Chuẩn bị xong cho Quý Hồng Nô, Lý Kỳ liền ngựa không dừng vó đi tới Túy Tiên Cư. Mặc dù có Tiểu Ngọc ở đó, nhưng hắn vẫn không thể yên tâm.
Đi vào Túy Tiên Cư, đám công tử ca ở bên trong đã khiến hắn âm thầm tắc lưỡi. Ít nhiều phải có vài thư sinh cho nó rạng rỡ chút chứ.
- Thẵng nhãi kia rốt cuộc đã tới, mau, mau bắt lấy hắn, đừng để cho hắn chạy thoát.
Cao nha nội mắt sắc, đã phát hiện ra Lý Kỳ đứng ở cửa ra vào, lập tức chỉ ngón tay, hô lên.
Đổ mồ hôi! Lại tới chiêu này.
Lý Kỳ nhớ lần trước kể chuyện, Cao nha nội cũng từng đùa giỡn qua kiểu này, vội vàng giơ hai tay lên, la lớn:
- Chậm đã, ta sẽ không chạy, ta tới chỉ là nấu nướng cho mọi người ăn. Chư vị có thể cho con đường sống không? Tại hạ cảm ơn mọi người trước.
Sau đó chủ động đi vào.
Đám công tử ca như lang như hổ kia lập tức thu móng vuốt lại, mục quanh đều tập trung lên người Lý Kỳ.
- Lý Kỳ Hồng nương tử đã tới chưa?
Lý Kỳ vừa bước vào, Cao nha nội đã dẫn theo một đám công tử ca đón chào.
Lý Kỳ mỉm cười:
- Vẫn chưa tới giờ mà.
- Hừ, là con heo nào lấy cái giờ này, khiến cho bọn ta phải đợi sốt ruột.
Cao nha nội vỗ đùi, rất không vui nói.
Mịa, ngươi có chút tố chất được không.
Lý Kỳ tức giận nói:
- Giờ này chính là do Hồng nương tử định.
Sắc mặt Cao nha nội xiết chặt, cười hắc hắc:
- Thực ra ta cảm thấy giờ đó cũng được. buổi tối nghe hát mới thú vị. Tiểu Cửu, ngươi nói có đúng không?
Hồng Thiên Cửu nhếch miệng nói:
- Đệ thì sao cũng được, miễn là được nghe Hồng nương tử hát.
Nhìn xem, nhìn gương Tiểu Cửu người ta mà học.
Lý Kỳ lập tức quăng ánh mắt tán dương về phía Tiểu Cửu.
- Ái chà, thật là náo nhiệt.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên một thanh âm rất không hài hòa.
Đám công tử đều quay đầu nhìn, sắc mặt trở nên thay đổi.
Người tới chính là cừu nhân số một của Lý Kỳ, con trai của Vương Phủ, Vương Tuyên Ân.
Chỉ thấy đằng sau Vương Tuyên Ân còn đi theo bảy tám công tử ca, ánh mắt tan rã, đi lại nghênh ngang. Vừa nhìn là biết hạng người hay dạo chơi kỹ viện.
Chết tiệt, sao thằng nhãi này lại tới đây?
Lý Kỳ âm thầm nhíu mày. Hắn không tin Vương Tuyên Ân tới đây là để nghe Quý Hồng Nô hát. Sự xuất hiện của tên này không phải là việc tốt gì với Quý Hồng Nô. Nhưng nghĩ lại, việc gì mình phải sợ hắn. Mình đã có thể đùa giỡn hắn một lần, cũng không kém lần thứ hai. Nếu y dám tới đây gây sự, mình sẽ sai Mã Kiều phế y đi.
- Vương Tuyên Ân, ngươi tới đây làm gì?
Lý Kỳ còn chưa mở miệng, Cao nha nội đã nhảy ra, chỉ vào Vương Tuyên Ân, chất vấn.
Vài bạn bè của Cao nha nội cũng đi lên. Tuy nhiên Sài Thông và Phàn Thiếu Bạch sẽ không tham dự vào. Không phải Sài Thông sợ Vương Tuyên Ân, chỉ có điều y ưa thích nhìn những chuyện kiểu này, càng đánh nhau to càng tốt. Mà Phàn Thiếu Bạch dù sao cũng là người làm ăn, nếu như bị cuốn vào đó, thì sẽ gặp phiền toái rất lớn.
Vương Tuyên Ân nhếch miệng, liếc xéo nhìn Cao nha nội. Bạn bè của y cũng đi lên. Dù số lượng bên y không nhiều hơn đối phương, nhưng về khí thế không hề kém cạnh.
Không khí rất căng thẳng.
