Sở sĩ triều Tống nổi tiếng trù phú, có một không hai trong các triều đại, trong đó sưu cao thuế nặng cũng là nguyên nhân quan trọng, chính bởi vì thu thuế khá nhiều, thu nhập tài chính đương nhiên cũng khá cao, Chu Hy đã từng gọi là cách bóc lột người dân từ cổ chí kim, triều này đều có. Ngoài ra, triều Tống còn lập lên vô số các loại thuế. Người đầu năm nay đều không thể lấy ví dụ rõ ràng được, gọi là không thể lan man, cũng không thể biết được nhiều. Còn thương nghiệp triều Tống tương đối phát đạt. Thương thuế lúc đó cũng được triều đình vô cùng coi trọng. Lý Kỳ muốn giảm thương thuế quay về thời kỳ Thái Tổ, kỳ thực là một thách thức vô cùng khó.
Cho nên, cho dù Lý Kỳ nói là ba hoa chích chòe, trong lòng Tống Huy Tông cũng có thái độ cẩn thận về chuyện này. Ông nhìn quanh quần thần một lượt, nói: - Chư vị ái khanh thấy thế nào?Tống Mặc Tuyền hiểu trong lòng Tống Huy Tông cũng không phải là rất muốn giảm thương thuế, liền đứng lên nói: - Vi thần không dám gật bừa.
Tống Huy Tông ồ lên một tiếng, nói: - Không biết Tống ái khanh có cách nào không?
Tống Mặc Tuyền nói: - Vi thần cho rằng cách của Lý đại phu có chút hơi quá kỳ lạ. Hiện tại quốc khố trống rỗng, nếu lại còn giảm thương thuế, vậy đó chẳng phải là họa vô đơn chí sao? Ngược lại còn tăng thêm gánh nặng cho quốc khố.
Tống Huy Tông gật đầu, nói: - Tống ái khanh nói rất có lý.Dừng lại một chút ông lại quay sang Lý Kỳ nói: - Lý ái khánh, khanh thấy thế nào?
Lý Kỳ lắc đầu cười nói: - Vi thần nghĩ Tống học sỹ ở nhà nhất định không phải quản tới sổ sách rồi.
Tống Mặc Tuyền giận nói: - Xin Lý đại phu đừng nghe nhìn lẫn lộn, ta ở nhà có quản sổ sách hay không có liên quan gì tới chuyện này?
Lý Kỳ cười nói: - Nhưng thật ra cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ là tôi thấy Tống học sỹ không biết tính sổ sách, rõ ràng là một cuốn sổ đẹp, từ miệng ngài nói ra sẽ trở thành một cuốn sổ nát rồi.Tống Mặc Tuyền lần này đã có kinh nghiệm, không dám tùy tiện phản bác, cười lạnh nói: - Nguyện nghe cao kiến.
- Cao kiến cũng không dám nhận. Lý Kỳ khẽ lắc đầu, liền nói: - Đúng vậy, nếu bỗng nhiên giảm thương thuế, đối với quốc khố quả đúng là một khảo nghiệm vô cùng nghiêm trọng. Nhưng lại thế nào? Cũng còn tốt hơn là trực tiếp lấy một triệu ra chi cho nước Kim. Mặt khác, Tống học sỹ chớ quên, bước đầu tiên của kế hoạch chính là cải thiện hiện tượng quan vô dụng, chỉ cần làm tốt bước này, vậy thì quốc khố sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Tương tự như vậy, số thương thuế không đáng kể đó cũng chẳng thấm vào đâu.
Tống Huy Tông nghe hai người nói chuyện đều có lý, nhất thời không giữ được chủ ý, trầm trọng nói: - Độ chi sứ ở đâu?
Độ chi sứ này chính là tên đầu sỏ trong tam ty. Vai trò của nó chính là nắm giữ các con số tài phú thiên hạ, mỗi tuổi đều là có không của nó, chế ra xuất nhập của nó, để tính kế bang nước.
Một người đứng ra nói: - Có vi thần.
Người này tên là Lương Tích, chính là một trong ba Độ chi sứ đứng đầu tam ty. Vốn chuyện này không liên quan đến y ta nhiều lắm, nhưng y ta là người khá cẩn thận, hai bên tranh luận y ta đều không muốn đắc tội, cho nên vẫn chưa lên tiếng.Tống Huy Tông liếc mắt nhìn y, dường như cảm thấy không hài lòng về hành vi của y, thản nhiên hỏi: - Ngươi thấy thế nào về chuyện này?
