Mẹ nó chứ, mình thật đúng là coi thường Trương Xuân Nhi. Lại có thể nghĩ ra được thủ đoạn xúc tiến buôn bán như vậy. Trong lòng Lý Kỳ âm thầm kinh ngạc, nhưng vẻ mặt vẫn như thường, hướng Thái Mẫn Đức nói:- Viên ngoại, chúng ta liền gọi món Kim Tam Bảo này nếm thử xem?
Thái Mẫn Đức tự nhiên cũng hiểu được đạo lý trong đó, cười nói:- Thái Mẫn Đức chính có ý này.Dừng một chút, y lại hướng Tứ Tiểu Công Tử, hỏi:- Mấy vị công tử muốn ăn gì?
- Để ta xem.
Cao nha nội rất gọn gàng nói:- Ngươi mang mười món ăn đắt nhất của quán các ngươi lên đây.
Má ơi, ngươi cũng nên để ý tới cảm thụ của Thái lão hồ ly chứ. Lý Kỳ lắc đầu, cười khổ. Thái Mẫn Đức thì lại rất sảng khoái:- Cứ theo lời nha nội đi.
- Vâng, xin vài vị khách quan chờ một lát.
Tiểu nhị kia khẽ cúi người, liền rời đi.
- Oa, rượu Tuyết Bồ Đào này thật đặc biệt, uống rất ngon.Hồng Thiên Cửu bỗng kinh hô một tiếng. Hóa ra lúc mọi người đang gọi đồ ăn, thì cậu ta đã bắt đầu uống một mình rồi.
Mọi người đều nhìn Hồng Thiên Cửu, Cao nha nội hiếu kỳ hỏi:- Tiểu Cửu, rượu này có gì đặc biệt.
Hồng Thiên Cửu chậc chậc khen:- Rượu Tuyết Bồ Đào này có vài phần giống với rượu Oanh Thiên của chúng ta. Tuy nhiên lại có chỗ tương phản. Lúc mới vào miệng thì cảm thấy lạnh lẽo. Nhưng nuốt xuống bụng lại cảm thấy ấm áp dễ chịu. Chậc chậc, thật dễ uống.
- Có thần kỳ như vậy không?
Cao nha nội dường như có chút không tin, liền tự mình rót một chén. Ngoại trừ Lý Kỳ, những người còn lại cũng tự mình rót một chén. Mã Kiều hoàn toàn không có sự giác ngộ của một tùy tùng, lặng lẽ cầm lên một bầu rượu, tránh một bên uống. Càng uống càng vui mừng.
Cao nha nội vừa uống một hớp nhỏ, hai mắt sáng ngời, hô to nói:- Quái tai, quái tai.
Thái Mẫn Đức cau mày nói:- Đúng vậy, rượu này đích thực là đặc biệt.
Lý Kỳ buồn bực hỏi:- Rốt cuộc các ngươi đang nói gì vậy?
Thái Mẫn Đức giải thích:- Lý công tử, cậu nên nếm thử xem. Thật đúng là kỳ diệu. Hồng Thiên Cửu nói rằng rượu này lạnh như băng. Kỳ thực ta cho rằng nên nói đó là một loại hương vị. Rượu này căn bản không phải là băng. Chỉ là lạnh lẽo mà thôi. Bình thường lúc gặp phải ngày nóng nực, chúng ta thường ướp rượu nho với băng để uống. Nhưng rượu nho ướp lạnh quá sẽ mất đi ít nhiều hương vị. Mà rượu này lại khác, hương vị rất thuần khiết.
Cao nha nội gật đầu mạnh:- Không sai, không sai, viên ngoại nói quá đúng. Tuy nhiên, rốt cuộc rượu này được làm như thế nào?
Bỗng bàn bên cạnh cũng vang lên tiếng kinh hô. Không cần nhìn cũng biết là do rượu Tuyết Bồ Đào kia.
Thái Mẫn Đức lắc đầu nói:- Thái mỗ không biết.Dừng một chút, y nhìn Lý Kỳ nói:- Lý công tử có thể nhưỡng ra được rượu Thiên Hạ Vô Song. Nghĩ rằng nhất định sẽ biết được nguyên nhân trong đó.
Mọi người đều quăng ánh mắt về phía Lý Kỳ.
Lý Kỳ khó xử nói:- Nhưng ta không uống rượu.
