Bắc Tống Phong Lưu

Chương 706.1

: Sòng bạc kiểu mới (hạ)

Mọi người nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc củaTống Huy Tông, liền cầm lấy một cái xem, hóa ra ở mặt trước con chip có một vết sâu. 

- Năm trăm văn? 

- Một quan? 

Vương Phủ và Lý Bang Ngạn lần lượt kêu lên. 

Tống Huy Tông nghe thấy lại sửng sốt, nhìn lên, thấy vết sâu phía trên lại không giống bọn họ, hiếu kỳ nói: - Lý Kỳ, vì sao bọn họ không giống ta.Mẹ nó chứ. Màu sắc không giống nhau, đương nhiên trên mặt cũng không giống nhau mà. Vấn đề này Lý Kỳ bị Tống Huy Tông đánh bại rồi, ngượng ngùng giải thích nói: - Đại quan nhân, năm loại màu sắc này không giống nhau, màu trắng đại diện một trăm văn, màu lục đại biểu năm trăm văn, màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây đại diện cho một quan, nâu đại diện cho năm quan, màu tím đại biểu cho mười quan. Khi khách hàng đến có thể lấy tiền đổi ra tiền chip, lúc đi có thể lấy chip để đổi ra tiền. 

- Ah. Thì ra là thế. 

Tống Huy Tông bừng tỉnh ngộ, nói: - Một khi đã như vậy, vậy thì trong người không đủ một trăm văn thì không thể vào chơi rồi.- Đương nhiên không phải, dù khách có một đồng tiền cũng có thể vào chơi. 

Lý Kỳ lắc đầu, nói: - Trước đó thần đã nói rồi, khách có thể lựa chọn đổi tiền chip, cũng có thể dùng tiền mặt chơi trực tiếp. Mấy tiền chip này thiết kế là để hướng đến mấy người giàu, chư vị ngẫm lại xem, mấy người giàu kia đến sòng bạc, còn phải mang theo một hòm bạc lớn chạy các bàn, không thuận tiện chút nào, nhưng dùng tiền chip này thuận tiện hơn nhiều, đổi cũng rất bình đẳng, chúng ta sẽ không thu phí bất cứ thủ tục nào. 

Lý Bang Ngạn nghe thấy liền gật đầu, nói: - Không tệ, không tệ, chủ ý này thật sự là tốt. 

Tống Huy Tông cũng gật đầu vài cái, ngón tay cái nhẹ nhàng chà xát lên con chip, nói:- Đây là chất sứ hay sao? 

Lý Kỳ cười nói: - Đúng vậy. 

Tống Huy Tông khẽ nhíu mày, ói: - Vậy ngươi cũng quá nhỏ mọn, sờ lên đồng chip này không bóng loáng chút nào, thô ráp quá. 

Cao Nha Nội ha hả nói: - Triệu thúc thúc, Lý Kỳ người này mặc dù là rất nhỏ mọn, nhưng hắn cố ý làm đồng chip như vậy đấy, thực sự không phải vì tiêt kiêm tiên. 

Mẹ. Lão keo kiệt? Lý Kỳ tức giận nói:- Nha nội, ta mời ngươi ăn cơm không ít nha. 

Cao Nha Nội quyệt miệng nói: - Ngươi chỉ mời vài lần mà thôi, không nhiều bằng một nửa Thiếu Bach người ta. 

- Lý Kỳ keo kiệt, ta đây đã biết, việc này không cần chấp. 

Tống Huy Tông nói xong cười ha hả, nói: - Tuy nhiên Lý Kỳ à, vì sao ngươi phải làm như vậy? 

Dựa vào! Con mẹ ngươi không phải nói ta keo kiệt sao, giờ lại còn đến hỏi lão tử, thật sự là không có cốt khí. Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ Tống Huy Tông, gượng cười nói: - Như vậy cũng là vì phòng ngừa. Cũng là ngăn chặn các hạng người làm giả tiền chip. 

- Phòng ngừa? 

Lý Kỳ gật đầu nói: - Đúng vậy, kỳ thật lúc trước khi ta nghĩ đến cái đồng tiền chip này. Liền hạ quyết tâm. Nếu không tìm được một loại men sứ thích hợp, ta đã không làm đồng chip này, cũng may trời không phụ lòng người, lúc cuối năm năm ngoái, ta phát hiện ở phía tây ngoại ô có một xưởng nung đồ sứ nhỏ. 

Hồng Thiên Cửu chen miệng nói: - Bây giờ xưởng của người ta không còn nhỏ nữa. Trong kinh thành cũng được xem như thứ nhất thứ nhì rồi.Hồng Bát Kim trầm giọng nói: - Nghiệt tử, nơi này đâu có chỗ cho ngươi nói chuyện. 

- Không sao không sao. Tống Huy Tông nghe được tò mò, khoát tay. hỏi: - Đây là chuyện gì đã xảy ra? 

Lý Kỳ cười nói: - Chuyện là như vầy, thời điểm đó ta tìm được một nhà xưởng nhỏ, bọn họ gần như đóng cửa, tựa như đại quan nhân ngươi nói như vậy, đồ sứ mà họ nung ra, biểu hiện không bóng loáng, sờ tới sờ lui như có viên bi, hơn nữa rất nặng, vô cùng cứng rắn, nếu không có dùng sức quẳng, thì quẳng không nát đâu.Nhưng thay lời mà nói, sứ mà họ nung ra lại là độc nhất vô nhị, mấu chốt là men phối hợp của họ, vì thế ta đã cho họ một đơn đặt hàng lớn, vậy mới khiến cho nhà xưởng kia hồi sinh, sau này Thất công tử bọn họ lại góp cổ phần vào xưởng kia, để họ chuyên môn nung chế tiền chip cho sòng bạc, sau này nếu Đại tống ta càng thêm giàu có rồi, còn đẩy mạnh về mặt giá trị đồng tiền chip. 