Lương Tích chần chừ một lát mới nói: - Vi thần cho rằng Tống học sỹ và Lý đại phu nói đều có lý, quan trọng chính là ở chỗ Lý đại phu có thể giảm thiểu hiện tượng quan vô dụng hay không? Nếu có thể, vậy thì có thể giảm được áp lực của quốc khố. Nếu không thể, vậy thì sẽ hoàn toàn ngược lại. Cho nên, vi thần cũng không dám tùy tiện phán đoán ai đúng ai sai.
Nói nhiều như vậy, cũng bằng không, hai bên đầu không đắc tội.
Y vừa dứt lời, Lục Bách Hiểu lại đứng lên nói: - Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần cho rằng hành động này quá mạo hiểm. Nếu thuận lợi thì không sao. Nếu không thuận lợi, hậu quả sẽ khôn lường.
- Vi thần tán thành.
Phái bảo thủ đều khom người nói.
Bên kia, Thái Thao bỗng đứng lên nói: - Hoàng thượng, vi thần cho rằng quốc khố hiện nay đã trống rỗng vô cùng. Hiện tượng quan vô dụng, nhũng phí cũng ngày càng nghiêm trọng, càng sớm giải quyết càng tốt. Nếu tiếp tục kéo dài, e là hậu họa vô cùng. Trên phương diện này, tài năng của Lý đại phu là rõ như ban ngày. Y trong vòng một năm có thể khiến cho Túy Tiên Cư trở thành quán ăn số một Biện Kinh, nổi tiếng trong và ngoài nước. Vi thần tin chắc y cũng nhất định có biện pháp cải thiện tài chính.- Thần cũng tán đồng.
Phái cách tân và các quan viên ở Xu Mật Viện cũng đồng thanh nói.
Hai phái bắt đầu tranh luận, nhưng thật ra tên "đầu sỏ" Lý Kỳ này đứng thảnh thơi một bên thì thầm với Triệu Giai. Hai người thỉnh thoảng còn cười rất gian.
Tất cả những điều này đều nằm trong tầm kiểm soát của Tống Huy Tông, trong lòng rất hận đấy, cái sọt là ngươi tung ra, bây giờ lại để Trẫm giúp ngươi thu lại. Tên tiểu tử này quả đúng là đáng ghét, lại thấy những đại thần đó tranh cãi tới mức đỏ mặt tía tai, trong lòng lại nghĩ, nếu cứ như vậy cũng không phải là một cách, liền nói: - Đủ rồi, đủ rồi, các ngươi cãi nhau thành ra thể thống gì? Có chuyện từng người một nói.Thoáng chốc, đại điện liền lặng ngắt như tờ.
Dù sao, ai cũng không muốn làm con chim đầu đàn.
Tống Huy Tông thấy họ bỗng chốc lại đều không nói gì, suýt chút nữa không nói lên lời. Khi không cho các ngươi nói, các ngươi lại thao thao bất tuyệt. Khi cho các ngươi nói, lại đều không nói gì, thật là nực cười. Nhíu mày nói: - Sao lại không nói gì nữa rồi?
Vẫn không ai đứng lên bước ra.
Đúng lúc này, bỗng nghe một người ngoài cửa nói: - Vi thần cho rằng cách này của Lý đại phu chỉ cần dùng đúng cách là được.Giọng nói cất lên đột ngột này có thể nói là khác thường.
Bá bá bá bá.
Mọi người đồng thời quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đứng ngoài cửa, khom người về phía Tống Huy Tông.
Người này khoảng chừng 30 tuổi, cao khoảng 1m70, để chòm râu dê, ngoại hình tuấn tú, rất có phong cách nho gia. Nhưng từ góc độ đứng ngoài cửa của y cho thấy, quan vị có lẽ không phải là cao.
Tống Huy Tông nhìn người đó, vẫn còn đang sửng sốt, Lương Sư Thành bên cạnh liền bước tới nói nhỏ vài câu. Ông mới bừng tỉnh ngộ, cười nói: - Tần Học Chính vào điện nói chuyện.Người đó trước tiên là bái tạ hoàng ân, sau đó mới bước vào điện.
