Lúc này Tống Huy Tông đã dời giá tới điện Cảnh Phúc. Một cái bàn dài đặt ở gữa, Tống Huy Tông ngồi ghế trên. Đám đại thần Vương Phủ thì phân biệt ngồi trái phải.
Lý Kỳ đứng ở trước cửa, đợi tiểu thái giám đi vào thông báo xong hắn mới đi vào.
- Vi thần tham kiến Hoàng thượng.
- Lý Kỳ, ngươi chớ làm trẫm thất vọng.
Tống Huy Tông nói xong, có thâm ý khác nhìn Cao Kiệt ngồi ở một bên.
Lý Kỳ tự nhiên biết Tống Huy Tông bảo hắn đừng ném mặt mũi của Đại Tống, gật đầu nói:
- Vi thần tuyệt sẽ không làm Hoàng thượng thất vọng.
- Tốt, trẫm tin tưởng ngươi, mau dâng yến sào mà ngươi làm lên đây đi.
Đám người Vương Phủ, Cao Kiệt cũng kiễn chân chờ mong.
- Vâng.
Lý Kỳ thi lễ một cái, sau đó phân phó thái giám trước tiên đặt mấy cái bát ngọc có Bạch Yến ở cuối bàn.
Tống Huy Tông thấy hắn không đặt bát ở trước mặt mình, kinh ngạc hỏi:
- Lý Kỳ, lẽ nào món này cũng ăn theo kiểu lẩu?
Đổ mồ hôi, lẩu yến sào? Thiệt thòi ngươi nghĩ ra được.
Lý Kỳ đầu đầy mồ hôi, ngượng ngùng nói:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, đây chẳng qua là vi thần muốn làm một bước cuối cùng.
Nói xong, hắn liền dùng thìa múc Song Sáo Thang đổ vào từng bát. Thực ra hắn làm như vậy, cũng chỉ là sợ súp bị nguội, chứ không có ảo diệu gì bên trong.
Khi nước súp có màu xanh của trà đổ ra ngoài, mùi thơm liền lan tỏa xung quanh, khiến cho đám người Tống Huy Tông không ngừng nuốt nước bọt.
Sau khi rót xong, Lý Kỳ mới bảo thái giám trình lên.
Tống Huy Tông thấy một bước cuối cùng này đơn giản như vậy, có chút không ngờ, hỏi:
- Thế thôi à?
- Vâng.
- Vậy món ăn này của ngươi có tên là gì?
Lý Kỳ không do dự đáp:
- Nhất Phẩm Quan Yến.
- Quan Yến?
Một người nhạy cảm như Vương Phủ rất nhanh chụp được sơ hở trong lời của Lý Kỳ.
Nhưng bản lĩnh lừa dối của Lý Kỳ cũng không phải là nói ngoa. Hắn vừa mới thốt ra, lập tức phản ứng tới, vội giải thích:
- Khởi bầm Hoàng thượng, cái tên này là do hạ quan mới nghĩ ra được. Hạ quan thấy Hoàng thượng và các vị đại thần là người đầu tiên ăn món này, cho nên mới nghĩ ra cái tên đó.
- Không tồi, không tồi, Nhất Phẩm Quan Yến, cái tên rất không tồi.
Tống Huy Tông cười ha hả, cúi đầu nhìn bên trong bát. Chỉ thấy yến sào trắng tinh được món súp phụ trợ, trở nên trong suốt long lanh. Giống như tuyết mùa đông treo ở cành cây, cực kỳ xinh đẹp. Trong lòng không thể chờ đợi được nữa, vươn tay ý bảo:
- Chư vị ái khanh cùng trẫm thưởng thức món Nhất Phẩm Quan Yến này chứ.
- Vâng.
Đầu tiên, Tống Huy Tông cầm lấy cái thìa múc một thìa bỏ vào miệng, hương thơm thuần khiết luẩn quẩn trong miệng. Y nhẹ nhàng nhắm mắt, một bộ hưởng thụ:
- Món súp này có hương vị đậm đà, dư vị dài lâu, có thể so sánh với món Khai Thủy Tùng Diệp lần trước.
- Thật là kỳ, thật là kỳ.
Cao Kiệt bỗng phát ra hai tiếng sợ hãi than.
Tống Huy Tông nhướn mày hỏi:
- Món này có gì kỳ quái?
