Lúc đầu Ngô Tiểu Lục nghe Lý Kỳ muốn dạy hắn nấu ăn, trong lòng rất là kích động. Nhưng về sau nghe Lý Kỳ bảo cậu ta mài dao, nhiệt tình liền biến mất hơn nửa.
Tuy nhiên Lý Kỳ không giải thích gì cho cậu ta. Có giải thích cũng vô dụng, điều này phải do tự bản thân lĩnh ngộ.
Đợi cho hai anh em họ Trần làm xong, Lý Kỳ liền bảo hai người cùng Ngô Tiểu Lục mài dao. Đồng thời giảng dạy một số kỹ xảo và một ít kinh nghiệm mài dao của bản thân cho mấy đứa.
Kế tiếp, Lý Kỳ lại truyền thụ những kỹ thuật thái rau. Chẳng hạn như thái, chặt, băm, cùng một ít kỹ xảo xử lý các loại rau quả khác nhau
Chỉ riêng mấy thứ này, cũng đủ cho ba người học mấy tháng.
Mỗi khi ba người luyện tập, Lý Kỳ đều đứng một bên không ngừng dặn dò ba người không được lười biếng. Phải khắc khổ học tập.
Bởi vì thái rau có thể ảnh hưởng tới bốn yếu tố quan trọng là sắc, hương, vị, hình. Một căn nhà lớn phải có nền móng vững chắc. Nếu như móng không chắc, cho dù có xây dựng to lớn, đẹp đẽ thế nào, cũng chỉ là một căn nhà có nguy cơ đổ vỡ mà thôi.
Trong ba đệ tử, thì thiên phú của Ngô Tiểu Lục là cao nhất. Nhưng cậu ta không chăm chỉ bằng hai anh em họ Trần. Cho nên qua mấy ngày, trình độ của ba người không kém nhau là bao nhiêu.
Thực ra, phòng bếp chỉ có thể coi là chiến trường thứ hai của đầu bếp. Chiến trường thứ nhất chính là chợ bán thức ăn.
Mua thức ăn cũng là một nghệ thuật. Làm sao có thể chọn lựa nguyên liệu tốt nhất từ một đống nguyên liệu xếp lẫn lộn, là việc rất quan trọng với một đầu bếp.
Một ngày này, Lý Kỳ dẫn theo ba đệ tử tới quán thịt họ Hùng ở Mã Hành Nhai để mua thịt lợn.
- Đây là thịt gì? Lý Kỳ chỉ một miếng thịt trên thớt, hỏi.
- Thịt lợn.
Ba người Ngô Tiểu Lục đồng thanh đáp.
Lý Kỳ trừng mắt một cái, nói: - Đây là thịt chân sau. Thở dài, lại nói: - Miếng thịt này vừa trơn, vừa mềm, nên nấu như thế nào mới ngon.
Ngô Tiểu Lục cười hắc hắc đáp: - Thịt ngon nấu kiểu gì mà chả ngon.
Hai anh em họ Trần đều gật đầu đồng ý.
- Không biết thì nói không biết.
Lý Kỳ tức giận nhìn ba đứa: - Luộc, hầm, kho đều được.
Nói xong, cầm miếng thịt đó lên, đưa cho Ngô Tiểu Lục: - Miếng thịt này nặng bao nhiêu?
Ngô Tiểu Lục ước lượng miếng thịt, đáp: - Hơn một cân. Sau đó đưa cho hai anh em họ Trần.
Trần Tiểu Trụ thử thử, đáp: - Chưa được một cân thì phải
- Một cân rưỡi
- Cái gì mà một cân rưỡi. Hơn một cân chút thôi, là cân hai.
Lý Kỳ thở dài, lắc đầu bất mãn. Cầm miếng thịt đưa cho đồ phu họ Hùng: - Đại thúc, tôi muốn mua miếng thịt này.
Hùng đồ phu dùng cân đo, ánh mắt hiện lên tia kinh ngạc: - Vị tiểu ca này có nhãn lực thật tốt. Vừa vặn một cân hai.
Lý Kỳ cười lễ phép, lại hướng ba đệ tử: - Làm một người đầu bếp, phối liệu là kiến thức cơ bản. Nặng bao nhiêu, trong lòng phải có ước lượng. Không đến lúc nấu hai món giống nhau, đĩa thì có một cân thịt, đĩa thì nửa cân thịt. Như vậy mang cho khách ăn, khách không chửi mới là lạ. Còn có lúc lấy gia vị, các ngươi bỏ vào nhiều hay ít? Chẳng lẽ ta lại phải thuê cho các ngươi một tiểu nhị đứng một bên đo cho các ngươi sao? Nhớ kỹ, sau này bất kể là mua vật gì, phải chú ý tới điểm đó. Biết chưa?
- Đã rõ.
Lý Kỳ đưa miếng thịt cho mấy đứa cầm, lại đi tới một chỗ bán cá. Hắn chỉ về phía cái sọt lớn chứa cá nói: - Ba người các ngươi chọn ra ba con cá tươi nhất cho ta xem.
