Dưới lầu, Ngô Phúc Vinh vừa mới thay một bộ quần áo mới, đã bị một tên thủ hạ bắt được, đưa tới trước mặt Vương Tuyên Ân. Hôm nay quả thực là một ngày đen đủi với ông ta.
Vương Tuyên Ân cũng nhận biết Ngô Phúc Vinh, cười lạnh nói:
- Ngô lão nhân, bản nha nội cũng không muốn làm khó dễ lão, ta hỏi lão, tiểu tử Lý Kỳ đâu?
Giờ đây Vương Tuyên Ân đâu còn vẻ nhu thuận ở yến tiệc nữa, mà kiêu ngạo tới rối tinh rối mù.
Ngô Phúc Vinh cũng nhận ra Vương Tuyên Ân. Vừa mới bắt đâu, ông ta rất sợ hãi. Nhưng lại nghĩ tới Hoàng thượng cũng ở đây, trong lòng bình tĩnh lại, đáp:
- Nha nội, lão hủ cũng không biết Lý sư phó đang ở đâu.
Bởi vì ông ta không biết Lý Kỳ định làm thế nào, cho nên cũng không biết phải trả lời kiểu gì. Đơn giản giở bài lấp liếm.
- Không nói.
Vương Tuyên Ân híp mắt, khẽ nói:
- Ta thấy lão già ngươi chắc đã chán sống.
Nói xong liền dùng mắt ra hiệu cho tên thủ hạ đang khống chế Ngô Phúc Vinh.
Tên thủ hạ này cũng mặc kệ đối phương già hay trẻ, liền chuẩn bị giáo huấn Ngô Phúc Vinh một trận. Chợt nghe một thanh âm lười biếng vang lên:
- Cái tên kia, ngươi thật cũng quá hèn hạ vô sỉ đi. Người ta lớn tuổi như vậy, ngươi còn không biết xấu hổ động tay động chân. Muốn đánh thì đánh với Mã gia ta đây nè.
Vương Tuyên Ân ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một nam tử không buộc tóc đi ra từ bên kia.
Người này chính là Mã Kiều.
Một tên thuộc hạ đứng bên cạnh Vương Tuyên Ân, vừa nhìn thấy Mã Kiều, sắc mặt liền xiết chặt, lập tức nhỏ giọng nói vào tai Vương Tuyên Ân vài câu.
Vương Tuyên Ân nghe xong, hai mắt trừng lên, vỗ bàn lạnh lùng nói:
- Thằng nhãi kia thật là to gan, dám bắt người của ta. Có ai không, bắt thằng nhãi đó lại.
Mã Kiều không một chút sợ hãi, mỉm cười nhìn bọn họ. Tạo cho người ta có một cảm giác rất ngu rất khờ dại. Bỗng trên lầu vang lên tiếng cười:
- Ơ, nguyên lai là Vương nha nội đại giá quang lâm. Lý Kỳ có lỗi vì không từ xa tiếp đón.
Vương Tuyên Ân nghe thấy thanh âm này, ngẩng đầu mạnh, chỉ thấy Lý Kỳ đang đi từ từ xuống từ lầu ba, nhất thời nổi trận lôi đình. Quả thực là cừu nhân tương kiến, hết sức đỏ mắt. Phất tay hướng tên thủ hạ còn đang khống chế Ngô Phúc Vinh, ý bảo y thả ông ta ra trước, âm lãnh cười nói:
- Tên đầu bếp ngươi rốt cuộc đã xuất hiện.
Lý Kỳ đi xuống, cười ha hả:
- Nha nội, ngài nói gì vậy, tại hạ một mực ở chỗ này mà.
Nói xong, hắn lại hướng Mã Kiều:
- Mã Kiều, lá gan của ngươi thật không nhỏ, còn không mau hướng Vương nha nội nhận lỗi.
Mã Kiều tức giận nói:
- Vì sao ta phải hướng hạng người đó nhận lỗi?
Đầu nhếch lên, nhỏ giọng oán hận nói với Lý Kỳ:
- Lý sư phó, sao ngươi xuống sớm vậy. Tốt xấu cũng để cho ta thừa dịp này xem cảm giác giúp kẻ yếu trừ bạo nó như thế nào chứ. Sư phụ ta dạy cho ta võ công, chính là hy vọng sau này ta có thể làm những việc chính nghĩa. Ngươi tạm thời lui qua một bên đi.
Giúp người yếu trừ bạo? Con mẹ ngươi cho rằng đang quay phim à? Ngu ngốc thật, vừa nãy nếu ta không đi xuống, thì ngươi đã xong đời rồi. Ngươi cho rằng Vương nha nội dễ bị khi dễ như vậy sao?