Cao Kiệt gật đầu nói:
- Hồi bẩm bệ hạ, hạ quan từng có may mắn hưởng qua không ít yến sào. Luôn cho rằng hương vị của yến sào cực kỳ bình thường. Thật không ngờ tới yến sào lại mỹ vị như vậy. Trơn mềm, ngọt ngào, thật khiến cho người ta kinh ngạc.
- Không sai, súp yến sào này và cháo yến sào vừa này thật khác nhau một trời một vực, căn bản không thể so sánh.
Bạch Thế Trung gật đầu cười.
Triệu Giai cười ha hả:
- Trù nghệ của Phó Soái, cả kinh thành đều khen. Thứ yến sào nho nhỏ này sao có thể làm khó được hắn.
Huynh đệ tốt, nói hay lắm. Lý Kỳ khiêm tốn:
- Điện hạ quá khen.
- Các vị ái khanh nói không sai, Bạch Yến này ăn thật ngon.
Tống Huy Tông cũng nếm một ngụm, quát to một tiếng tốt, hướng Cao Kiệt nói:
- Cao Kiệt, món yến sào này dù là tiên đan của Đại Lý các ngươi. Nhưng tiếc rằng Đại Lý của các ngươi không có một người biết chế biến. Theo trẫm thấy, chỉ có yến sào trải qua bàn tay của Lý Kỳ mới được xưng là tiên đan. Ha ha.
- Bệ hạ nói rất đúng.
Sắc mặt của Cao Kiệt hơi chút xấu hổ, y lại hướng Lý Kỳ nói:
- Xin hỏi Lý đại nhân đã xử lý yến sào như thế nào?
Đổ mồ hôi, đây là bí phương, lão tử sao có thể nói cho ngươi biết được.
Lý Kỳ cười ngượng ngùng:
- Quá trình này rất là phức tạp, một lời sợ khó nói hết.
Dừng một chút, hắn lại nói:
- Tuy nhiên, quý quốc đại khái có thể thu thập yến sào, sau đó đưa tới Đông Kinh. Ta sẽ đích thân gia công giúp các ngươi. Mặc dù không thể so sánh với món ăn này, nhưng hương vị sẽ trở nên rất thơm ngon.
Mọi người nghe hắn nói như vậy, đầu tiên là sững sờ, sau đó phản ứng tới. Bạch Thế Trung càng lắc đầu bất đắc dĩ.
Tống Huy Tông cười ha hả:
- Lý Kỳ, tiểu tử ngươi lại dám trao đổi buôn bán ở điện Cảnh Phúc của trẫm.
Lý Kỳ cười hắc hắc:
- Xin lỗi Hoàng thượng, thói quen, thói quen.
Tống Huy Tông khí phách chỉ tay về phía Lý Kỳ, cười nói:
- Tuy nhiên trẫm phê chuẩn ngươi làm như vậy.
Cao Kiệt thầm mắng Lý Kỳ là hạng tiểu nhân hám lợi. Nhưng nghĩ lại, hắn làm vậy cũng không có gì đáng trách. Mình có thể thử xem. Nhân tiện nói:
- Bệ hạ thánh minh.
Sau đó hướng về Lý Kỳ:
- Lý đại nhân, ở trước mặt Hoàng thượng không thể nói đùa. Mong ngài chớ gạt ta.
- Không dám, không dám.
Lý Kỳ chắp tay nói. Lão tử chỉ cần tiền, không cầu cái gì khác.
Vương Phủ thấy Lý Kỳ dành hết danh tiếng, có chút không vui nói:
- Mã Phó Soái, vừa nãy ngươi nói yến sào có thể so với tiên đan. Nhưng vì sao chúng ăn xong vẫn không có cảm giác gì?
Tống Huy Tông có vể như cũng rất coi trọng điểm này, quăng ánh mắt hỏi thăm về phía Lý Kỳ.
Con mẹ ngươi coi thứ đó là tiên đan thật à? Về nhà đọc thêm truyện thần thoại đi.
Trong lòng Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ Vương Phủ, ngoài miệng lại cười nói:
- Hồi bẩm Vương tương, thực ra hiệu quả của yến sào khá chậm. Phải dùng thời gian dài mới thấy hiệu quả.
