Ăn xong cơm trưa, đàm phán cũng đã không sai biệt lắm, Lý Kỳ và Bạch Thiển Dạ liền đứng dậy cáo từ.
Đi ra Chu gia, Bạch Thiển Dạ liền khẩn trương hỏi:
- Đại ca, vừa nãy muội làm đúng không?
Lý Kỳ cười nói:
- Rất không tồi.
Bạch Thiển Dạ âm thầm vui vẻ, ngoài miệng lại nói:
- Không phải huynh cố ý khen muội để muội vui vẻ đấy chứ?
Lý Kỳ lắc đầu:
- Buôn bán là việc nghiêm túc, ta sẽ không lấy ra làm trò đùa. Tuy nhiên, sau này khi nói tới chuyện làm ăn, muội không thể thẹn thùng như hôm nay. Mua bán là mua bán, cho dù là cái yếm, cũng là một mặt hàng mua bán. Đây là một việc đứng đắn, muội băn khoăn trong lòng chỉ là việc dư thừa. Như vậy không chỉ khiến cho bản thân rơi vào tình cảnh quẫn bách, đối phương cũng sẽ trở nên câu nệ, rất bất lợi với đàm phán, muội hiểu chưa?
Bạch Thiển Dạ trầm ngâm một lúc, gật đầu:
- Muội hiểu rồi, cảm ơn huynh.
- Nha đầu ngốc, giữa ta và muội đâu cần nói câu cảm ơn.
Bạch Thiển Dạ ừ một tiếng, lại hỏi:
- Đúng rồi, trước lúc ăn cơm huynh và Chu Tam Lang đi đâu vậy?
Vừa rồi trước lúc ăn cơm nửa canh giờ, Lý Kỳ và Chu Hoa thần thần bí bí rời đi một lát.
Lý Kỳ cười nói:
- Ta đi chọn vải vóc, chuẩn bị dùng cho vũ hội hóa trang. Đồng thời muốn xem xưởng tơ lụa của bọn họ hoạt động như thế nào. Quy mô không nhỏ, tay nghề các vị sư phó cũng không tệ lắm. chỉ là hiệu suất quá thấp.
- Hiệu suất?
- À hiệu suất chính là số lượng hoàn thành trong một canh giờ.
- Ừ.
Bạch Thiển Dạ như có điều suy nghĩ, gật đầu:
- Đại ca có biện pháp giúp bọn họ nâng cao hiệu suất không?
Lý Kỳ nhíu mày:
- Có một vài ý tưởng, nhưng có thể thành công hay không, trước mắt ta không dám khẳng định. Việc này để sau hẵng nói.
- Muội tin huynh. Ủa, kia không phải là Cao nha nội và Tiểu Cửu sao?
Bạch Thiển Dạ nói tới một nửa, bỗng chỉ tay về phía trước.
Lý Kỳ ngẩng đầu nhìn, không phải hai tên dở hơi đó thì là ai, vẻ mặt đưa đám nói:
- Biện Kinh thật là quá nhỏ, tới đây cũng gặp được bọn họ.
- Lý đại ca, Lý đại ca.
Hồng Thiên Cửu cũng phát hiện Lý Kỳ, vẫy tay chạy tới.
Lý Kỳ cố nặn ra vẻ tươi cười:
- Tiểu Cửu, nha nội thật là xảo!
Hồng Thiên Cửu thở phì phò đáp:
- Không, không phải, là bọn đệ cố ý tới tìm huynh.
- Tìm ta? Tìm ta làm chi?
- Cha đệ mời huynh tới nhà một chuyến.
Xem ra Hồng Bát Kim suốt ruột không thể chờ được nữa rồi. Cũng tốt, thừa dịp hôm nay bố trí mấy việc.
Lý Kỳ cười gật đầu:
- Ừ, để ta đưa Thất Nương về trước đã, rồi sẽ tới nhà ngươi sau.
Hồng Thiên Cửu cười nói:
- Bọn đệ đi cùng với huynh.
Lý Kỳ rất không tình nguyện nói:
- Vậy đi thôi.
