Người tới chính là Điện Phó Soái Hà Trùng.
Chỉ thấy y đang mặc quan phục, cưỡi một con ngựa đen, dẫn theo hơn bốn mươi kỵ binh chạy nhanh tới. Quả nhiên là uy phong bát diện, không ai bì nổi.
So sánh đôi bên, Mã Phó Soái của chúng ta cươi lừa tất nhiên yếu hơn rất nhiều.
Ngoài trừ Ngưu Cao ra, binh sĩ bên Thị Vệ Mã bắt đầu có chút khiếp đảm. Không nói tới Điện Tiền Tư vốn cao hơn Thị Vệ Mã một bậc. Riêng về nhân số, bọn họ cũng không phải là đối thủ.
Trần Húc mừng rỡ, reo lên:
- Phó Soái, chúng tôi ở đây.
Lý Kỳ cười ha hả:
- Trần giáo đầu, không cần phải nôn nóng, có việc gì chúng ta cứ từ từ thương lượng.
Trần Húc tưởng rằng Lý Kỳ đã sợ, cười nói:
- Xin lỗi rồi, hiện tại không phải do ta định đoạt. Đương nhiên cũng không phải do ngươi.
Mã Kiều khó chịu, dí đao vào sát cổ y:
- Thằng nhãi ngươi nói nhảm thật nhiều. Có tin ta cắt đầu lưỡi của ngươi không?
Đúng là tên điên, Trần Húc tâm kinh nhục khiêu, không dám nhiều lời nữa.
Lý Kỳ nhún vai, ranh mãnh nói:
- Thôi, ta không thương lượng với ngươi nữa, miễn cho ngươi lại trở thành một tên câm.
Trong nháy mắt, Hà Trùng đã dẫn theo người chạy tới. Y vung tay lên, người của y lập tức bao vây tất cả người của Lý Kỳ lại.
Hà Trùng rất uy nghiêm nhìn một vòng, lạnh lùng nói:
- Dừng tay cho ta.
- Phó Soái cứu tỵ chức.
Trần Húc tranh thủ thời gian kêu lên.
Hà Trùng thấy người của mình bị người khác dùng đao gác ở cổ, liền giận dữ, chỉ vào Mã Kiều quát:
- Ngươi là ai, không nghe bản soái nói gì sao, mau bỏ đao xuống.
Mã Kiều mặc kệ y, đưa mắt nhìn Lý Kỳ, thấy hắn gật đầu, mới cất lại đao vào bên hông của Trần Húc, thở dài:
- Ngay cả đao của mình còn không biết giữ, thực không biết làm sao ngươi leo lên được tới chức giáo đầu.
Người này đúng thật là được tiên nghi còn khoe mẽ.
Lý Kỳ làm như không nghe thấy, cười hì hì, hướng Hà Trùng chắp tay nói;
- Nguyên lai là Điện Phó Soái, thất lễ, thất lễ.
Nói xong, hắn phân phó cho lính của mình:
- Các ngươi còn không mau hướng Điện Phó Soái hành lễ. Chớ như những người khác, ngay cả quy củ cơ bản đó đều không làm được.
Đám người Ngưu Cao nghe thấy vậy, lập tức hành lễ:
- Tỵ chức tham kiến Điện Phó Soái.
Lời này khiến cho khuôn mặt Trần Húc lúc trắng lúc đỏ, giống như đại tiện không thuận vậy.
Hà Trùng làm bộ như giờ mới nhìn thấy Lý Kỳ:
- Thì ra Mã Phó Soái cũng ở đây, hữu lễ, hữu lễ.
Lý Kỳ nhún vai, buồn bực nói:
- Không có biện pháp a. Người của các ngươi bắt cóc người của ta. Là Phó Soái, ta chỉ có thể tới đây xem rốt cuộc là chuyện gì.
Bắt cóc? Chính ngươi sai người bắt cóc ta mới đúng.
Trần Húc thiếu chút nữa tức giận tới ngất đi, vội la lên:
- Ngươi…ngươi thúi lắm.
Sắc mặt Lý Kỳ lạnh lẽo:
- Có ai không, kéo Trần Húc ra ngoài, chém.
Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều sững sờ.
Đám người Điện Tiền Tư càng choáng váng. Rõ ràng bên mình nhiều người hơn, sao giống như là các ngươi bao vây chúng ta vậy. Rốt cuộc có thiên lý hay không.
Không chỉ nói là Điện Tiền Tư, mà ngay cả đám người Ngưu Cao cũng thẫn thờ nhìn Lý Kỳ. Như muốn nói, chém thật à?
Lý Kỳ phẫn nộ quát:
- Các ngươi còn ngẩn ngơ cái gì, không nghe thấy mệnh lệnh của bản soái à.
- Chậm đã.
Hà Trùng nao nao, vội nói.
Lý Kỳ nhướn mày, giành nói:
- Lẽ nào Điện Phó Soái muốn bao che cho thủ hạ? Vừa rồi chính tai ngươi nghe thấy y mở miệng vũ nhục ta, tôn ti chẳng phân biệt được, mắt không có thượng quan. Ta đây là giúp các ngươi thanh lý đồ bỏ đi này. Nếu Điện Phó Soái muốn cảm ơn ta, thì ta đây tâm lĩnh.
Cảm ơn ngươi? Ngươi muốn chém người của ta, ta còn phải cảm ơn ngươi? Ngươi cũng quá đề cao mình đi.