Tống Huy Tông vừa nghe, sắc mặ tlộ vẻ không vui. Thứ này do Đại Lý gửi tới, hơn nữa theo Cao Kiệt nói, cho dù là nước Đại Lý của y, cũng có rất ít. Sao có thể dùng lâu dài được. Đối với một người muốn sống lâu trăm tuổi như y mà nói, đả kích thật không nhỏ.
Lương Sư Thành đứng một bên thấy vậy, nhãn châu xoay động, bỗng nhiên nói:
- Phó Soái, ngươi biết làm món yến sào, chắc hẳn trước kia đã từng nếm qua không ít?
Ngươi đây không phải là nói nhảm sao? Thật hay giả lão tử đều nếm qua rồi.
Lý Kỳ gật đầu:
- Trước kia hạ quan xác thực đã nếm qua.
Tống Huy Tông lập tức hiểu ra vì sao Lương Sư Thành hỏi như vậy, liền nhìn Lý Kỳ, hỏi:
- Vậy cũng thật kỳ quái. Đây mới là lần đầu tiên trẫm nhìn thấy yến sào, không biết ngươi từng nếm qua ở đâu?
Lão tử nếm qua ở chín trăm năm sau, nói ra ngươi có tin không? Mà ngay cả ta cũng không dám tin, vận mệnh thật là chó má mà!
Lý Kỳ biết mình lại nó lỡ miệng, chỉ phải đổ hắc oa lên đầu của cha hắn:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần từng có may mắn theo phụ thân tới Lâm An, Phúc Châu. Lúc đi thuyền, từng nhìn thấy qua yến sào ở một vài hải đảo.
Tống Huy Tông bừng tỉnh đại ngộ:
- Đúng rồi, hải đảo. Đại Tống của trẫm chỗ nào cũng có hải đảo, yến sào tự nhiên không thiếu.
- Hoàng thượng, vi thần có một lời không biết có nên nói hay không.
Bạch Thế Trung bỗng lên tiếng.
Tống Huy Tông nao nao:
- Ái khanh cứ nói đừng ngại.
Bạch Thế Trung nói:
- Hoàng thượng đại khái có thể mở Quan Yến Tư, lệnh cho Lý Kỳ đảm nhiệm Đặc Phái Yến Sử, chuyên môn thu thập yến sào cho Hoàng thượng.
Cha vợ, ngài đừng đổ thêm gánh nặng trên vai ta được không. Hiện tại lão tử đã bận tới tối mắt tối mũi rồi, còn cái gì mà Yến Sử. Ngươi nha, có phải muốn làm cho ta mệt chết, để con gái ngươi thành quả phụ không.
Trong lòng Lý Kỳ rất buồn bực. Thù không biết Bạch Thế Trung muốn nhân cơ hội này giúp hắn đổi thân phận thành quan văn. Nhưng tiếc rằng Bạch Thế Trung căn bản không biết, hiện tại Lý Kỳ muốn làm nhất, chính là ở Tam Nha. Còn chỗ khác thì chả ham.
Vương Phủ tự nhiên minh bạch dụng ý của Bạch Thế Trung, vội nói:
- Hoàng thượng, Lý Kỳ đang đảm nhiệm chức Phó Đô Chỉ của Thị Vệ Mã, chỉ sợ không thể chiếu cố chu toàn.
- Ài, lời ấy của Vương tương sai rồi.
Tể tướng lãng tử Lý Bang Ngạn bỗng nhiên nói:
- Nếu món yến sào này có ích cho long thể của Hoàng thượng như vậy, thì chúng ta, những thần tử nên suy nghĩ cho long thể của Hoàng thượng. Mở Yến Sào Tư là một ý hay. Đương nhiên, nếu Vương tương có nhân tuyển tốt hơn, thì không ngại nói ra.
Hỏi cũng như chưa hỏi.
Hai mắt Vương Phủ hiện lên một tia sáng, khóe miệng khẽ nhếch. Y biết trong thiên hạ này không có ai thích hợp hơn Lý Kỳ đảm nhiệm vị trí đó, cắn răng cười nói:
- Tả tướng nói rất đúng. Là ta suy nghĩ không chu toàn.
Nói tới đây, y bỗng nảy ra ý hay:
- Đã Lý Kỳ nói yến sào bình thường sinh trưởng ở Lâm An, Phúc Châu. Sao Hoàng thượng không phái Lý Kỳ tới đó. Như vậy sẽ càng dễ dàng hơn cho việc thu thập yến sào.