Lúc cái tay thủ hạ định đánh Ngô Phúc Vinh, Lý Kỳ đang muốn lên tiếng ngăn cản, về sau thấy Mã Kiều đi ra, trong lòng liền yên tâm. Nhưng hắn thật hông ngờ, tay Mã Kiều lại kiêu ngạo như vậy. Vừa tới đã chuẩn bị động thủ với Vương Tuyên Ân. Hắn đành phải hướng Vương Tuyên Ân chắp tay nói:
- Tại hạ quản giáo không nghiêm, đắc tội nha nội, tại hạ thay y nói lời xin lỗi.
Nhưng ngữ khí chẳng có ý xin lỗi chút nào.
Lần trước Vương Tuyên Ân đã được chứng kiến khả năng tiếu lí tàng đao của Lý Kỳ, nên làm sao tin hắn được, cười lạnh nói:
- Xin lỗi? Ngươi cho rằng ngươi nói lời xin lỗi là xong sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi lập tức thả người cho ta. Sau đó lại hướng bản nha nội dập đầu. Có lẽ bản nha nội sẽ tha cho ngươi một cái mạng. Còn không, hôm nay ta sẽ ném ngươi xuống sông cho cá ăn.
Cái tên ngu xuẩn này đang nằm mơ à? Muốn lão tử dập đầu? Ngươi cũng xứng?
Lý Kỳ ra vẻ kinh ngạc:
- Lời này của nha nội là có ý gì? Thả ai?
Một tên thủ hạ bỗng chỉ vào Mã Kiều nói:
- Chính là tên này bắt người của chúng ta.
- Ủa?
Lý Kỳ hiếu kỳ nhìn Mã Kiều:
- Mã Kiều, ngươi bắt người của Vương nha nội à?
Mã Kiều buồn bực, tức giận nói:
- Ngươi biết rồi còn hỏi.
Người này thật không thích hợp diễn trò
Lý Kỳ trừng mắt nhìn y một cái, ra vẻ kinh ngạc:
- A! Lẽ nào nha nội đang nói tới cái tên vừa nãy đổ máu chó vào tiểu điếm? Tại hạ thấy chắc nha nội đã nhầm. Hạng người hạ lưu như vậy, sao có thể là người của nha nội cơ chứ?
Cái tên không sợ chết Mã Kiều, rất nghiêm túc nói:
- Ta lại thấy rất giống.
Tống Huy Tông đứng ở lầu ba nhìn một màn này, không nhịn được mỉm cười, lắc đầu:
- Tiểu tử kia một khi mắng người, không hề có một kẽ hở. Trẫm thấy Vương Tuyên Ân không phải là đối thủ của hắn.
Vương Tuyên Ân nghe hai người kẻ xướng người họa, khuôn mặt tối xầm, hận không thể sai người đánh hai người một trận. Nhưng lại nghĩ tới người của mình đang ở trong tay Lý Kỳ, cưỡng chế lửa giận trong lòng, khẽ nói:
- Hãy bớt sàm ngôn đi, mau mau giao người ra đây.
Đám thủ hạ vừa nghe, lập tức bao vây Lý Kỳ và Mã Kiều lại.
Lý Kỳ không chút sợ hãi, nhún vai nói:
- Nha nội ngài làm gì vậy? Tại hạ cũng không nói là không thả người. Tại hạ chỉ muốn rõ ràng mọi chuyện thôi.
Nói xong, hắn lại nửa đùa nửa thật:
- Không phải là nha nội sai người đổ máu chó vào tiểu điếm đấy chứ?
Vương Tuyên Ân nhíu mày, cười lạnh hỏi:
- Đúng thì sao?
Lý Kỳ khẩn trương hề hề nói:
- Nha nội, ngài đừng chuyện gì cũng ôm vào người. Đây chính là chuyện phạm pháp a. Nếu phải tới nha môn, phải ngồi tù đấy.
Vương Tuyên Ân tựa hồ nghe thấy một chuyện cười vậy, cười lên ha hả, đám thủ hạ kia cũng cười theo.
Lý Kỳ vẻ mặt ngây thơ hỏi:
- Nha nội, ngài cười gì vậy?
Vương Tuyên Ân biến sắc, hừ lạnh nói:
- Không sợ nói cho ngươi biết, cho dù kéo tới phủ Khai Phong, phủ doãn Khai Phong cũng không làm gì ta. Cho dù có người ngồi tù, người đó cũng nhất định là ngươi.
