- Tùng tùng tùng!
- Xu Mật Sứ, Xu Mật Sứ, chúng ta nên xuất phát rồi.
- Xu Mật Sứ---.
- A? Sao lại không có ai!
Bảy ngày trước đã đàm phán ổn thỏa tất cả các chi tiết, hôm nay chính là bước cuối cùng, trao đổi quốc thư hai nước, chính là một nghi thức giao tiếp, vị quan ngoại giao đi theo Lý Kỳ đã thức dậy từ sáng sớm, kể cả có thức quá khuya, tâm trạng của mọi người cũng vô cùng tốt, quay trở về còn có thể lĩnh thưởng, nhưng bọn họ ở tiền viện đợi Lý Kỳ đã lâu vẫn không thấy bóng dáng Lý Kỳ đâu, vì thế mới đi tới phòng Lý Kỳ gọi.
Nhưng gọi một hồi mà bên trong một chút động tĩnh cũng không có.
Vừa hay cạnh đó có vị tiểu ca tạm thời theo hầu Lý Kỳ, một vị quan ngoại giao vội tới ngăn hắn lại, hỏi: - Này, ngươi có thấy Xu Mật Sứ đâu không?
Vị tiểu ca lắc đầu nói: - Hôm nay còn chưa trông thấy Xu Mật Sứ?
- Vậy Mã Kiều đâu?
- Cũng không thấy?
- Điều này kỳ lạ thật.
Mấy vị quan ngoại giao ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai nấy đều cảm thấy vô cùng tò mò, nhưng phần nhiều là lo lắng, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ, mấy người họ họp bàn rồi quyết đình vào trong kiểm tra rõ ràng.
Nhưng đi vào trong phòng, chiếc giường bên trong chỉ có chiếc chăn đã được gấp gọn gàng chỉnh tề, nhưng lại không trông thấy bóng dáng Lý Kỳ.
Hơn nửa tháng sau.
Mặc dù đám quan ngoại giao kia lúc hơn nửa tháng trước vẫn không tìm được Lý Kỳ nữa, nhưng cuối cùng bọn họ cũng tới Cổ Bắc Khẩu trao đổi công văn với nước Kim, ký kết Minh ước, Hoàn Nhan Hi Doãn cũng tò mò hỏi 1 câu, sao Lý Kỳ lại không có mặt, mấy vị quan ngoại giao cùng tùy ý viện cớ cho qua, bọn họ cũng không muốn phát sinh thêm chuyện trong thời khắc quan trọng này.
Cho nên, cuối cùng Trường Thành Chi Minh vẫn được xác lập.
Theo Trường Thành Chi Minh, cũng chính là tuyên cáo tận cùng cho chiến sự lần này, dân chúng hai nước Tống Kim đều cùng lúc thở phào nhẹ nhõm, tuy Đại Tống đánh thắng, nhưng kì thực tình dân chúng Tống Triều đều không mong muốn tiếp tục đánh nữa, bởi vì khi sựu tiêu thụ quốc nội không thể thỏa mãn được chiến tranh, thì chắc chắn sẽ dẫn đến việc giá cả không ngừng điên cuồng leo thang, đối với dân chúng là một hiện tượng không tốt đẹp gì lắm.
Eo biển Bột Hải.
Hôm nay vẫn là một ngày trời quang vạn dặm, ánh nắng tươi sáng, trên mặt biển lại gió yên biển lặng, ánh mặt trời rọi lên mặt biển, hào quang lấp lánh vàng.
Ở phía đông nam eo biển Bột Hải có một chiếc thuyền lớn đang dừng cạnh một hải đảo nhỏ, hòn đảo nhỏ này nằm cạnh trung tâm biển, nhưng lại cách đường biển vô cùng xa.Vì thế nó là một hòn đảo rất hẻo lánh, trên bãi cát vàng rực rỡ của hòn đảo đó có hai mươi mấy người đang đứng, mà ba người đang đứng gần đầu sóng nhất đang mang theo ánh mắt sốt ruột nhìn ra ngoài biển, dường như đang chờ đợi điều gì.
Nhưng cả một buổi sáng trôi đi, trên mặt biển chỉ có hải âu bay qua, đến một chiếc thuyền đánh cá đi qua cũng không có, chứng minh rõ ràng cho 1 điều rằng, nơi này quả thực là rất hẻo lánh.
Lúc giữa trưa.
Một người trong số họ bỗng hô lên: - Xu Mật Sứ, mau nhìn xem. Hình như là bọn họ đến đấy.
- Ở đâu, ở đâu.