Tống Huy Tông cười hỏi: - Ngươi mới nói cách của Lý đại phu có thể dùng được?
Người đó gật đầu nói: - Đúng vậy.
- Vậy ngươi hãy nói suy nghĩ của ngươi xem.
- Vâng.
Người đó khom người, nói: - Kỳ thực Tống học sỹ nói cũng rất có lý. Nếu tùy tiện thực hiện e là sẽ hoàn toàn ngược lại. Nhưng, vi thần cho rằng chỉ cần từ từ, dần dần thì có thể tiến thoái tự nhiên.
Tống Huy Tông hỏi: - Như thế nào là từ từ dần dần?
Người đó nói: - Hoàng thượng có thể phát cáo thị trước, tuyên truyền điều kiện thương nhân tham gia khoa cử để nâng cao địa vị của thương nhân. Tiếp theo lệnh cho Lý đại phu từ trong triều chọn người tới liên minh đá cầu, Hồng Vạn Đổ Phường, Túy Tiên Cư và các trang trại tơ lụa Chu gia. Nhưng hành động này đều không có tính bắt buộc, mà là tự phát, cũng chính là nói những quan viên đó đi hay không đều dựa vào sự tự nguyện của mình. Nếu Lý đại phu có thể tuyển được người đi, điều đó chứng tỏ hành động này có thể làm được. Nếu không thể, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cục diện. Mặt khác, Hoàng thượng cũng có thể tuyên bố phàm thì đồng ý vào liên minh đá cầu và làm buôn bán, tạm thời giữ lại quan tịch, nhưng không phát bổng lộc, từ nay về sau xem tình hình rồi tính toán tiếp.
Mọi người nghe xong đều gật đầu liên tiếp.
Có chút bản lĩnh. Dù sao cũng đã cướp được lời ta nói rồi. Lý Kỳ không khỏi mỉm cười, hỏi nhỏ: - Điện hạ, người này là ai?
Triệu Giai lắc đầu, tỏ ý không biết.
Triệu Lương Tự bên cạnh bỗng lên tiếng: - Người này họ Tần tên Cối, xuất thân tiến sỹ, đảm nhiệm Thái học học chính.Cái gì? Lý Kỳ không khỏi thất sắc, kinh ngạc nói: - Tần Cối?
Hắn lộ rõ ánh mắt kinh ngạc.
Người đó chính là đại gian thần nổi tiếng, Tần Cối.
Tần Cối cũng thoáng sửng sốt, khom người nói với Lý Kỳ: - Không biết Lý đại phu gọi tại hạ có gì chỉ giáo?
Giỏi thật, suýt chút nữa đã quên mất ngươi rồi, hay, rất hay. Lý Kỳ liếc nhìn y một lượt, nghiến răng cười nói: - Ta chỉ là cảm thấy Tần học chính nói rất có lý.Tống Huy Tông trừng mắt nhìn hắn, bất mãn nói: - Vậy ngươi cũng không cần phải to nhỏ trên đại điện này nữa.
Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Vi thần biết tội.
Tống Huy Tông mặc kệ hắn, nhìn quần thần một lượt nói: - Chư vị ái khanh thấy kế này của Tần học chính thế nào?
Vương Phủ đứng lên trước tiên nói: - Vi thần cho rằng cách này cũng được.
Những vây cánh của y và vây cánh của Đồng Quán lần lượt đứng lên bày tỏ tán đồng. Ngoài ra còn có một số phái cách tân cũng đứng lên ủng hộ y.Phái bảo thủ biết nếu ngăn cản, đối phương nhất định sẽ lấy một triệu quan đó ra để nói chuyện, hơn nữa hành động này cũng chưa chắc đã có thể làm được, do đó cũng đứng lên tỏ vẻ tán đồng.
Tần Cối chính là Tần Cối. Quả nhiên có chút bản lĩnh, một lời hai bên đều không đắc tội, hơn nữa còn có thể nhận được sự tán đồng của mọi người. Nhưng, ngươi lại dựa vào ta mà trèo lên, có lý này thật sao? Lý Kỳ liếc mắt nhìn Tần Cối, trong lòng cười lạnh.