Mấy người đưa Thất Nương tới quán bar, sau đó Lý Kỳ lại quay về Túy Tiên Cư, làm món Thất Lý Hương, hay còn là phao câu. Lần này hắn làm nhiều hơn, rồi dẫn theo vua uống rượu Mã Kiều tới Hồng phủ.
Mới vào cửa, phao câu đã bị Hồng Tề tịch thu. Từ lần trước ông ta hưởng qua món này, vẫn nhớ mãi không quên, mấy lần sai người tới Túy Tiên Cư hỏi thăm. Nhưng tiếc rằng ở Túy Tiên Cư ngoại trừ Lý Kỳ ra, không có ai biết làm món đó. Mà Lý Kỳ lại như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Hôm nay rốt cuộc mới thấy. Đáng thương Hồng Bát Kim hai mắt đẫm lệ nhìn phụ thân y, ánh mắt mang theo ủy khuất. Nhưng bị Hồng Tề vô tình làm ngơ. Một chưởng vỗ vào vai Lý Kỳ, cười ha hả nói:
- Tiểu tử ngươi thật khó mời.
Má, đau thật, có cần phải dùng sức như vậy không? Lý Kỳ nhịn đau cười nói:
- Đâu có, đâu có, chẳng phải vãn bối tới rồi đấy thôi.
Hồng Bát Kim ho nhẹ một tiếng:
- Lý Kỳ, nghe Tiểu Cửu nói, ngươi đã đáp ứng hợp tác với Hồng gia chúng ta mở sòng bạc?
Lý Kỳ gật đầu cười:
- Hồng thúc thúc thành ý như vậy, điều kiện lại phong phú, vãn bối thực tìm không ra lý do để cự tuyệt.
Hồng Bát Kim cười ha hả:
- Tốt, rất sảng khoái, rất thẳng thắn. Đợi tí nữa Cao thái úy tới, chúng ta lại nói chuyện.
Lý Kỳ kinh ngạc:
- Cao thái úy cũng tới?
Cao nha nội cười hì hì:
- Không sai, cha ta sắp tới rồi.
- Khang nhi, con lại nói xấu phụ thân cái gì à?
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Chỉ thấy Cao Cầu mặc một bộ y phục hàng ngày, vẻ mặt mỉm cười đi tới.
- Hạ quan (thảo dân) tham kiến Thái úy.
Mọi người vội vàng hành lễ.
- Ôi, Thất Công, người làm gì vậy.
Cao Cầu tranh thủ thời gian tiến lên một bước, nâng Hồng Tề đứng lên, sau đó hướng mấy người Lý Kỳ nói:
- Các ngươi cũng không cần đa lễ.
Lý Kỳ thấy Cao Cầu tôn trọng Hồng Tề như vậy, không hề giống giả vờ, mà y cũng không cần phải làm bộ, nghĩ bụng, xem ra Triệu Tinh Yến nói không sai, Cao Cầu đúng thật là một người giảng tình cảm
Cao Cầu nắm lấy tay của Hồng Tề, rất lo lắng hỏi:
- Gần đây sức khỏe Thất Công tốt chứ?
- Vẫn như cũ thôi.
Hồng Tề cười ha hả:
- Tuy nhiên, nếu hôm nay Thái úy có thể uống cùng với lão phu mấy chén lớn, thì còn tốt hơn.
Cao Cầu biến sắc, lắc đầu nói:
- Tửu lượng của Thất Công, ta sao bằng được.
Đổ mồ hôi, hóa ra tửu lượng của Hồng Thiên Cửu đã nổi tiếng từ lâu. Lý Kỳ nhỏ giọng hướng Mã Kiều nói:
- Tí nữa ngươi uống được không?
Mã Kiều thản nhiên nói:
- Lúc trước Lỗ thúc thúc cũng hỏi câu này.
- Thế thì tốt.
Lý Kỳ rất yên tâm gật đầu.
Cao Cầu và Hồng Tề ngồi ở ghế trên, mà Hồng Bát Kim và Lý Kỳ thì ngồi ở trái phải. Mấy tiểu bối thì ngồi ở phía sau.