Một nam nhân trên mặt đầy râu tóc vô cùng ấu trĩ nhảy lên vài cái.
Từ xa chỉ thấy một chiếc thuyền lớn đang hướng về phía này.
- Đần độn, có công nghệ cao mà không đem ra dùng.
Một nam nhân tuấn tú đứng cạnh cắn mang ống nhòm hướng ra phía xa nhìn.
Mà vị nữ nhân đứng cạnh hắn cũng đưa thiên lý nhãn lên nhìn ra xa.
Tên nam nhân ấu trĩ kia giờ mới bừng tỉnh. Mau chóng cầm ống nhòm lên xem, bỗng nhiên, y kinh hô một tiếng: - Hình như ta trông thấy Phong nương tử, là bọn họ. Đúng là bọn họ, ai ya, cuối cùng ta đã có thể gặp được Mỹ Mỹ rồi.
Đây chính là ba người biến mất ở Cổ Bắc Khẩu: Lý Kỳ, Mã Kiều và Lưu Vân Hi.
Không bao lâu sau, chiếc thuyền lớn kia đã từ từ tiến lại bên này.
Lý Kỳ đặt ống nhìm xuống, vẫy hai tay, hét lớn: - Mẹ vợ, phu nhân, Cốt Dục, Nghi Nô
Trên thuyền vang lên một âm thanh non nớt: - Cha, sao người không gọi tên con.
Ai ya, xong rồi. Lý Kỳ vội vã kêu lên: - Con trai, con trai.
Dứt lời hắn nói với mấy tên hộ vệ ở phía sau: - Các ngươi còn ở đây nhìn cái gì, còn không mau chạy qua giúp đỡ.
- Tuân mệnh!
Mười mấy tên hộ vệ lập tức lao tới, trong đó còn có cả Mã Kiều, giúp chiếc thuyền lớn cập bờ.
Lại trôi qua một khắc đồng hồ, chiếc thuyền lớn cuối cùng đã cập bến.
- Phu quân, phu quân.
Trên boong thuyền Phong Nghi Nô, Quý Hồng Nô, vừa nhìn Lý Kỳ, vừa vẫy tay, lại vừa kích động rơi nước mắt.
- Đại công tử cẩn thận.
- Mã thúc thúc.
- Ai, Chính Hi ngoan quá, cẩn thận chút nào, Mã thúc thúc bế cháu xuống.
Người đầu tiên xuống thuyền chính là Lý Chính Hi, đứa nhỏ này nhảy thằng vào trong nước, khiến đám hộ vệ bị dọa cho một trận toát mồ hôi lạnh.
- Phụ thân, phụ thân.
Lý Chính Hi dang chân dang tay chạy tới chỗ Lý Kỳ.
- Con trai ngoan.
Lý Kỳ mở rộng vòng tay bế Lý Chính Hi lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con, đây là niềm vui khỏi cần bàn đến, hung hăng hôn lên khuôn mặt nhỏ của Lý Chính Hi, nói: - Con trai ngoan, lại cao lên không ít rồi.
Lý Chính Hi hưng phấn nói:
- Con nghe lời cha, mỗi bữa đều ăn ít nhất là hai bát cơm, bây giờ con còn cao hơn cả Kim Mao rồi.
- Thế hả.
Lý Kỳ cười nói: - Con trai, lần đầu tiên đi xa nhà, có mệt không?
Lý Chính Hi lắc đầu nói: - Không mệt, không mệt, lần đầu tiên con trông thấy biển, biển đúng là đẹp lắm, to hơn Biện Hà nhiều, còn nhìn thấy bao nhiêu là cá, cha, mấy con cá đó to dữ lắm.
Lý Kỳ haha nói:
- Hôm khác cha bắt một con nấu cho con một bữa thật ngon.
Cái miệng nhỏ nhắn của Lý Chính Hi nhếch lên: - Sao cha lại bắt chúng nó, để bọn chúng tự do bơi lội không phải rất tốt ư?
Bạo đổ mồ hổi! Chút nữa là quên mất, đứa con này của ta là một đứa theo chủ nghĩa bảo vệ động vật. Lý Kỳ ngượng ngùng cười, hắn sao có thể nói với Lý Chính Hi rằng sát sinh là đúng chứ, bỗng hắn cảm thấy ẩm ướt, cúi đầu nhìn, cả người dưới đều đã ướt đẫm, đứa con trai này, vừa tới đã khiến cha nó ướt hết người, như thế nào mới phải đây! hắn cười nói: - Con xem con kìa, cả người đều ướt đẫm rồi.