Thái Mẫn Đức vội nói;- Ài, Lý công tử, người làm đại sự, không nên câu nệ tiểu tiết. Chẳng lẽ lúc Lý công tử nhưỡng rượu Thiên Hạ Vô Song, chưa từng nếm thử qua sao?
Điều này cũng đúng. Lý Kỳ gật đầu, cười nói;- Được rồi, để ta nếm thử rượu Tuyết Bồ Đào này vậy.
Hồng Thiên Cửu lập tức rót cho hắn một chén. Lý Kỳ nhận lấy chén rượu, uống một hớp nhỏ. Quả nhiên như bọn họ nói. Trước lạnh sau ấm. Hương vị thuần khuyết, ngon miệng. Chỉ sợ có thể so sánh với rượu Thiên Hạ Vô Song. Đương nhiên, Thiên Hạ Vô Song không phải chỉ là một loại rượu. Cho nên chân chính mà so sánh, thì rượu Thiên Hạ Vô Song vẫn chiếm ưu thế. Hơn nữa rượu Tuyệt Thế Vô Song còn chưa bày bán.
Thái Mẫn Đức hỏi:- Lý công tử có thể nếm ra được không?
Lý Kỳ nao nao, gật đầu.
Cao nha nội vội hỏi:- Vậy ngươi nói mau.
Lý Kỳ nghiêm túc nói:- Kỳ thực mấu chốt của rượu này, Trương nương tử đã nói cho chúng ta biết rồi.
Phàn Thiếu Bạch cau mày hỏi:- Nghĩa là sao?
- Mấu chốt chính là ở ba chữ ‘Tuyết Bồ Đào’.
Lý Kỳ thở dài, giải thích:- Nếu ta không đoán sai. Nho mà bọn họ dùng để ủ rượu, không phải là nho của Trung Nguyên, mà tới từ phương bắc. Phương bắc vốn là nơi giá lạnh, nhiều chỗ tới tháng tám rồi vẫn còn tuyết lớn. Mà tháng đó chính là tháng thu hoạch nho. Bọn họ nhất định thừa dịp tuyết còn chưa tan hết, thu hoạch quả nho. Trải qua xử lý đơn giản, liền trực tiếp ủ rượu. Bởi vì bản thân loại nho đó có vị lạnh. Cho nên rượu được ủ ra cũng giống như là được ướp lạnh vậy. Mà rượu vốn có tác dụng làm ấm người. Cho nên lúc chúng ta uống rượu này vào mới có cảm giác như vậy.
Mọi người nghe xong, đều bừng tỉnh đại ngộ, liên tục gật đầu.
Thái Mẫn Đức chắp tay nói:- Lý công tử quả nhiên là hiểu sâu biết rộng, Thái mỗ khâm phục.
Lý Kỳ lắc đầu:- Đâu có, đâu có, ta chỉ tùy tiện đoán mà thôi. Về phần có thật vậy hay không, còn chưa nhất định.
Phàn Thiếu Bạch cau mày nói:- Nếu thật như lời ngươi nói, vậy thì rượu này chẳng phải được chở từ phương bắc tới sao?
- Hẳn là vậy.
- Nhưng giờ phương bắc đang có chiến tranh. Ai có năng lực có thể chuyển rượu này tới đây?
Hai mắt Thái Mẫn Đức lóe lên. Chẳng lẽ người phía sau màn là từ phương bắc tới.
Khóe miệng Lý Kỳ lộ ra một tia lạnh lùng:- Ta không biết, ngươi hỏi Trương nương tử ấy.
Phàn Thiếu Bạch hừ nói:- Làm gì có chuyện ả ta nói ra.
Nhưng đúng vào lúc này, bỗng truyền tới một mùi thơm nồng đậm. Mọi người nhìn sang. Thì ra Hồng Thiên Cửu đã mở bình Nguyệt Hương Tửu.
Sài Thông sợ hãi than:- Oa, rượu này thơm thật.
Lý Kỳ nói:- Là mùi hoa hồng.
Thái Mẫn Đức gật đầu:- Đúng vậy, xem ra rượu này dùng hoa hồng để nhưỡng. Nhưng tiệm của ta đã từng dùng hoa để ủ rượu. Chỉ là mùi không nồng đậm như vậy. Chắc hẳn nàng ta đã bỏ thêm hương liệu đặc thù gì đó.
Chỉ sau một lát, toàn bộ Kim Lâu tràn ngập trong mùi thơm. Mà ngay cả người ở bên ngoài cũng không nhịn được dừng chân, đứng trước cửa hưởng thụ cái mùi đó. Quả nhiên là mười dặm phiêu hương.
