Bắc Tống Phong Lưu

Chương 245

Một đại tài tử như Tống Huy Tông đương nhiên rất yêu mến một nhà đại thư pháp như Thái Kinh. Còn hạng người không có học vấn như Vương Phủ làm sao có thể so sánh được. Cho dù hiện tại y rất được Tống Huy Tông sủng hạnh, quyền nghiên vua và dân. Nhưng y vẫn không có cách nào thay thế địa vị của Thái Kinh trong lòng Tống Huy Tông.

Cảnh này nhìn xốn mắt thật!

Lý Kỳ nổi đầy da gà.

Chính là, khi Tống Huy Tông kéo Thái Kinh tới bậc thang, chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên bức họa kia, hít một hơi khí lạnh, chỉ vào bức họa, giật mình hỏi: - Đây, đây là tranh gì vậy?

Thái Kinh cúi người đáp: - Đây là tranh chân dung của cựu thần, đã khiến bệ hạ chê cười rồi.

- Tranh chân dung?

Tống Huy Tông nhìn chăm chú một hồi lâu: - Mau mau cầm xuống cho ta xem.

"Lão đại, người ta khó khăn lắm mới treo được lên, ngươi lại muốn lấy xuống. Thật không biết cảm thông gì."

Lý Kỳ âm thầm kêu khổ. Thái lão hàng à, lão thật đúng là thích gây khó cho lão tử.

Hoàng thượng đã lên tiếng, không ai dám nói nửa câu. Rất nhanh liền có mấy hạ nhân cầm thang tới, nhanh nhẹn trèo lên, gỡ bức họa xuống.

Tống Huy Tông nhận lấy bức họa. Nam tử trung niên đứng bên cạnh lập tức cầm một cây đèn chiếu sáng cho y. Thực ra ánh sáng như vậy là đủ rồi, nhưng người này vẫn có thể bắt được thời cơ để vuốt mông ngựa. Bản lĩnh đúng là cao.

Lý Kỳ thấy, bội phục từ đáy lòng.

Quả nhiên, Tống Huy Tông quăng ánh mắt tán dương về người nọ, sau đó cẩn thận thưởng thức bức họa trên tay. Các đại thần đứng ở phía sau cũng nhìn bức tranh, người nào người nấy đều lộ vẻ ngạc nhiên.

Tống Huy Tông rời mắt khỏi bức họa, nhìn Thái Kinh hỏi:

- Ái khanh, tranh này là do ngươi vẽ à?

Thái Kinh lắc đầu: - Bệ hạ, tranh này không phải do cựu thần vẽ. Mà là do một đầu bếp của cựu thần vẽ.

Mọi người nghe xong, đều lộ vẻ kinh ngạc.

Tống Huy Tông vừa nghe, vô ý thức nhìn Lý Kỳ, hai mắt hiện lên tinh mang, ngoài miệng lại nói: - Không phải ái khanh đang nói đùa với trẫm đấy chứ? Trẫm biết chỗ của ngươi có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, nhưng còn chưa tới mức một đầu bếp cũng có thể vẽ ra bức tranh khiến người khác kinh ngạc như vậy.

Thái Kinh đáp: - Cựu thần không dám lừa gạt bệ hạ. Vị đầu bếp kia cũng có mặt ở đây. Hơn nữa toàn bộ đồ ăn của yến tiệc lần này, đều do hắn bố trí.

- A?

Tống Huy Tông cười nói: - Vậy thì trẫm rất muốn gặp người đó.

Thái Kinh quay đầu, hướng Lý Kỳ kêu lên: - Lý Kỳ, còn không nhanh tới bái kiến Hoàng thượng.

Lại là tiểu tử kia giở trò quỷ? Bạch Thế Trung và Vương Trọng Lăng đứng đằng sau vừa nghe, hai mặt nhìn nhau, đều lộ vẻ mờ mịt. Nhưng trong lòng lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Dù sao tay đầu bếp Lý Kỳ kia đã mang tới cho bọn họ quá nhiều kinh ngạc.

Triệu Giai cũng vẻ mặt kỳ quái nhìn Lý Kỳ.

"Dm! Biết ngay mà"

Lý Kỳ đầu đổ mồ hôi lạnh, đi tới phía trước, hành lễ: - Thảo dân Lý Kỳ, bái kiến Hoàng thượng.

Tống Huy Tông nhìn hắn, nhướn mày hỏi: - Tóc của ngươi bị sao vậy?

Những văn thần kia thấy vậy, đều lộ vẻ hèn mọn. Mà Vương Trọng Lăng thì tức giận đến tái mặt.

Dù sao ở người ở thời này đều coi việc cắt tóc ngắn là bất hiếu.

Mịa, đây là kiểu tóc siêu thời đại, có biết không?

Lý Kỳ còn chưa mở miệng, chợt nghe Thái Kinh nói xen vào: - Bệ hạ, Lý Kỳ cắt ngắn, là vì cạo đầu minh chí.

Tống Huy Tông ngẩn ra, nhíu mày, kinh ngạc hỏi: - Cạo đầu minh chí?

Thái Kinh giải thích: - Là như vậy, lúc trước vì muốn tổ chức cho cháu của cựu thần một yến hội hoàn toàn mới lạ, Lý Kỳ cố ý cạo đầu minh chí, bày tỏ quyết tâm.