Lý Chính Hi hì hì nói: - Con là quá nhớ cha mà.
Lý Kỳ cười hừ một tiếng: - Đứa nhóc tinh quái này rõ ràng là muốn nghịch nước, còn mang ta ra viện cớ.
Đôi mắt thông minh của Lý Chính Hi liếc đi chỗ khác, bỗng nhiên giang tay hướng đến Lưu Vân Hi nói: - Thập di nương, cha trách con làm ướt quần áo cha.
Lưu Vân Hi đưa tay ra ôm lấy Lý Chính Hi, nói: - Được được được, di nương bế con.
- Phu quân!
Một lát sau, Quý Hồng Nô,Phong Nghi Nô, Da Luật Cốt Dục, Vương Dao đều bước nhanh lên bờ.
- Hồng Nô ngoan của ta.
Đầu tiên phải chọn thứ dễ dàng trước. Lý Kỳ tiến đến ôm lấy Quý Hồng Nô, đặt một nụ hôn mạnh mẽ lên môi nàng. - Thực nhớ chết phu quân ta mất thôi.
Quý Hồng Nô trên mặt hãy còn nước mắt, lại bị Lý Kỳ hôn lại xấu hổ ngượng ngùng, thì thầm: - Ta cũng nhớ phu quân.
Cô nàng này thực chẳng thay đổi chút nào, vẫn còn e thẹn như vậy. Lý Kỳ cười ha ha, buông Hồng Nô ra, lại ôm lấy Cốt Dục, mạnh mẽ hôn nàng. Bàn tay to lớn khẽ véo nhẹ lên vòng eo đầy đặn, hì hì nói: - Cốt Dục, muội đúng là ngày càng đầy đặn rồi.
Da Luật Cốt Dục khuôn mặt ửng đỏ, khẽ đẩy hắn ra, hắng giọng: - Biến đi.
Lý Kỳ cười ha ha, ánh mắt xoay chuyển, chỉ trông thấy một đại mỹ nữ đang thẹn thùng nhìn hắn: - Nghi Nô. Đang chuẩn bị ôm lấy nàng, bỗng hắn chú ý tới đứa nhỏ trên tay Phong Nghi Nô, nhất thời sửng sốt, kích động nói: - Đây---đây là con gái ta sao?
Phong Nghi Nô rưng rưng gật đầu.
Lý Kỳ vội vã bước tới, cúi đầu nhìn - Ừm, Nghi Nô à. Hình như nàng sinh con xong thì càng đầy đặn rồi đó.
- Đầy đặn cái gì--- chàng cái tên hạ lưu này.
- Sorry, sorry, nhưng mà điều này cũng không thể trách ta được, thực sự là lớn quá, che lấp tầm nhìn của ta mà.
Lý Kỳ vừa bừng tỉnh lại đầu đầy mồ hôi, trông thấy Phong đại mỹ nữ sắp nổi đóa lên, liền vội vã di chuyển tầm nhìn. Trông đứa nhỏ đang quấn tã, mập mạp đáng yêu, tuy hiện giờ vẫn chưa nhìn ra rõ lắm, nhưng đôi mắt này thực rất giống Phong Nghi Nô, giống như đang toát lên ma lực, đôi mắt to lóe sáng, lại chỉ liếc nhìn Lý Kỳ một cái, sau đó lại đi mút ngón tay mình, Lý Kỳ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, đột nhiên lắc đầu thở dài.
Phong Nghi Nô vội vàng nói: - Phu quân, huynh không thích con gái sao?
- Tất nhiên là không, muội nghĩ đến tận đâu vậy, chỉ cần là muội sinh ra, nam nữ ta đều thích. Lý Kỳ lại nói: - Ta chỉ là cảm thấy sốt ruột cho chuyện hôn nhân đại sự của con.
Phong Nghi Nô nghe xong tò mò, cái gì mà hôn nhân đại sự chứ, con bé còn chưa đầy một tuổi, chàng có lo cũng lo xa quá rồi. Nàng mờ mịt nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ nói: - Muội không nhìn thấy ư, đến một đại soái ca đứng trước mặt nó, nó cũng chỉ liếc có 1 cái, sau này nó còn nhìn vừa mắt ai nữa đây! Ai---.
Phong Nghi Nô nhất thời xám xịt mặt mày.
Lý Kỳ lại chào hỏi mấy câu với con gái của mình, nhưng con bé đang gặm ngón tay ngon lành, không thèm đếm xỉa đến Lý Kỳ.
Thực gượng gạo quá!