Bắc Tống Phong Lưu

Chương 719

- Hoàng thượng thực sự là anh minh thần võ, liếc mắt một cái đã nhận ra, vi thần vạn phần khâm phục. 

Lý Kỳ mỉm cười đáp rất thẳng thắn, nhưng nụ cười meo méo, thầm mắng, ta nói rõ đến như thế mà con mẹ ngươi còn phải xem lâu như vậy. Thực là phí công diễn. 

Tống Huy Tông đắc ý ha hả cười, ghét sát lại nhìn, đột nhiên hô lên một tiếng: - Khoan nói tiếp, giờ trẫm lại thấy những cuộn sóng này thực sự khá giống các thành lũy. 

Con mẹ ông! Chẳng lẽ đầu ông thông suốt rồi sao? Lý Kỳ mừng rỡ vội nói: - Thực ra cuộn sóng này chính là bộ phận khó thiết kế nhất của lá cờ, vì thế ta đã mời Trương Học sĩ thiết kế giúp ta. Mục đích chính là muốn thiết kế sao cho những cuộn sóng này lại càng thêm nhiều ý nghĩa, muốn làm sao cho mới nhìn thì giống như từng cuộn sóng, nhìn kỹ rồi lại giống như từng đợt thành lũy không thể phá vỡ, tựa như mười sáu châu Yến Vân kia. 

Thực ra, theo như ý tưởng của Lý Kỳ, để cho đơn giản hơn, ban đầu hắn chỉ muốn lấy một khung tranh chữ nhật, trên đó vẽ mười sáu nửa vòng tròn làm cuộn sóng. Nhưng khi đưa bản nháp cho Bạch Thiển Dạ, Tần phu nhân xem, thấy mọi người đều nhất trí phản đối, đều nói lá cờ này quá khó nhìn. 

Nếu một người nói hắn cũng mặc kệ, nhưng ai cũng nói vậy, hắn không thể không thay đổi, vì thế mới mời tới đại họa gia Trương Trạch Đoan, nói ý tưởng thiết kế của mình với lão một lượt, hai người nghiên cứu cả đêm, Trương Trạch Đoan mới càng thêm hình tượng hóa con sông này mà vẽ lại từng cuộn sóng, Lý Kỳ rất hài lòng về việc này.Tống Huy Tông cảm thấy kinh ngạc, khẽ quay đầu: - Chính Đạo, ngươi cũng tham dự sao? 

Trương Trạch Đoan đứng ra thưa: - Chút công nhỏ này của vi thần thực không đáng kể, chủ yếu là ý tưởng của Kinh Tế Sử. 

Tống Huy Tông khoát tay: - Ai, Chính Đạo ngươi không cần khiêm tốn, chỉ qua vài nét bút phác họa cũng đủ thấy rõ khả năng của ngươi, trẫm rất vui mừng. 

Trương Trạch Đoan hành lễ: - Đa tạ Hoàng thượng khích lệ.Tống Huy Tông cười ha hả, lại phất tay với Lý Kỳ: - Lý ái khanh, ngươi mau nói tiếp đi. Trẫm càng thấy hứng thú với Triều Dương Kỳ này hơn rồi đấy. 

- Vâng. 

Lý Kỳ nói tiếp: - Liền tiếp đây là thái dương hồng rồi, Thái dương này tượng trưng cho Đại Tống ta. Nếu đã gọi là Triều Dương Kỳ, thì đương nhiên nội dung chính là vầng mặt trời đang dâng lên. Ánh mặt trời cũng có ý nghĩa dâng lên, tượng trưng cho Đại Tống ta ngày càng phương thăng, hơn nữa, vĩnh viễn sẽ luôn dâng cao, không giống như thời kỳ cường thịnh của Đường triều. 

Tống Huy Tông nghiêm mặt cau mày:- Ngươi nói gì? 

Con mẹ ngươi! Chẳng phải ngươi vừa ngắt lời ta sao? Lý Kỳ bực bội đáp: - Hoàng thượng, ngài có thể để cho vi thần nói hết lời trước được không? 

- Nói! 

Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu: - Thực ra vi thần muốn nói, Đại Tống chúng ta không giống như thời kỳ cường thịnh Đường triều vì thời kỳ cường thịnh của Đại Tống vĩnh viễn là ngày mai, sẽ chỉ ngày càng rạng rỡ hơn, ngày mai luôn tốt hơn hôm nay. 