Việt Vương Câu Tiễn cạo đầu là vì báo thù. Mà Lý Kỳ là đầu bếp, hắn cắt tóc vì nấu ăn, cũng cùng chung một đạo lý.

"Mịa, đây không phải là lời kịch của mình sao? Tuy nhiên, lời này đúng là mỹ lệ. Không hổ là thư pháp đại gia. Ngay cả thành ngữ cạo đầu minh chí cũng tài tình lồng vào. Lão tử coi như phục."

Thực ra Lý Kỳ đã có lời biện hộ, nhưng lại bị Thái Kinh nói xen vào, mà lại nói văn nhã như vậy. Trong lòng không khỏi hướng Thái Kinh giơ ngón tay cái. Nghĩ bụng, không thiệt thòi ta ngày đêm giúp ngươi chuẩn bị yến hội.

Tống Huy Tông nghe thấy lý do này, không khỏi cười phá lên, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ vào bức họa: - Lý Kỳ, tranh này là do ngươi vẽ à?

"Giả vờ giả vịt? Lão tử cũng biết giả vờ"

Lý Kỳ thấy Tống Huy Tông giả bộ như không biết mình, trong lòng thoáng nới lỏng, cúi người dáp: - Đúng vậy, tranh này chính do thảo dân vẽ.

Tống Huy Tông hỏi: - Cách vẽ này ngươi học được từ đâu? Vì sao ta chưa từng thấy qua.

Lý Kỳ đáp: - Thực ra cách vẽ này là do thảo dân tự nghĩ ra, tên là phác họa.

Mọi người vừa nghe, không ai bảo ai đều hít một hơi khí lạnh.

Đầu bếp có thể vẽ tranh đã là không tồi rồi, còn có thể tự nghĩ ra cách vẽ. Điều này đã vượt quá tư duy của bọn họ.

Chỉ có cha con Thái Kinh và Triệu Giai là lộ vẻ bình tĩnh.

Tống Huy Tông mắt chứa ý cười nhìn Lý Kỳ, lắc đầu nói: - Ta không tin một đầu bếp như ngươi có thể nghĩ ra một cách vẽ mới. Ái khanh, không phải ngươi cố tình tìm một đầu bếp để cố lộng huyền hư đấy chứ?

"Ngươi không tin thì quá tốt. Nhanh ngồi vào bàn đi, ăn nhanh về nhanh."

Lý Kỳ vẻ mặt lơ đễnh. Cái thứ tiếng tăm đó hắn cũng không muốn, rất là mệt mỏi a.

- Nếu bệ hạ không tin, có thể bảo Lý Kỳ vẽ lại một bức. Thái Kinh cúi người đáp. - Chủ ý này không sai.

Tống Huy Tông gật đầu, sau đó hướng Lý Kỳ, nói: - Lý Kỳ, ngươi lập tưc vẽ cho ta một bức. Nếu như không giống như lời ngươi nói, trẫm liền trị tội ngươi tội khi quân.

Tội khi quân? Dm, như vậy không phải bị chém đầu sao? Ông trời, vừa nãy rõ ràng là Thái lão hàng nói, dựa vào cái gì muốn lấy đầu mình? Con mẹ ngươi thật đúng là thích bắt nạt kẻ yếu.

Hiện tại Lý Kỳ đã rõ, thì hai người này đang hát song hoàng.

"Có lầm không vậy? Chủ đề hôm nay là mỹ thực mà, sao lại lôi vẽ tranh ra đây. Lão đại, ngươi lạc đề rồi."

Trong lòng Lý Kỳ buồn bực không thôi, cười ngượng ngùng: - Hoàng thượng, các món ăn đã chuẩn bị xong. Nếu không chúng ta ăn xong lại vẽ tranh.

Hắn muốn dùng mỹ thực để chuyển sự chú ý của mọi người. Đợi tí nữa, khi tất cả mọi người đắm chìm trong mỹ thực, còn ai nhớ tới vẽ tranh.

Nhưng tiếc rằng, Lý Kỳ không biết, đối với Tống Huy Tông mà nói, tranh chữ kỳ thạch, chính là thứ y yêu nhất. Tiếp theo mới là mỹ nữ, mỹ thực. Một cách vẽ mới chợt xuất hiện, đã khiến y đâu còn tâm tư ăn cơm: - Đồ ăn thì tí nữa mang lên. HIện tại ngươi thử vẽ một bức tranh phác họa cho trẫm nhìn xem.

Thái Kinh nháy mắt ra dấu cho Lý Kỳ, ý bảo hắn đừng nhiều lời nữa. Lý Kỳ tự nhiên hiểu ý Thái Kinh, gật đầu đáp: - Vậy được rồi. Tuy nhiên, nếu tranh của thảo dân không tốt, mong Hoàng thượng thứ lỗi.

Khóe miệng Tống Huy Tông lộ ra vẻ mỉm cười: - Vừa nãy trẫm đã nói rồi, nếu như tranh của ngươi không tốt, chính là phạm tội khi quân.

"Dm, coi như ngươi hung ác."
Bình Luận (0)
Comment