Tống Huy Tông gật đầu nói: - Thì ra là thế, men sứ này dùng để nung chế đồ sứ bình thường, nhất định không thích hợp, nhưng nếu dùng trên bề mặt đồng tiền chip thì quá thích hợp. 

Lý Kỳ gật đầu nói: - Đại quan nhân nói rất đúng, kỳ thật là Đại Tống ta có rất nhiều thương phẩm tiềm lực, chỉ cần dùng cho thích đáng, vậy sẽ đem đến nguồn của cải vô tận, đây là một phần rất quan trọng trong kiến thiết kinh tế. 

Tống Huy Tông cười nói:- Không tệ, không tệ, đem chút nhìn qua vô dụng gì đó chuyển hóa thành thứ hữu dụng, chủ ý này đích thật là vô cùng tốt, ta đồng ý ngươi làm như vậy. 

- Đa tạ đại quan nhân ủng hộ. 

Vương Phủ bỗng nhiên nói: - Nhưng chỉ dựa vào xúc giác để phán đoán thật giả có phải có chút không ổn. 

- Vương tướng nói rất đúng, kỳ thật đồng chip này còn có một bí mật lớn. 

Tống Huy Tông ồ một tiếng, nói: - Vậy ngươi mau nói nghe đi. 

- Vâng.Lý Kỳ cầm lấy một khối con chip màu trắng cho ra ánh sáng hơi lay động từ cao xuống, chỉ thấy ở giữa con chip của hắn có vết sâu nổi lên tia hồng quang mơ hồ. 

Mọi người đều giật mình, vội cầm con chip lên tay học làm theo, thấy đều có hồng quang. Tống Huy Tông hỏi: - Đồng chip này sao có thể như vậy được? 

Lý Kỳ cười khổ nói: - Thật không dám giấu, về điểm này ta cũng không biết, cái này là bí quyết của người ta, sao có thể dễ dàng nói cho ta biết. Kỳ thật về điểm này, hắn thật sự không rõ, xem chừng ngay cả đông chủ xưởng đó cũng nói không rõ ràng, nhưng Lý Kỳ biết rằng nguyên liệu men sứ này là từ bên trong khoáng thạch tôi luyện ra, bên trong chứa rất nhiều nguyên tố hoá học, hồng quang phải là nguyên tố hoá học này phát huy tác dụng.Mọi người vừa nghe là bí quyết, nhất thời hiểu được. Tống Huy Tông cũng không có hỏi tới, hướng tới Lương Sư Thành nói: - Mang bạc tới rồi sao? 

- Đem rồi, đem rồi. 

Lương Sư Thành làm một thái giám nhu thuận như vậy, biết hôm nay Tống Huy Tông muốn đi sòng bạc, hướng tới phía sau vẫy tay, người sau lập tức tiến lên đây, đem cái bọc trên vai đặt lên bàn, vừa nhìn, bên trong tất cả đều là những thoi bac, ngân quang lóng lánh, thấy nhân viên thu ngân kia mắt nhìn không chớp. 

Tống Huy Tông cười nói: - Toàn bộ đổi thành mười quan cho ta đấy. Tin rằng cho dù quân minh nào đến, bọn họ đều chọn mặt giá trị lớn nhất đấy, thế này nhất định rồi. 

- Xin khách quan chờ một chút. 

Vương Phủ, Lý Bang Ngạn, Cao Cầu bọn họ cũng bắt đầu cho người của mình lấy tiền đổi sang chip rồi, nhưng bọn họ đều đổi năm quan đấy. 

Vương Phủ thấy Cao Cầu, đám người Hồng Bát Kim đều phải lấy bạc ra, cười ha hả nói: - Thái úy, nghe nói sòng bạc này ngươi cũng có phần. Tại sao ngươi phải lấy bạc ra. 

Cao Cầu cười khổ nói: - Có điều mà Vương tướng không biết, kỳ thật sòng bạc này không phải là của một người, tất cả đông chủ lớn nhỏ là bảy tám người, nếu không đưa tiền, đến lúc đó các khoản sao được tính rõ ràng. 

Vương Phủ gật đầu cười nói: - Thì ra là thế, hèn gì, hèn gì. 

Lý Kỳ nói: - Mấy vị không ngại cứ vào xem trước, đợi lát sẽ có người đem chip đưa đến tay các vị.- Như vậy cũng tốt. 

Tống Huy Tông nói xong liền bước chân đi vào, ông ta hướng tới cái bàn to nhất ở giữa, đi đến chiếu bạc bắt mắt nhất. Những người còn lại cũng theo sát tới. 

Mọi người đi tới trước bàn, chỉ thấy trên vải xanh viết "Trang". "Nhàn", "Hòa", "Đối tử" và đám hình vẽ. 

Tống Huy Tông chỉ vào chiếu bạc hỏi: - Cái này chơi thế nào? 

Lý Kỳ cười nói: - Có câu vui một mình không bằng vui chung, cái này gọi là bách gia nhạc, nơi này có thuyết minh quy tắc. Tay trái hắn chỉ xuống góc dưới.Mặc dù nói vậy. Nhưng hắn vẫn tỉ mỉ giới thiệu một lượt với các vị. 

Tống Huy Tông bọn họ đối với phương diện chơi này thì đều là người lành nghề, vừa nghe đã hiểu. Ánh mắt tìm tòi trên chiếu bạc. Hỏi: - A? Này sao trên chiếu bạc không có bài lơ-khơ?
Bình Luận (0)
Comment