Cao Cầu uống một ngụm trà, có thâm ý khác nhìn Lý Kỳ:
- Lý Kỳ, người đúng là người thích gây náo động. Nghe nói ngày đầu tiên ngươi nhậm chức ở Thị Vệ Mã đã cho Đại Học Sĩ của Hàn Lâm Viện một cái hạ mã uy phải không?
- Ủa, còn có chuyện như vậy?
Hồng Thiên Cửu đầy hứng thú nhìn Lý Kỳ.
Ừ, sao y biết nhỉ. Chẳng lẽ tên Hồ Du đã lén lút báo cáo.
Lý Kỳ ngẩn người, ủy khuất nói:
- Thái úy minh giám, hạ quan là người bị hại, mong ngài làm chủ cho hạ quan.
Cao nha nội vội nói:
- Phụ thân, người đừng tin lời hắn. Con quen hắn đã lâu rồi, còn chưa thấy hắn chịu thiệt thòi bao giờ.
Nói xong, lại thì thầm:
- Chuyện tốt như vậy, sao không gọi mình.
Dm, người này thật không có nghĩa khí gì cả. Người lớn nói chuyện, ai cho phép trẻ con chen vào.
Trong lòng Lý Kỳ lập tức nguyền rủa Cao nha nội mấy khắp.
Cao Cầu trừng mắt nhìn nhi tử, lại hướng Lý Kỳ nói:
- Ta không có bản lĩnh làm chủ cho ngươi. Có lẽ ngươi còn không biết, sau hôm đấy, đã có người tấu buộc ngươi lên Hoàng thượng. May mà Hoàng thượng áp xuống. Bằng không ngươi cũng không có quả ngon để ăn. Có những lúc nên lấy chữ nhẫn làm đầu.
Mịa, bọn họ đã cưỡi lên đầu ta rồi, ta nhẫn cái chim à. Lý Kỳ âm thầm nhíu mày, qua loa nói:
- Hạ quan ghi nhớ lời dạy bảo của Thái úy.
Cao Cầu cũng biết cá tính của hắn, liền không nhiều lời nữa, hướng Hồng Tề nói:
- Hôm nay Thất Công mời ta đến là vì chuyện của sòng bạc?
Hồng Tề gật đầu cười:
- Không sai, đông chủ của câu lan kia đã tới tìm Bát Kim nhiều lần. Hơn nữa Lý Kỳ cũng đã đáp ứng rồi. Cho nên mới mời Thái úy tới thương lượng.
Hồng Bát Kim bỗng nói xen vào:
- Thái úy, phụ thân, ngồi không thương lượng như vậy thật không thú vị. Nếu không chúng ta chơi vài ván bài, vừa chơi vừa thương lượng. Ta còn muốn báo thù Lý Kỳ.
Đổ mồ hôi, có hơn một trăm xâu thôi, có cần thời khắc nhớ thương không.
Lý Kỳ ném cái nhìn khinh khỉnh về phía y.
Cao thái úy cười nói:
- Cũng tốt, ta cũng muốn luận bàn với Lý Kỳ một phen.
Hồng Thiên Cửu dùng tay đếm đếm, úy khuất nói:
- Phụ thân, bài Tây chỉ có thể có bốn người chơi, vậy còn con và ca ca làm cái gì?
Hồng Thiên Cửu nói:
- Tiểu Cửu, cháu và Khang nhi tới biệt viện chơi đi.
- Vâng, cháu sẽ đi gọi thêm người.
Hồng Thiên Cửu hưng phấn gật đầu, sau đó kéo Cao nha nội chạy ra ngoài.
Tốt rồi, đều là kẻ có tiền, hôm nay người nghèo như lão tử phải kiếm một khoản mới được.
Lý Kỳ mừng thầm. Chơi bài với mấy người mới như Cao Cầu, Bát Kim, hắn rất có lòng tin.
Bốn người ngồi vây quanh một cái bàn, Cao Cầu nhìn bộ bài Tây, cười nói:
- Lý Kỳ, bộ bài này chắc không chỉ có một cách chơi chứ?
Đúng là hành gia có khác.