Sắc mặt của Lý Kỳ trở nên ngưng trọng. Mùi thơm này không thể nghi ngờ là cách quảng cáo trực tiếp nhất, cũng là tốt nhất.
Hồng Thiên Cửu chậc chậc khen:- Mùi thơm này có thể so sánh với mùi thối của chao. Không biết mùi nào lợi hại hơn.
Lý Kỳ nửa đùa nói:- Tiểu Cửu nói không sai. Sớm biết như thế, chúng ta nên bày mười cái sạp bán chao ở bốn phía, phân cao thấp với nó.
Thái Mẫn Đức cười ha hả:- Đây là một chủ ý không tồi.
Cao nha nội uống một ngụm, nhất thời hương khí tập kích, giống như có một mỹ nhân giấu trong rượu vậy, rất hợp khẩu vị của y.- Ừ, rượu này thật thơm ngọt. Uống vào bụng còn lưu mùi thơm. Đánh rắm ra chắc cũng có mùi thơm.
Mọi người nghe thấy vậy, ngơ ngác nhìn nhau, đều cười khổ không nói.
Hiển nhiên, hai loại rượu này tạo nên phản ứng không nhỏ. Khách hàng đều rất hài lòng. Nhưng người trong nghề lại mặt nhăn mày nhíu.
Một lát sau, theo mùi của hơi nóng hầm hập, chỉ thấy một đám nữ tiểu nhị bưng từng món ngon đi ra.
Món thứ nhất chính là dùng tên của Đông Pha tiên sinh, ‘Đông Pha Mặc Ngư’. Chỉ vèn vẹn bốn chữ này, đã lấy được lòng của những văn nhân nhã sĩ kia. Phải biết rằng Tô Đông Pha có rất nhiều fan.
Lúc tiểu nhị bưng đồ ăn lên bàn, chỉ thấy trong mâm là một thứ gì đó có hình nghiên mực, màu đỏ sậm. Hơn nữa bên cạnh còn có một ít hành thái. Được tạo dáng thành hình văn án. Rất là khéo léo, khiến người ta xem thế là đủ rồi. Hồng Thiên Cửu nhất thời kinh hô:- Ủa, sao lại là một cái nghiên mực nhỉ?
Lý Kỳ lườm cậu ta một cái, cười nói:- Cái gì mà nghiên mực. Đây chẳng qua là dùng cá tạo thành hình nghiên mực.
- Nhưng vì sao phải tạo hình kiểu này?
Sài Thông cười nói:- Cái này ta biết.
- Nói mau, vì sao?
Sài Thông khẽ mỉm cười:- Kỳ thực món ăn này có chuyện xưa. Nguồn gốc của món ăn này là ở Tứ Xuyên. Lúc đầu chưa có ai biết. Mãi khi Tô Đại Học Sĩ tới Lăng Vân đọc sách, mới bắt đầu nổi tiếng. Nghe nói là vì Tô Đại Học Sĩ thường tới sông Lăng Vân để rửa nghiên mực. Cá trong nước sông dính phải mực nước, nên sắc da đen như mực. Vì vậy mà mọi người liền gọi nói là ‘Đông Pha Mặc Ngư’. Tuy nhiên, Trương nương tử có vài phần sáng tạo. Tạo hình con cá thành hình nghiên mực. Thật là biện pháp hay.
Mẹ nó chứ, lấy danh nghĩa của Tô Đông Pha, mà không trả tiền bản quyền. Thật không biết xấu hổ mà. Xem ra lần sau lão tử phải làm một món đặt tên của Thanh Chiếu tỷ tỷ. Lý Kỳ cảm thấy căm hận bất bình thay cho Tô Đông Pha.
Thái Mẫn Đức thở dài một tiếng:- Chỉ dựa vào chuyện xưa đó, hương vị của món ăn này đã không quan trọng rồi.Trong lòng y rất không thoải mái. Sự hiện hữu của Lý Kỳ đã khiến cho y thấp thỏm lo âu. Giờ lại thêm một Trương Xuân Nhi. Lúc này y nên nghĩ cách bảo vệ bản thân, chứ không phải là suy nghĩ làm sao xưng bá Đông Kinh.
Chỉ một thoáng, cái tên Tô Đông Pha vang lên không dứt. Phần đông tài tử đều kể lại chuyện xưa liên quan tới món ăn này với bằng hữu.
