Lý Kỳ ha hả nói:- Không xấu thì lấy đâu ra trẻ con. Hơn nữa việc này nói mồm cũng chỉ vô ích thôi, phải chứng minh bằng thực tiễn mới được.Hắn nói đến đây bỗng giơ tay hất chăn ôm Qúy Hồng Nô vào lòng.
Hành động này làm Qúy Hồng Nô liền thấy hạ thể đau đớn, liền rên lên lông mày nhíu chặt lại. Lý Kỳ thấy vẻ mặt đau khổ của nàng liền phản ứng, thầm mắng chân tay mình vụng về. Hắn nhẹ nhàng cười nói:- Muội yên tâm, Đại ca chỉ nói đùa với muội thôi. Trong lòng đại ca vẫn hiểu mà.
Quý Hồng Nô nghe nói như vậy mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi nàng còn căng thẳng muốn chết.
Lý Kỳ chợt thấy vừa đói vừa khát liền nhìn ra ngoài cửa sổ trời tối đen như mực. Hắn “ôi” một tiếng:- Đã muộn thế cơ à, chúng ta còn chưa ăn cơm tối. Muội có đói không, để đại ca đi nấu cơm.Hắn nói xong liền nhẹ nhàng buông Qúy Hồng Nô ra sau đó xuống giường vừa mặc quần áo vừa nói:- Muội ngủ trước đi, lát nữa đại ca sẽ gọi.
Hắn còn hôn lên trán của nàng sau đó đi rất nhanh. Nhưng vừa mới đi ra ngoài sân của Qúy Hồng Nô thì lại nghe thấy có tiếng ở bên cạnh quát:- Đứng lại!
Lý Kỳ giật mình sợ hãi suýt nữa thì kêu ầm lên, nhưng rồi hắn thấy hình như là tiếng của phu nhân liền nói:- Ai vậy?
- Là ta.
Chỉ thấy Tần phu nhẫn mặc bộ váy màu vàng nhạt đi ra. Cơ thể quyến rũ làm động lòng người. Nếu mặc đẹp hơn một chút nữa thì đúng là muốn lấy mạng người khác rồi, may mà nàng mặc luôn ăn mặc thanh nhã.
Lý Kỳ vỗ ngực nói:- Phu nhân, cô đang làm gì vậy. Đêm hôm khuya khoắt cô không biết là sẽ dọa chết người ta không?
Tần phu nhân không hề để ý đến hắn mà chỉ lo hỏi:- Vừa rồi ngươi từ đâu đến đây?
- Ta từ Qúy..
Nói được một nửa thì hắn nhướn mày thầm nghĩ, cô ta hỏi làm gì nhỉ? Nhưng nghĩ lại chuyện của mình và Hồng Nô nàng cũng biết, có gì mà không nói được. Cho nên hắn thoải mái nói:- Ta vừa mới từ chỗ của Hồng Nô đến.
Tần phu nhân nhướn mày nói:- Ngươi ở chỗ của Hồng Nô làm gì?
- Ta... ta nói chuyện thôi.Sắc mặt của Lý Kỳ vẫn không đổi tim vẫn không run.
- Ngươi tưởng là gạt được ta saoTần Phu nhân hừ một tiếng rồi thở dài:- Lý Kỳ ơi là Lý Kỳ, sớm muộn gì thì Hồng Nô cũng là người của ngươi, hà tất ngươi phải nóng vội như vậy. Chuyện này nếu để người ngoài biết được thì Hồng Nô còn dám gặp ai nữa. Hơn nữa đối với ngươi cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Ôi, vì sao ngươi lại làm chuyện này mà không lo trước tính sau...
- Khoan đã.Lý Kỳ bỗng ngắt lời Tần phu nhân hắn tò mò nói:- Phu nhân, sao mà cô biết được?
- Ta...
- Ồ, ta hiểu rồi, phu nhân cô - nhìn - trộm...Lý Kỳ chỉ vào mặt Tần phu nhân nói từng chữ một.
Tần phu nhân chỉ thấy mặt mình nóng lên liền trầm giọng quát:- Ngươi nói lung tung gì vậy. Lúc trước Hồng Nô rời khỏi từ chỗ ta ta chợt nhớ ra có việc phải giao cho cô ấy, cho nên mới đi tìm. Nhưng ta gõ cửa một lúc lâu không thấy người trả lời, cửa lại không khóa liền vào xem. Nhưng không ngờ hai người các ngươi đang tắm... Ta biết ngươi đang ở trong này cho nên lập tức đi khỏi.
Nàng cũng không giỏi nói dối, hơn nữa đối với nàng đây là chuyện lớn, nàng phải giải thích cho rõ ràng.
Chẳng trách vừa rồi cửa lại mở, hóa ra là phu nhân đến. Chà chà, nguy hiểm thật nếu cô ta đến chậm một chút thì đã làm hỏng chuyện tốt của ta và Hồng Nô rồi. Lý Kỳ vẫn chưa tha liền nói:- Phu nhân chưa từng nghe đến thất lễ sao? Cô làm như vậy là hủy sự trong sạch của ta, cô phải chịu trách nhiệm.Hắn biết nếu không chuyển sự chú ý của Tần phu nhân, nàng sẽ lại thao thao bất tuyệt nói với mình tam cường ngũ thường, đúng là muốn lấy mạng người khác mà.