Tống Huy Tông nghe vậy đổi giận thành vui, cười ha ha: - Nói rất hay. Nói rất hay. Đại Tống này của trẫm sẽ mãi giống như ánh mặt trời, sáng mãi vô cùng vô tận, cường thịnh vĩnh viễn tại ngày mai. 

Đám người Bạch Thì Trung, Cao Cầu nghe vậy cũng thở dài một hơi, trong lòng càng phục tài ăn nói của Lý Kỳ, không thể không nói, lời này thực sự quá hay. 

- Mà màu đỏ còn tượng trưng cho lòng dũng cảm của dân chúng Đại Tống ta, chân thành và nhiệt tình cùng hưng thịnh quốc gia. Hắn dừng lại một chút: - Xin hỏi chư vị, các vị các ngài có từng nghĩ đến vì sao ta chỉ vẽ một nửa mặt trời không? 

Mọi người đều sửng sốt. 

Tống Mặc Tuyền khẽ hừ một tiếng:- Không phải mặt trời vốn là vẽ như vậy sao? 

Tống Huy Tông lắc đầu: - Lời này Tống ái khanh nói quá nông cạn rồi, nếu là vậy Lý Kỳ cũng chẳng hỏi câu vừa rồi. Theo trẫm thấy nhất định trong này có huyền cơ. 

Tống Mực Tuyền bị giáo huấn sao còn dám lên tiếng, đành thành thành thật thật đứng sang bên cạnh. 

Lý Kỳ hơi liếc sang vị lão nhân ngoan cố kia, khóe miệng chỉ khẽ cười một chút khinh thường: - Hoàng thượng nói rất đúng, thực ra 

- Ngươi đừng nói trước, để trẫm nghĩ đã.Tống Huy Tông khoát tay ngăn cản. 

Lý Kỳ thật thà ồ một tiếng, chợt thấy miệng hơi khô lại, ngượng ngùng nói: - Hoàng thượng, có thể ban cho vi thần một ly trà không? 

Những người còn lại nghe vậy cũng đều dở khóc dở cười. Từ khi Tống triều khai quốc, chỉ sợ cũng chỉ có Lý Kỳ này dám nhiều lần xin trà giữa triều đình.

Hiện giờ Tống Huy Tông còn đang suy nghĩ, căn bản cũng không để ý tới Lý Kỳ, chỉ vung tay với thái giám bên cạnh, lại nói với các vị đại thần còn lại: - Chư vị ái khanh cũng lại đây nghĩ cùng trẫm đi. 

Quần thần đều sửng sốt, vội vàng bước lên, nhất thời đều xôn xao bàn luận, nhưng cũng không ai dám phát biểu gì.Lý Kỳ đứng bên cạnh dùng trà, thảnh thảnh thơi thơi, cười thầm, lão tử nghĩ lâu như vậy, cũng bạc mất vài cọng tóc, các ngươi cũng nên động não một chút đi. 

Đợi tới khi hắn uống hết ly trà, thấy bọn họ vẫn chưa bàn xong, cảm thấy hơi mỏi chân, thầm nghĩ, nếu ta lại mở miệng xin ghế ngồi, liệu Hoàng thượng có thể chém ta không nhỉ? 

Đang rối rắm bối rối, Tống Huy Tông đột nhiên kêu lên: - Trẫm nghĩ ra rồi. Trẫm nghĩ ra rồi. Lý Kỳ, Lý Kỳ, ngươi đâu rồi? 

- Hoàng thượng, vi thần ở đây. Lý Kỳ vội vàng đưa chén trà trong tay cho tiểu thái giám bên cạnh, bước lên trước, một tay đẩy Tống Mặc Tuyền ra, nhìn cũng không thèm nhìn, bước tới thẳng trước mặt Tống Huy Tông. Kiêu ngạo quá rồi! Tống Mặc Tuyên nổi giận tới tóc gáy dựng ngược lên, nhưng cũng không có cách nào. 

Tống Huy Tông đang cao hứng, cũng không chú ý nhiều như vậy, vội hỏi: - Lý Kỳ, ngươi chỉ vẽ nửa mặt trời là biểu hiện mười sáu châu Yến Vân và Hoàng Hà bảo vệ cho Đại Tống ta? 