Lý Kỳ lắc đầu bất đắc dĩ. Cầm lấy đũa, định nếm thử. Sài Thông bỗng nhiên kêu lên:- Ngươi định làm gì vậy?
- Đương nhiên là nếm thử rồi.
Sài Thông cười ngượng ngùng:- Ừ nhỉ, suýt nữa thì ta quên đây chỉ là một món ăn.
Chỉ số thông minh của cha này sao thấp vậy? Lý Kỳ trợn mắt, kẹp một ít cá, bỏ vào miệng, chậm rãi nhấm nuốt, hơi gật đầu nói:- Da giòn thịt non, đủ vị ngọt, chua, thơm, cay. Cộng thêm chuyện xưa kia, có một phong vi khác.
Mọi người đều gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Rất nhanh, món thứ hai đã được bưng lên. Chính là ‘Đăng Ảnh Ngưu Nhục’. Tuy thời này ít thịt bò, nhưng đối với một quán rượu lớn như Kim Lâu mà nói, thì không phải là việc khó.
Trừ Lý Kỳ ra, những người còn lại thấy một mâm thịt bỏ màu đỏ quạnh, đều giống như con thiêu thân nhìn thấy lửa vậy, nước miếng chảy dài. Lý Kỳ chỉ cảm thấy khinh thường. Kỳ thực món ăn này hắn cũng có thể làm. Hơn nữa tuyệt đối còn ngon hơn nhiều. Chỉ là do thời này quá ít thịt bò. Cho nên chi phí khá là cao, không có lợi cho việc tiêu thụ. Vì vầy hắn mới không làm.
Cao nha nội thấy món ăn này ngoại trừ đỏ au ra, cũng không có gì đặc biệt, hiếu kỳ hỏi:- Vì sao tên của nó là ‘Đăng Ảnh Ngưu Nhục’?
Sài Thông bắt đầu khoe khoang:- Nghe nói món ăn này là do đại thi nhân của tiền triều là Nguyên Chẩn đặt tên. Bởi vì thịt bò tương đối mỏng. Dùng đũa gắp lên, dưới ánh nến, những hoa văn màu đỏ của thịt bò sẽ được hiện lên rõ ràng trên vách tường, cực kỳ thú vị. Nên mới gọi là ‘Đăng Ảnh Ngưu Nhục’.
Lý Kỳ ừm một tiếng:- Đúng vậy, mấu chốt của món ăn này là ở xử lý nguyên liệu và kỹ thuật thái. Nhất định phải dùng thịt ở phần đùi và xườn bò. Hơn nữa phải cắt mỏng như trang giấy. Không phải ai cũng làm được như vậy.
Thái Mẫn Đức gật đầu:- Đúng thế. Tuy nhiên, với kỹ thuật thái của Cổ sư phó, việc này không khó khăn gì.
Cao nha nội như có điều suy nghĩ:- Xem ra, tối nay phải thử xem, xem có thần kỳ như vậy không.
Thái Mẫn Đức cười ha hả, kẹp một miếng thịt bò nếm thử. Thịt bò mỏng, không chỉ ăn ngon, còn dai dai. Khen:- Ừ, cay thơm, hợp miệng, có thể được nếm món ngon mỹ vị như vậy, bốn xâu tiền là đáng.
Thái Mẫn Đức vốn là một đầu bếp, y đánh giá thì có sự chính xác hơn.
Rất nhanh, thịt bò trong mâm đã bị Hồng Thiên Cửu và Cao nha nội tranh nhau ăn hết. Mà Lý Kỳ thủy chung không động đũa. Thái Mẫn Đức hiếu kỳ hỏi:- Lý công tử, cậu không thích ăn à?
Lý Kỳ khẽ cười:- Có mụn nước ở trong miệng, không tiện ăn.Kỳ thực hắn chỉ lấy cớ. Hắn lo ngại cho vết thương ở tay, cho nên mới không dám ăn.
Kế tiếp chính là món Kim Ngọc Mãn Đường mà nhiều người chờ mong nhất.
Món ăn còn chưa lên lầu, dưới lầu đã truyền tới tiếng kinh hồ rồi. Lý Kỳ và mọi người nghe thấy, đều rất hoang mang. Nhưng khi món Kim Ngọc Mãn Đường kia được bưng lên, nhất thời kim quang bắn ra bốn phái. Mọi người đều hít một hơi khí lạnh. Phàn Thiếu Bạch run giọng nói:- Đây…đây…không giống với Kim Ngọc Mãn Đường!