Lý Kỳ hít một hơi khí lạnh:
- Không phải chứ. Ta nghe nói phủ Khai Phong chính là nơi trăm họ đòi sự công bằng, vì sao ta phải ngồi tù. Cũng quá không có thiên lý đi.
- Ở nơi này, bản nha nội chính là thiên lý.
Vương Tuyên Ân cực kỳ kiêu ngạo nói.
Y vừa dứt lời, chỉ nghe thấy lầu ba truyền tới một tiếng Phanh, nghe như là tiếng chén vỡ.
Vương Tuyên Ân nhìn lên, cau mày hỏi:
- Phía trên đó có người?
Lý Kỳ âm thầm cười nhạt, nhưng hắn cũng không muốn lôi kéo sự chú ý của Vương Tuyên Ân lên lầu ba, vội nói:
- Nha nội đừng nói linh tinh. Dù ngài lớn hơn cũng không hơn được Hoàng thượng.
- Đây là điều đương nhiên, nhưng tiếc rằng Hoàng thượng không ở đây, không có người có thể giúp được ngươi.
Vương Tuyên Ân cắn răng, cười lạnh.
Lý Kỳ bỗng cười nói:
- Nha nội đã đoán sai rồi, Hoàng thượng chính đang ở trong này.
Vương Tuyên Ân cả kinh, vô ý thức nhìn xung quanh, tâm niệm vừa động. Làm gì có chuyện Hoàng thượng tới đây cơ chứ. Nhất định là tên đầu bếp kia muốn hù dọa mình. Liền chỉ vào Lý Kỳ:
- Tên đầu bếp ngươi được lắm, dám dùng Hoàng thượng để dọa bản nha nội. Xem ra không cho ngươi nếm chút đau khổ, ngươi sẽ không biết hối cải là cái gì. Người đâu, đánh tên đầu bếp không biết sống chết kia cho ta.
- Chậm đã.
Lý Kỳ vung tay, chậm rãi lấy một cây quạt từ trong lòng ngực, vẻ mặt vui tươi hớn hở nói:
- Cây quạt này chính là do Hoàng thượng ban thưởng cho ta. Thấy quạt như thấy người, nha nội cũng đừng làm xằng làm bậy.
Vương Tuyên Ân kinh ngạc, lập tức hiểu ra, cười ha hả:
- Không phải chỉ là một cây quạt thôi sao. Bản nha nội thật không coi vào mắt. Hoàng thượng ban thưởng đồ vật cho ta nhiều đếm không hết. Ta nói thiệt cho ngươi biết, cho dù hôm nay ta lấy mạng nhỏ của ngươi, Hoàng thượng cũng không trách tội ta. Lần trước ở phủ thái sư, ta suýt nữa đụng vào Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng bỏ qua cho ta đấy thôi.
Ha ha, nói tiếp đi, ngươi càng ngưu bức, ta càng thích.
Lý Kỳ nhạc nở hoa, vẻ mặt lại khổ não:
- Nha nội, ngài nhỏ giọng một chút, ba thước trên đầu có thần minh, nếu lời này rơi vào tai Hoàng thượng, thì chính là tội bất kính đó.
Vương Tuyên Ân rất vô sỉ cười nói:
- Sao, ngươi muốn cáo ngự trạng à? Vậy ngươi thử xem, xem Hoàng thượng tin ngươi hay là tin ta.
Trên lầu ba bỗng lại vang lên một tiếng Phanh.
Thanh âm lần này lớn hơn.
Vương Tuyên Ân giật mình, thẹn quá hóa giận, thầm nghĩ, người trong cái tiệm này chắc đều ăn tim gấu mật báo nên mới dám khiêu khích mình. Một tên thủ hạ bên cạnh y chỉ lên trên, cả giận nói:
- Là tên gia hỏa đui mù nào, dám quấy nhiễu nha nội nhà ta nói chuyện.
Gan người này lớn thật, Lý Kỳ coi như phục.
Cơ mặt Lý Kỳ co rúm vài cái, vội nói:
- Xin các vị bớt giận, ở trên có vài vị khách quý, có thể là do uống nhiều. Lý Kỳ thay bọn họ xin lỗi các vị.
Vương Tuyên Ân tức giận nhìn lên lầu một cái, hai lần bị xen ngang đã khiến y rất khó chịu. nghĩ bụng, giải quyết việc này trước đã, rồi đi lên giáo huấn đám người kia một trận. Y hướng Lý Kỳ nói:
- Ngươi đừng dài dòng nữa, nhanh giao người ra đây. Bản nha nội không có kiên nhẫn để đợi ngươi.
- Dạ dạ.</spanp