- Đúng là buồn cười. Cho dù ta gọi ngươi một tiếng ca ca, nhưng ta tới quán ăn dùng cơm, còn chưa tới mức phải được sự đồng ý của ngươi.
Vương Tuyên Ân cười lạnh nói.
Cao nha nội nhướn mày, cả giận:
- Ngươi…ta cho ngươi biết, hôm nay nếu ngươi dám có can đảm bất kính với Hồng nương tử, Cao Nghiêu Khang ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Dù hiện tại Vương Phủ quyền nghiêng vua và dân, nhưng y cũng không làm gì được Cao Cầu. Bởi vì qua nhiều năm như vậy, đám người Thái Kinh có lúc lên lúc xuống, duy nhất chỉ có Cao Cầu là vững như Thái Sơn, cứng như bàn thạch. Đủ biết Tống Huy Tông yêu mến y như thế nào. Cho nên Cao nha nội cũng không lo lắng vạch mặt với Vương Tuyên Ân. Đương nhiên, từ kết quả những lần giao phong trước, Cao nha nội vẫn là thua nhiều thắng ít. Điều này không quan hệ tới thực lực, mà là liên quan tới chỉ số thông minh.
Vương Tuyên Ân cũng không giận, cười nói:
- Xin ca ca yên tâm, hôm nay ta tới chỉ là nghe hát, không có ý khác. Tuy nhiên ca ca à, dù gì ngươi cũng là con trai của Thái úy, sao phải coi trọng hạng con gái như vậy. Ca ca đừng nóng giận, đệ đệ thuận miệng nói mà thôi.
Nói xong, y lại liếc nhìn Lý Kỳ, trong mắt hiện lên tia oán hận, ngoài miệng cất cao giọng hỏi:
- Ủa, đều nói Túy Tiên Cư phục vụ không tồi, sao bản nha nội tới lâu như vậy, còn không thấy một tiểu nhị nào đón chào?
Tiểu Ngọc đã từng gặp Vương Tuyên Ân ở yến tiệc tròn tuổi, nàng biết y không phải kẻ dễ trêu, lập tức đi tới trước, chuẩn bị đích thân chiêu đãi vị nha nội người gặp người sợ này.
Lý Kỳ nhìn thấy, hướng Tiểu Ngọc khẽ lắc đầu, ý bảo nàng lui xuống trước. Nàng vẫn chưa đủ cấp bậc đó. Lý Kỳ áp chế sự nghi hoặc trong lòng, mang theo nụ cười chức nghiệp đi tới trước, cười nói:
- Vương nha nội đại giá quang lâm, thật là vẻ vang cho tiểu điếm. Lý Kỳ không từ xa tiếp đón, mong nha nội thứ tội.
Vương Tuyên Ân cười ha hả:
- Vương Tuyên Ân ta hà đức hà năng, sao dám làm phiền đại giá của Lý sư phó. Mong Lý sư phó giơ cao đánh khẽ.
Dù tuổi người này không lớn, có thể làm được tới mức hỉ nộ không lộ ra, thực sự là khó chơi.
Lý Kỳ cười ha hả:
- Nha nội nói quá lời, Lý Kỳ đảm đương không nổi.
Vương Tuyên Ân híp mắt, cười nói:
- Lý sư phó quá khiêm nhường.
Nói tới, y bỗng tiến lên một bước, nhỏ giọng nói:
- Một tên đầu bếp như ngươi mà có thủ đoạn khá lắm. Có thể khiến Hoàng thượng đích thân ra tay bảo vệ, bản nha nội đã xem thường ngươi.
Lý Kỳ cũng thấp giọng đáp:
- Ngươi biết thế là tốt rồi. Ta chỉ là một người toàn cơ bắp, cho nên ngươi đừng khiến mọi chuyện trở nên không thể vãn hồi. Cùng lắm thì chúng ta cùng chết. Lý Kỳ ta rất thích nói đùa, nhưng đây chính là một câu nói thật.
Vương Tuyên Ân ngẩn ra, rất rõ ràng y không ngờ Lý Kỳ lại cảnh cáo mình. Khóe miệng nhếch lên, nói:
- Ngươi yên tâm, hôm nay bản nha nội chỉ tới đây nghe hát mà thôi, không có ý khác.
- Vậy thì không thể tốt hơn, nha nội có muốn đăng ký thẻ hội viên không? Có rất nhiều ưu đãi đấy.
Lý Kỳ cười ha hả.
Vương Tuyên Ân giống như cười mà không phải cười nói:
- Ta chính có ý đó. Có thẻ hội viên này, sau này ta tới tìm người cũng thuận tiện hơn.
Hừ, uy hiếp mình?