Trong lòng Hà Trùng thầm mắng Trần Húc ngu xuẩn. Dẫn ai không dẫn, lại dẫn tới kẻ điên này, còn khiến cho hắn bắt được tay cầm. Y cười ngượng ngùng:
- Là do ta quản giáo không nghiêm. Mã Phó Soái đừng chấp nhặt với y.
Lý Kỳ hừ một tiếng, quay đầu đi, rõ ràng không thỏa mãn với câu trả lời của Hà Trùng.
Hà Trùng rơi vào đường cùng, chỉ có thể hướng Trần Húc nói:
- Trần giáo đầu, ngươi thật to gan, dám mắng Mã Phó Soái, còn không mau hướng Mã Phó Soái xin lỗi.
Trần Húc không dám cãi lệnh của Hà Trùng, chỉ có thể cúi đầu xin lỗi Lý Kỳ:
- Tỵ chức nhất thời lỗ mãng, chống đối với Mã Phó Soái, mong Mã Phó Soái thứ tội.
May cho các ngươi là bên ta ít người hơn, còn có cả thương binh. Khoản sổ sách này tạm tính đó. Ngày khác ta lại tới tìm ngươi.
Lý Kỳ trầm mặc một lúc mới nói:
- Cũng được, nể mặt Phó Soái, tạm tha cho ngươi lần này. Lần sau nếu tái phạm, thì đừng trách ta không nói tình cảm.
- Dạ dạ.
Trần Húc vội gật đầu, trong lòng lại rất nghi hoặc. Từ trước tới nay Điện Phó Soái chưa từng để Mã Soái vào mắt. Vì sao lại cố kỵ một tên Phó Soái như vậy? Xông lên bắt hắn là xong rồi còn gì.
Đám người Ngưu Cao thấy vậy, đều nhẹ nhàng thở ra. Lương Hùng cũng như trút được gánh nặng. Với tình huống như bây giờ, chỉ cần một câu không hợp, khả năng động thủ là rất lớn. Đến lúc đó, bên mình chắc chắn là thiệt thòi. Thầm nghĩ, vị Phó Soái này đúng là không sợ trời không sợ đất. Động một chút lại bắt người, dù bất kể đó là ai.
Hà Trùng híp mắt, hướng Trần Húc hỏi:
- Trần giáo đầu, vừa rồi Mã Phó Soái nói rằng các ngươi bắt cóc người của hắn. Chuyện này rốt cuộc như thế nào?
- Hắn…Hồi bẩm Phó Soái, tỵ chức sao dám làm chuyện đó.
Lần này Trần Húc rất cẩn thận tìm từ, kể lại chuyện vừa nãy Mã Kiều dùng đao uy hiếp, lại nói:
- Phó Soái, tỵ chức không dám phạm thượng, vì vậy mới để tên kia có cơ hội. Đã khiến Điện Tiền Tư của chúng ta mất mặt, thỉnh Phó Soái trách phạt.
Dm, thằng nhãi này thật không biết xấu hổ. Rõ ràng là bên y sai, mới bị Mã Kiều bắt. Hiện tại lại nói là không dám phạm thượng. Mẹ ngươi, làm người sao có thể vô sỉ tới cảnh giới đó.
Lý Kỳ cười nói:
- Trần giáo đầu thật có tài ăn nói, có thể nói đen thành trắng, Lý Kỳ tâm phục khẩu phục.
Trần Húc thản nhiên nói:
- Từng câu từng chữ của tỵ chức đều là thật, không dám nói loạn.
Hà Trùng ừ một tiếng:
- Mã Phó Soái, ngươi sai người dùng đao khống chế thủ hạ của ta, điều này có phải không hợp quy củ?
Lý Kỳ cười đáp:
- Người của ngươi vô duyên vô cứ ngăn cản người của ta. Điều này chẳng lẽ đúng với quy củ? Một Phó Soái như ta lại bị một giáo đầu bao vây. Nếu không giáo huấn y một trận, về sau ta còn mặt mũi gì đối diện với các huynh đệ.
- Ài, lời ấy của Mã Phó Soái sai rồi. Đám người Trần giáo đầu đã mất ba ngày ba đêm để truy đuổi con gấu kia. Theo lý, con gấu đó nên giao cho bọn họ. Bọn họ cũng chỉ muốn đòi lại con gấu đó thôi, chứ thật lòng không muốn khó xử các ngươi. Cho nên sao có thể nói là vô duyên vô cớ chặn đón người của ngươi được?
Hà Trùng nói.
- Y nói ba ngày là ba ngày, vậy thì ta nói ta đã bố trí một tháng. Thiệt là, con gấu này do ai bắt được thì thuộc về người đó. Vì bắt con gấu đó, mà người của ta đã bị thương ở chân. Hơn nữa bẫy rập là do các ngươi bố trí. Vậy mà các ngươi lại muốn cầm con gấu đó đi. Không khỏi quá bá đạo a.
Lý Kỳ cười lạnh.
Hà Trùng thực sự không muốn nảy sinh xung đột với Lý Kỳ. Nhưng y cũng không thể cứ thế mà buông tha. Bằng không, mặt mũi của y sẽ mất hết. Y híp híp mắt, nói:
- Mã Phó Soái nói có lý. Được rồi.
Y dừng một chút, lại cao giọng nói:
- Dẫn toàn bộ người ở đây về, để ta tra xem thực hư thế nào rồi hẵng quyết định.
Lý Kỳ sững sờ, hừ lạnh:
- Điện Phó Soái, ngươi dựa vào cái gì bắt ta? </tbody>