- Ngươi nói bậy gì thế hả. Ta không biết ngươi ở trong.
Lý Kỳ thấy Tần phu nhân đang run lên vội cười nói:- Phu nhân chớ tức giận. Hai chúng ta mỗi người một lần, huề nhau.Nói đến đây, hắn kịp phản ứng, thầm kêu một tiếng không hay rồi, mồ hôi lạnh chảy xuống dòng dòng, cúi đầu mà chuồn đi thẳng.
Tần phu nhân biến sắc lạnh lùng nói:- Đứng lại, vừa rồi ngươi nói cái gì?
Giọng của bà ta lạnh đến thấu xương. Lý Kỳ run lên bật cười nói:- Ta không nói gì cả. Ta chỉ muốn nói với cô biết, thực ra ta không để, phu nhân chớ áy náy.
Tần phu nhân coi trọng trinh tiết như mạng sống của mình sao lại để hắn lừa cơ chứ. Mắt nàng lóe tia hàn quang, nói:- Vừa rồi ngươi nói hai chúng ta huề nhau là có ý gì? Nếu hôm nay ngươi không giải thích rõ ràng thì đừng mong đi khỏi chỗ này.
Trò này lớn rồi. Lý Kỳ chơi xấu nói:- Phu nhân, nếu ta đòi rời khỏi đây thì có phải cô sẽ nhào lên ôm lấy chân của ta không?
- Ngươi thử xem.Tần phu nhân kiên quyết nói.
Nữ nhân này điên rồi sao? Lý Kỳ nghe thấy nàng nói như vậy thực sự có hơi sợ hãi. Nữ nhân này bắt đầu điên thì không biết sẽ làm ra chuyện gì. Đầu óc hắn vận động rất nhanh, mắt đảo tròn, bất an nói:- Phu nhân, nếu ta nói ra cô cũng đừng trách ta nhé.
Tần phu nhân tức giận quát mạnh hơn:- Nói nhanh.
Lý Kỳ ha ha nói:- Thực ra ý câu nói đó của ta là, tấm thân trong sạch của ta đã bị cô nhìn thấy rồi. Ta cảm thấy cũng mình cũng nên nhìn cô một lần rồi. Như vậy mới công bằng.
Đã làm và muốn làm tội nào nhỏ hơn?
Tần phu nhân choáng váng gò má, nhưng đồng thời càng tức giận thêm quát:- Ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc sao. Vừa rồi ý của ngươi không phải như vậy.
Ta nhớ cô đâu phải kẻ ngốc, mà là người phụ nữ rất khôn khéo. Lý Kỳ biết rằng có đánh chết cũng không được thừa nhận chuyện này. Bằng không với quan niệm của Tần phu nhân thực sự nàng sẽ làm chuyện ngu xuẩn. Hắn nói:- Phu nhân, cô nói có ý gì vậy. Hai người phụ nữa của ta xinh đẹp gấp trăm nghìn lần cô. Ta có cần phải đi nhìn lén cô sao? Còn nữa, hình thường cô đề phòng nghiêm ngặt, nếu ta vào phạm vi của cô trong vòng năm thước chắc chắc sẽ bị hộ vệ Tiểu Đào cho ngũ mã phanh thây... giết một cách thống khoái.
Tần phu nhân nhướn mày không thèm để ý đến hắn nói, cần thận suy nghĩ cảm giác hắn nói cũng không phải là không có lý. Dù nàng có tắm rửa hay giặt quần áo thì đều có Tiểu Đào bên cạnh. Lý Kỳ căn bản là không có bất kì một cơ hội nào. Không biết lần đó thật sự bị Lý Kỳ chiếm tiện nghi, hơn nữa lại có một nội ứng nên mới lừa trót lọt được. Nếu Lý Kỳ cố tình gây chuyện thì cũng không có hy vọng thành công. Bà ta hừ nói:- Chuyện hôm nay ta cũng có phần trách nhiệm nhưng ta không cố ý. Ta dám thề với trời, ta nghe thấy tiếng của ngươi liền lập tức đi ngay.
Không thể nào, tiếng của mình khó nghe như vậy sao? Tốt xấu gì mình cũng đang hát mà! Lý Kỳ có cảm giác mất mát.
Tần phu nhân liền cảnh cáo nói:- Nhưng nếu sau này ta biết ngươi có tà ý gì thì nhất định ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
Lý Kỳ hất đầy ngạo nghễ nói:- Về điểm nay, phu nhân cứ yên tâm. Con mắt của Lý Kỳ ta rất cao, những hương phấn dung tục bình thường sẽ không lọt được vào mắt ta đâu. Đừng nói là có nửa phần tà niệm, mà nửa phần thiện ý cũng không có đâu.
- Bộp!
Hắn vừa dứt lời thì bị gõ một cái vào đầu. Dù không đau nhưng hắn vẫn khoa trương kêu “ối” một tiếng, vội che đầu lại, chỉ thấy Tần phù nhân đùng đùng bỏ đi.
Lý Kỳ đâu dám gọi mà chỉ cúi đầu nhìn, mơ hồ thấy một cây trâm gỗ, hắn nhặt lên quăng vào bụi cỏ thở dài:- Nói là có tà niệm với cô, cô muốn tìm ta liều mạng, nói không có tà niệm với cô, cô lại lấy trâm ném vào đầu ta. Ôi làm nam nhân thật khó!