Tống Huy Tông thấy thế liền cao giọng nói: - Được rồi, chuyện này đều định như vậy. Bây giờ Trẫm sắc phong Lý Kỳ làm Đặc sứ kinh tế, chính Tam phẩm. Tần Cối làm Phó đặc sứ kinh tế ngũ phẩm, phụ giúp Đặc sứ kinh tế cùng hoàn thành nhiệm vụ này. Ngoài ra, tam ty lục bộ và các nha phủ đều phải phối hợp với họ, không được sai sót.- Vi thần tuân lệnh.
Mọi người đều đồng thanh.
Chỉ là một câu nói này, địa vị của Tần Cối trong triều đã thay đổi hoàn toàn. Đương nhiên, tất cả những điều này đều nhờ vào phúc của Lý Kỳ.
Từ nay về sau, Tống Huy Tông lại bàn bạc công việc Yến Vân, phong thưởng Triệu Lương Tự, Lý Kỳ và Triệu Giai. Quan vị của ba người đều đã đủ cao rồi, hơn nữa việc này vẫn chưa định, cho nên Tống Huy Tông cũng chưa thăng quan cho họ, chỉ là ban thưởng chút đất đai, tiền bạc, nô tỳ.
Lý Kỳ lại được 500 mẫu ruộng tốt, thoáng chốc hắn đã trở thành một đại địa chủ rồi, liền vui vẻ bái tạ hoàng ân. Món đồ chơi này còn thực dụng hơn so với mấy phẩm mấy phẩm gì gì kia.
Sau khi bãi triều.
- Chúc mừng, chúc mừng.
- Chúc mừng!
Văn võ toàn triều đều chúc mừng Triệu Lương Tự.
Sau khi Triệu Lương Tự ứng đối với mọi người xong, liền quay sang Lý Kỳ nói nhỏ: - Ban thưởng này quả thực không dễ đâu.Lý Kỳ bật cười ha hả: - Triệu đại phu thứ lỗi, chuyện này đều là ta vì mọi người mà nghĩ, nếu không ngộ nhỡ đến lúc hỏi tội, chúng ta ngay cả nói cũng không nói được.
Triệu Lương Tự lườm hắn một cái, nói: - Dù nói như thế, nhưng tốt xấu gì ngươi cũng phải báo trước với ta một tiếng, ta sắp bị ngươi hù chết rồi.
- Ha ha, ta nghĩ rằng Triệu đại nhân ngươi đã quen rồi.
- Ta bây giờ mới quen. Ôi, thôi thôi, chuyện này đã xong rồi, ta đi trước đây.
Lý Kỳ cười gật đầu, nói tiếp: - Không đúng đâu, chuyện này vẫn chưa xong, chẳng bao lâu nữa người Kim sẽ cho người tới.
Triệu Lương Tự nghe xong câu này, suýt nữa té ngã, tức giận nhìn Lý Kỳ, lại cười chua xót lắc đầu, bước đi ra ngoài.
Triệu Lương Tự vừa đi, Triệu Gia liền lặng lẽ đi tới, cười hì hì nói: - Lý Kỳ, chuyện này có ngươi, ta là lần đầu tiên thấy thủ đoạn cao minh như vậy, e là ngay cả Phạm Tướng đó và Thái Thái sư cũng đều không bằng ngươi.
Lý Kỳ cố ý ra vẻ sợ hãi nói: - Điện hạ, lời này không thể nói linh tinh được, khiêm tốn, khiêm tốn.
Triệu Giai cười ha hả: - Vậy ngươi tự khiêm tốn rồi, bổn vương đi trước.Lý Kỳ trợn trừng mắt nhìn, đang muốn rời khỏi, bỗng nghe thấy bên trên có tiếng nói tới: - Tiểu tử hay, ngươi quả đúng là biết chọc người khác, chờ đấy lão phu sẽ tính sổ với ngươi.
Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Bạch Thì Trung liền từ bên cạnh đi qua. Thoáng sửng sốt, lúc này mới nhớ tới Bạch Thì Trung của phái bảo thủ này không nói gì, liền cười thành tiếng, thầm nhủ xem ra người quả đúng là đã làm thiệt thòi vị nhạc phụ đại nhân này của ta rồi.
Đúng lúc này, phía sau hắn lại có người nói: - Đại nhân sao lại bật cười?
Lý Kỳ quay đầu nhìn lên, nheo mắt cười nói:- Ồ, hóa ra là Tiểu Tần.