Ba người vừa nghe, đều ngồi xổm xuống nghiên cứu.
Một lát sau, ba người đã tìm được ba con cá mà mình cho rằng tươi nhất.
Lý Kỳ quét qua một lần. Thấy ba con cá trong tay ba người đều là những con cá lớn. Tức giận thiếu chút nữa bốc hỏa: - Các ngươi tưởng đang chọn cục vàng à? Càng lớn càng tốt chắc? Các ngươi xem cá mà các ngươi chọn kìa. Không phải mũi lõm vào, thì thân cá đã mất đi độ sáng. Vừa xem đã biết không còn tươi. Các ngươi đúng là có hảo tâm. Con kém nhất thì các ngươi đều chọn lấy. Tốt thì lưu cho người khác.
Ba người bị Lý Kỳ mắng cho một trận, đều cúi đầu không dáp.
Tiếp theo, Lý Kỳ lại dẫn ba đứa đi vòng vo khu chợ vài vòng. Mỗi lần nhìn thấy rau củ hay gia vị thường dùng, Lý Kỳ đều không sợ làm phiền người khác, giảng dạy những rau củ này có mùi vị như thế nào, có thể làm món ăn gì, đối với sức khỏe có lợi và hại như thế nào. Bất chợt thì giảng vài câu chuyện xưa về rau củ, để tạo hứng thú cho mấy đứa.
Ba người Ngô Tiểu Lục dù kiến thức cơ bản rất kém. Nhưng may mà chịu khó học hỏi. Thấy chỗ nào không hiểu, liền hỏi thẳng.
Lý Kỳ tự nhiên giải thích cho ba đứa, đến khi ba đứa hiểu ra mới thôi.
Thấm thoát mấy ngày, dưới sự huấn luyện ma quỷ của Lý Kỳ, vô luận là kỹ thuật thái rau, hay là chọn lựa nguyên liệu, Ngô Tiểu Lục và hai anh em họ Trần đều có tiến bộ rất lớn.
Đương nhiên, ngoại trừ ba người chính mình khắc khổ học tập ra. Còn có Lý Kỳ dụng tâm dạy bảo.
Mấy ngày này, Lý Kỳ cơ hồ đều dùng thời gian để dạy ba người. Còn về bước tiếp theo của Túy Tiên Cư, hắn không đề cập tới một chữ.
Nhưng Ngô Phúc Vinh đã có kinh nghiệm, không như lần trước, suốt ngày đi theo sau Lý Kỳ. Ông ta biết phong cách làm việc của Lý Kỳ là hay tỏ vẻ thần bí. Thỉnh thoảng lại mang tới cho người ta sự kinh hỉ thật lớn. Cho nên lần này ông ta không lo lắng, chỉ chuẩn bị xem trò hay.
Một ngày này, bỗng có một vị khách không mời mà tới Túy Tiên Cư.
Y chính là quản gia Thái Lão Tam của Phỉ Thúy Hiên.
Đi theo sau Thái Lão Tam còn có hai mẹ con. Hai mẹ con này chính là mẹ con Trần A Nam mà lần trước Lý Kỳ đã giúp ở trước cửa Phỉ Thúy Hiên.
Vừa nhìn thấy Lý Kỳ, mẹ con Trần A Nam lập tức quỳ xuống đất.
Lý Kỳ vội vàng nâng hai người lên, không vui nói: - Hai người làm gì vậy? Tôi còn chưa chết, bái lạy tôi làm chỉ? Mau mau đứng lên. Nói xong liền vịn hai mẹ con bọn họ lên.
Trần đại nương nước mắt lưng tròng nói:
- Ân tình của đại quan nhân đối với mẹ con lão thân, lão thân không biết hồi báo thế nào. Kiếp sau xin làm trâu, làm ngựa cho quan nhân. - Đại nương nói quá lời rồi. Tại hạ có làm được gì đâu. Nếu hai người muốn cảm ơn, nên hướng Thái viên ngoại và Thái quản gia cảm ơn mới đúng. Lý Kỳ liếc nhìn Thái Lão Tam đang xấu hổ không thôi, cười ha hả nói.
- Tiểu đệ không cảm ơn y.
Trần A Nam hừ một tiếng, vẻ mặt khinh thường đáp. Lý Kỳ hơi nhíu mày, trầm giọng: - A Nam!
- Lý đại ca, tiểu đệ biết sai rồi!
Trần A Nam thấy sắc mặt của Lý Kỳ không vui, tranh thủ thời gian cúi đầu nhận lầm. Từ lần Lý Kỳ giúp cậu ta trước mặt mọi người, Lý Kỳ liền thuận lý thành chương biến thành đại anh hùng, đại người tốt trong suy nghĩ của cậu ta. Cho nên cậu ta không dám cãi lời của Lý Kỳ.
Lý Kỳ hất đầu lên nói: - Vậy ngươi còn không nhanh cảm ơn Thái quản gia.
Trần đại nương vội vàng kéo tay nhi tử hướng Thái quản gia nói lời cảm tạ.