Con mẹ ngươi thật là thâm độc. Chỉ dựa vào một món yến sào đã muốn đuổi ta tới Giang Nam rồi.
Lý Kỳ đầu đầy mồ hôi, cau mày, âm thầm suy nghĩ đối sách.
Sắc mặt của Bạch Thế Trung cũng rất ngưng trọng. Ông ta vốn định giúp Lý Kỳ một tay, không ngờ lại hại hắn.
Tống Huy Tông híp mắt, ánh mắt quét qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở Lý Kỳ:
- Lý Kỳ, ngươi thấy thế nào?
Ta đương nhiên phản đối. Mẹ nó, trước khi sỉ nhục Tĩnh Khang xảy ra, kiểu gì lão tử cũng phải nỗ lực.
Lý Kỳ hơi trầm ngâm:
- Có thể phân ưu cho Hoàng thượng, vi thân tự nhiên nghĩa bất dung từ. Đừng nói là một Giang Nam nho nhỏ, cho dù là muốn vi thần lên núi đao, xuống biển lửa, vi thần cũng sẽ không nhíu mày. Tuy nhiên, có lẽ Vương tương có điều không biết. Thu thập yến sào không khó, bảo quản yến sào mới là khó khăn nhất. Vi thần cho rằng vi thần lư lại kinh thành xử lý những yến sào thu thập tới, mới là biện pháp tốt nhất.
Dù sao ở thời này không có ai biết về yến sào. Cho nên hắn muốn nói thế nào thì nói.
Vương Phủ nhẹ nhàng thở dài, thầm nghĩ, lẽ nào tiểu tử này là khắc tinh của mình?
Tống Huy Tông nghe hắn nói có lý, gật đầu:
- Không sai, nếu ngươi đi, cho dù có thu thập được yến sào, thì cũng không có người nào nấu giúp trẫm.
Dừng một chút, lại nói:
- Lý Kỳ tiến lên nghe phong.
- Có vi thần.
- Hôm nay trẫm đặc biệt phong ngươi làm Đặc Khiển Quan Yến Sử, chính tứ phẩm, chuyên môn quản lý thu thập yến sào.
Nói xong, Tống Huy Tông lại hướng về Bạch Thế Trung:
- Mặt khác, việc mở Quan Yến Tư giao cho Bạch ái khanh.
Dù sao chức quan của Lý Kỳ vẫn quá nhỏ, cần một vị đại thần áp trận thay cho hắn.
- Cựu thần lĩnh mệnh.
- Vi thần khấu tạ hoàng ân, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế
Lý Kỳ tranh thủ thời gian hành lễ, nghĩ bụng, ha ha, hợp tác với cha vợ, chẳng phải mọi chuyện đều nằm trong tay ta.
Tống Huy Tông cười gật đầu:
- Việc này dừng ở đây, Lý Kỳ, ngươi lui xuống trước đi. Đợi tí nữa trẫm còn có việc phân phó cho ngươi.
Còn có việc?
Trong lòng Lý Kỳ không ngừng kêu khổ. Đi ra đại điện, hắn lại tới ngự thiện phòng tìm Tả Bá Thanh. Mặt dày mày dạn nói mình chưa ăn cơm, liền dùng bào ngư vây cá nấu mấy món giải quyết cơm tối.
Ăn miễn phí chính là sướng nhất.
Lý Kỳ vừa ăn xong, còn chưa kịp lau miệng, đã bị Tống Huy Tông gọi tới.
Lần này trở lại đại điện, chỉ có Tống Huy Tông, Lương Sư Thành và một vài thái giám, cung nữ. Các đại thần đều đã rời đi hết.
Lý Kỳ vừa mới đi vào, Tống Huy Tông nói:
- Thị Vệ Mã Phó Đô Chỉ kiêm Đặc Khiển Quan Yến Sử Lý Kỳ tiến lên nghe phong.
Lại phong? Vẫn chưa hết à?
Lý Kỳ tranh thủ thời gian hành lễ.
- Hôm nay trẫm phong ngươi làm phó tổng quản của ngự thiện phòng.
Dm, ai muốn làm phó tổng quản chó má của ngươi.
Lý Kỳ giật mình.