Lý Kỳ cười nói:
- Nha nội quả nhiên là trí giả ngàn lo. Tuy nhiên lúc nha nội tới tìm tại hạ, nhớ là mang theo nhiều bạc. Chi phí trò chuyện với tại ha rất đắt. Một cái thẻ hội viên vẫn chưa đủ. Hơn nữa tại hạ không cho ghi nợ. Quen thì quen, nhưng việc tiền nong phải sòng phẳng.
Vương Tuyên Ân nửa thật nửa đùa đáp:
- Ta sợ các ngươi không có bạc trả lại.
- Nha nội yên tâm, chỗ này của tại hạ sẽ để một số bạc chuyên dành cho nha nội.
- Vậy bản nha nội rất muốn mở rộng kiến thức.
- Sẽ có cơ hội.
- Ta cũng nghĩ như vậy.
Vương Tuyên Ân nói xong, lại cười ha hả:
- Thú vị, thú vị, đã lâu bản nha nội không gặp được một người thú vị như Lý sư phó.
Lý Kỳ cũng cười ha hả:
- Đa tạ, đa tạ. Cũng rất lâu rồi tại hạ không được gặp một vị khách hào sảng như nha nội.
Nói xong, hắn lại hướng Tiểu Ngọc, phân phó:
- Tiểu Ngọc, muội lập tức đăng ký một, hai, ba…chín thẻ hội viên cho chư vị công tử.
Vương Tuyên Ân ngẩn ra, thằng nhãi này đúng thật là ngoan độc. Vừa nãy rõ ràng nói rằng chỉ đăng ký một thẻ, giờ lại đăng ký theo đầu người.
- Ta cũng không phải là công tử.
Một tay thủ hạ đứng ở cuối cùng rất thức thời giơ tay lên, chột dạ nói.
- Hạ nhân không phải là người sao. Ta thấy vị huynh đệ này có cốt cách tinh kỳ, đích thị là chân chó của nha nội…à không, phụ tá đắc lực. Có thể đi theo Vương nha nội, chính là vinh hạnh dường nào a. Một tấm thẻ hội viên mà không có, chẳng phải ném mặt mũi của nha nội sao. Hội viên Hoàng Kim coi như xong, nhưng hội viên cao cấp vẫn có thể nhận được.
Lý Kỳ vung tay lên nói.
Tay thủ hạ còn định nói thêm, Vương Tuyên Ân trừng mắt, y lập tức ngậm miệng lại. Vương Tuyên Ân mỉm cười:
- Lý sư phó nói không sai, một tấm thẻ hội viên có là gì. Món tiền nhỏ đó, bản nha nội vẫn trả được.
Ha ha, lão tử thích nhất là hạng người bị đánh sưng mặt nhưng vẫn bướng như ngươi.
Lý Kỳ vội hướng Tiểu Ngọc phất tay, ý bảo nàng lập tức đăng khí thẻ hội viên cho Vương Tuyên Ân.
Sắc mặt của đám công tử ca đi theo Vương Tuyên Ân rất quái dị, một tên gia hỏa hơi mập trong đó, hướng Vương Tuyên Ân nói:
- Nha nội, ta đã có thẻ hội viên cao cấp rồi, cho nên không cần.
Vương Tuyên Ân nhướn mày, không vui nói:
- Ngay cả hạ nhân của ta cũng có thẻ hội viên cao cấp, cho nên ngươi đổi thẻ đi.
Công tử kia thấy vẻ mặt của Vương nha nội bất thiện, không dám nhiều lời, chỉ phải thành thành thật thật đi làm.
Phàn Thiếu Bạch nhìn một màn này, trong lòng sùng bái Lý Kỳ như nước Trường Giang thao thao bất tuyệt. Nghĩ bụng, xem ra chỉ những người có da mặt dày mới giỏi buôn bán.
Rõ ràng, Lý Kỳ đã miễn phí dạy cho Phàn Thiếu Bạch một bài học.
Đợi mấy người Vương Tuyên Ân đi làm thẻ hội viên, Cao nha nội lập tức kéo Lý Kỳ sang một bên, hoang mang nói:
- Lý Kỳ, ngươi với tên khốn kiếp kia trở nên giao hảo từ khi nào vậy?
Giao hảo? Thôi, nể ngươi ít học, ta không so đo với ngươi.
Lý Kỳ khẽ cười đáp:
- Nha nội, ngài thấy có khi nào tại hạ từ chối khách hàng tới ăn uống chưa. Hôm nay thận phận của y là khách hàng của Túy Tiên Cư, tại hạ tự nhiên dùng lễ đối đãi. Ngài nói có đúng không?
Cao nha nội cái hiểu cái không gật đầu:
- Ngươi nói cũng có lý.