng chính là thượng lưu sông Tùng Hoa, bụi đất tung bay, chỉ thấy nghìn người tán loạn trên vùng đồng bằng này. Phía đông một đội nhỏ, phía tây một đội lớn. Trên cánh đồng mênh mông này ngự mã phi chạy, chỉ thấy những người này đều vai khoác chiếc áo mỏng màu xanh, đầu đội mũ màu xanh, còn cắm mấy cọng lông vũ màu trắng, ăn mặc hết sức kỳ dị.

Sưu sưu sưu sưu!

Những người này vừa chạy vừa giương cung lắp tên, cánh cung đã đổi hướng, tiếng cung tên vù vù vẫn chưa dứt, lại nghe thấy phía sau vang lên từng hồi kêu la thảm thiết.

Bỗng nghe thấy một trận châu chấu bay về phía họ, dày đặc, chờ tới gần nhìn ra thì nào phải châu chấu, mà là hàng ngàn vạn mũi tên.

Chỉ thấy phía đông bắc của họ, cát bụi cuồn cuộn, một đám dũng sĩ Nữ Chân đầu búi tóc đang hùng hổ lao về phía họ.

Nhưng, những chàng thiếu niên này lại hồn nhiên không sợ, ngược lại còn bật cười ha hả, hào khí vạn trượng, thúc ngựa xông lên phía trước. Những mũi tên của dũng sỹ Nữ Chân này chính là bắn không tới họ. Nhưng mũi tên của họ lại có thể bắn trúng người Nữ Chân phía sau. Trước đây người dũng sỹ Nữ Chân vẫn thường treo kẻ địch lên rồi đánh, bây giờ cũng xem như là gặp được khổ chủ, bị treo lên kêu la thảm thiết.

Nhân mã hai bên như gần như xa, thấy sắp đuổi kịp tới, nhưng rất nhanh lại bị kéo giãn ra.

Lúc này có thể dùng từ phim thần tượng máu chó của hậu thế là thuyết minh chính xác nhất, chính là mỗi khi nhân vật nam và nhân vật nữ sắp được ở cùng một chỗ rồi, thì họ lại phải phân tách ra, bởi vì còn chưa kết thúc.

Dũng sỹ Nữ Chân kiêu ngạo nhất là gì? Là kỵ binh của họ, là kỵ xạ của họ. Còn bên phía quân Tống, phương diện này lại nhiều lần thiệt hại nặng nề, nhưng bây giờ thủ đoạn kiêu ngạo nhất của họ là dưới những chiếc áo choàng xanh này lại là trò chơi như vậy. Điều này đã khiến cho các dũng sỹ Nữ Chân cảm thấy mình bị nhục nhã lần lượt thúc chiến mã truy đuổi những người mặc áo xanh đáng ghét này.

Những người mặc áo xanh này kêu lên từng trận kỳ quái, ai nấy đều có vẻ mặt vui mừng, khi thì bắn tên, khi thì bỏ chạy, dường như là họ mới là bá chủ của đồng bằng này vậy.

Không biết là phải mất bao lâu, họ đã tiến vào khu vực địa hình lòng chảo. Lúc này, trên cùng cao ở phía tây bắc này bỗng nhiên xuất hiện mấy bóng người tới.

Người ở giữa chính là một người đàn ông cầm Hồng anh trường thương, mặc khôi giáp màu bạc, hai đầu lông mày anh khí nhu động, hai mắt như hùng ưng trên thảo nguyên, vô cùng sắc bén. Còn thiếu phụ bên cạnh y thì mặc khôi giáp tương tự như vậy, da dẻ mịn màng đã bị gió cát thổi vào có chút khô nẻ, nhưng lại tư thế hiên ngang, cái gì là Dương Ngọc Hoàn, cái gì là Tây Thi, Điêu Thuyền, trước mặt người phụ nữ này chẳng qua là một đống phấn hồng khô lâu, tôm tép nhãi nhép, khó mà lọt vào mắt người ta được.

Người phụ nữ mặc quân trang là người phụ nữ vì nước chinh chiến mới là người phụ nữ đẹp nhất.

- Phu quân, những dũng sỹ thảo nguyên này quả thật là lợi hại vô cùng, ngay cả kỵ binh Nữ Chân cũng đều bị họ trêu chọc.

- Nàng nói không sai, họ từ nhỏ đã sống trên thảo nguyên, làm bạn với ngựa, khi chúng ta vừa mới học chữ, họ đã có thể cưỡi ngựa đi săn trên thảo nguyên rồi. Đây là thảo nguyên đã mang tới cho họ, người Nữ Chân đương nhiên là không thể bằng họ được. Chúng ta lại càng không thể bằng họ được.

- Nhưng ta vẫn luôn cho rằng, nhân tài mới là bá chủ của thế giới này, mà không phải ngựa, sớm muộn cũng sẽ có một ngày quân đội Đại Tống ta sẽ tung hoành thiên hạ, không thể địch được.

- Tin chắc ngày này cũng không còn xa nữa.

- Tướng quân, người mau nhìn xem, Nữ Chân Thát Tử tới rồi.

- Dặn dò các huynh đệ, chuẩn bị xuất kích.

- Tuân mệnh.

Khi năm nghìn dũng sỹ Nữ Chân này đều vào khu vực này, thoáng chốc, xung quanh sườn dốc truyền tới từng hồi vó ngựa, nhiều vô cùng.

Những dũng sĩ Nữ Chân này vừa rồi đã bị những người áo xanh đó khiêu khích tới mức đầu bốc hỏa, một lòng chỉ muốn đuổi theo nghiền nát đám người áo xanh đó, lại không biết mình đã từng bước tiến vào vực sâu. Lúc này họ đã hoàn toàn tỉnh ngộ, thấy nhiều quân địch như vậy, không khỏi tái mặt đi. Đây chính là khu đất trung tâm của Đại Kim họ, vì sao lại có nhiều quân địch xuất hiện như vậy?

Vị tướng quân ngân giáp vừa rồi bỗng giơ cao đại thương lên. - Các huynh đệ, chúng ta xuyên qua sa mạc, đi tới thảo nguyên rồi, vượt qua núi lớn, đi qua sông lớn, chúng ta tin chắc trên thế giới này đã không có bất kỳ thứ gì có thể ngăn cản được bước chân của chúng ta tiếp tục tiến lên phía trước. Bây giờ cũng đã tới lúc để cho những kẻ không coi ai ra gì Thát Tử Nữ Chân này thấy được bầu nhiệt huyết của đàn ông Đại Tống chúng ta rồi.

- Rống!

- Xông lên! Giết sạch những Thát tử Nữ Chân này.

Vạn mã lao nhanh, bụi bay mù mịt, quân Kim từ bốn phương tám hương đã từ vực sâu vạn trượng xông lên đánh tới.

Vị tướng quân ngân giáp này, tên của y là Nhạc Phi.
Bình Luận (0)
Comment