- Thái úy thật là tuệ nhãn như đuốc. Thực ra bài Tây này còn có vài chục kiểu chơi. Đại đa số đều thích hợp với sòng bạc.
Lý Kỳ gật đầu nói. Ở đây hắn có bối phận thấp nhất, nên làm nhiệm vụ chia bài.
Vài chục kiểu chơi?
Ba người Cao Cầu đều cả kinh.
Trong lúc ba người sững sờ, Lý Kỳ rất nhanh chia cho mình quân bài tốt.
Cao Cầu tựa hồ không nhìn thấy trò mờ ám này của Lý Kỳ, cười nói:
- Ta biết ngay ngươi còn ẩn dấu vài tay mà.
Đâu chỉ là vài tay, chỉ sợ ngươi không mang đủ tiền thôi. Lý Kỳ cười ngại ngùng, giơ tay ý bảo mọi người có thể xem bài.
Lý Kỳ vừa mở bài, cười nói:
- Thực xin lỗi, ta có ba bích.
- Không thể nào, tiểu tử ngươi thật là may mắn.
Lý Kỳ cười hắc hắc, ném xuống bốn quân bài:
- Bốn con ba!
Nước bài này quá mạnh, ba người choáng váng.
- Bộ dây, bảy, tám, chín mười, J.
- Có ai đánh không? Vậy thì xin lỗi, ba con mười, hết bài.
Lý Kỳ nhìn ba người trợn mắt há mồm, trong lòng nhạc nở hoa.
Chuyện gì vậy?
Hồng Bát Kim nhìn ba con 2 trong tay mình, hai mắt bốc lên một tầng sương mù.
Cao Cầu mỉm cười lắc đầu:
- Lợi hại, lợi hại, tuy nhiên đây mới chỉ đầu ván mà thôi.
- Đó là, đó là.
Lý Kỳ lại bắt đầu gom bài, Hồng Tề thì hỗ trợ:
- Lý Kỳ, ý của Thái úy là sòng bạc cũng như quán bar của ngươi, giao cho Tiểu Cửu và Khang nhi quản lý, mà hết thảy thì do ngươi làm chủ. Chúng ta chỉ chi tiền mà thôi.
Lý Kỳ biết Cao Cầu không muốn ra mặt, tuy nhiên điều này cũng chính hợp ý hắn, sảng khoái nói:
- Thất Công, Thái úy, tùy các vị định đoạt.
- Nghe nói ngươi đã tới xem câu lan kia, ngươi thấy thế nào?
Hồng Bát Kim hỏi.
Lý Kỳ gật đầu cười:
- Chỗ đó rất không tồi. Tuy nhiên ta còn cần một con thuyền lớn đặt ở bờ sông để làm chỗ ngồi cho khách quý.
Tuy nói chuyện, nhưng bàn tay của hắn vẫn rất linh hoạt.
Hai mắt Hồng Bát Kim lóe lên:
- Ý này rất hay.
Cao Cầu cười ha hả:
- Mở sòng bạc trên thuyền, thật là có ý tứ. Thất Công nhọc lòng mời hắn tới, đúng là cử chỉ sáng suốt.
Hồng Tề cười ha hả:
- Không phải Thái úy cũng có ý đó sao.
Lý Kỳ thấy bài của mình đều là bộ dây, âm thầm đắc ý, cứ cười đi, tí nữa đừng có khóc.
- Xin lỗi, ba bích lại ở trong tay ta, bộ dây…
Hắn còn chưa nói hết, Cao Cầu bỗng xen ngang:
- Ta nhớ là ở ván thứ hai, có 3 tép thì được ra trước.
Hồng Bát Kim gật đầu:
- Đúng vậy, không phải lần trước ngươi nói như vậy sao?
Mịa, sao mình lại quên mất việc này.
Trong lòng Lý Kỳ bắt đầu mặc niệm, bộ dây, bộ dây.
Cao Cầu mỉm cười, tiêu sái ném xuống hai con bài:
- Đôi ba.
Má ơi, Lý Kỳ ngây dại nửa ngày, ảm đạm kêu lên:
- Thôi.