Cừ thật, quả nhiên có chút tài năng. Lý Kỳ vui vẻ nói: - Hoàng thượng nói không sai chút nào, mười sáu châu Yến Vân chính là điểm phòng tuyến quan trọng nhất của Đại Tống ta, mà nơi hiểm yếu như Hoàng Hà lại là phòng tuyến quan trọng thứ hai của Đại Tống ta. Có hai đạo phòng tuyến này, có thể bảo vệ cho Đại Tống ta an toàn. Thần nấp thái dương đằng sau cũng chính là vì vậy. Từ góc độ đó mà nhìn, cũng thể hiện mười sáu châu Yên Vân kia vẫn là lãnh thổ cố hữu của Đại Tống ta, tầm quan trọng đối với Đại Tống không cần nói cũng biết. Vầng thái dương này cũng có thể nói với đám lòng muông dạ thú rằng Đại Tống ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào thu phục núi sông. 

Mọi người nghe vậy đều bừng tỉnh đại ngộ, liên tiếp gật đầu. Mà sắc mặt của Tống Mặc Tuyền kia lại cực kỳ khó chịu, thiệt thòi cho lão tự xưng là đệ nhất học sĩ của Hàn Lâm Viện, mà ngay cả một chuyện nhỏ như vậy cũng không nhìn ra, mất mặt quá rồi. 

Tống Huy Tông cười ha ha: - Triều Dương Kỳ này thiết kế thực khéo, từng lớp cài từng lớp. Từng chuyện từng thứ, mỗi lớp đều ngụ ý sâu xa, thực sự trẫm càng xem càng thích. 

Ngươi thích là tốt rồi. Lý Kỳ cười ha hả: - Còn cóTống Huy Tông trợn tròn hai mắt: - Còn nữa? 

Lý Kỳ gật đầu: - Trước đó vi thần đã nói, nước đại biểu cho dân. Thái dương là từ sông mà dâng lên, cũng có thể xem như thiên vạn bách tính Đại Tống cùng chống đỡ Đại Tống, tượng trưng cho căn cơ thiên vạn bách tính của Đại Tống ta, cũng chính là một cách thể hiện sự tôn trọng và tán thành đối với dân chúng Đại Tống ta. 

Tống Huy Tông sửng sốt, vuốt vuốt chòm râu, trầm ngâm một lát mới thoáng gật đầu, cảm thán: - Cổ ngữ có nói, vua như thuyền, dân như nước. Nước có thể chở thuyển, nước cũng có thể lật thuyền, vua lấy được yên thì nước yên.Nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền. Thực ra đây mới là ý tứ mà Lý Kỳ muốn thể hiện, chỉ có điều hắn sợ khiến cho Tống Huy Tông mất hứng, nên chỉ nói một nửa, chưa từng nghĩ tới ông ta lại nói hết hết ý tứ của mình. 

Vương Phủ vội vàng hành lễ: - Hoàng thượng yêu dân như con, đây thực sự là cái phúc của Đại Tống. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! 

Quần thần lại bắt đầu cùng nhau hô to như sóng dậy: - Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! 

Yêu dân như con? Con mẹ nó! Vương Phủ ngươi nói lời này tuyệt đối không đỏ mặt kìa. Mỗi lần nghe tung hô vạn tuế, Lý Kỳ đều cảm thấy muốn nóng mặt, nhưng lúc này cũng không thể nghĩ nhiều, chỉ đành vội vàng hô theo. Cái mệnh này vẫn là cần nhất. 

Tống Huy Tông bật cười ha hả, chốc lát sau mới nói: - Chúng ái khanh mau mau bình thân. 

- Tạ ơn Hoàng thượng! 

- Lý Kỳ, ngươi nói tiếp đi. 

- Vâng! 

Lý Kỳ khẽ vuốt cằm, lại nói: - Còn lại chính là mảng trắng. Màu trắng tượng trưng cho thuần khiết và chính trực, cũng chính là hy vọng tương lai tốt đẹp, chính là tượng trưng cho hào quang chiếu rọi cho dân chúng Đại Tống, cuộc sống tinh thuần yên vui. 

Tống Huy Tông thoáng gật đầu, tỏ vẻ phi thường hài lòng. Một lát sau ông ta lại hỏi: - Không còn nữa sao? 

Lý Kỳ gật gật đầu: - Về lá quốc kỳ này, vi thần đã giải thích xong xuôi. 

Tống Huy Tông còn đang sửng sốt, lập tức gật đầu: - Tốt lắm, tốt lắm! Dứt lời, ông ta nhìn sang Lý Kỳ với một ánh mắt tán thưởng, cười nói: - Ngươi quả nhiên không làm trẫm thất vọng. Ha ha ha.Trong tiếng cười, ông ta bước về ghế rồng, quần thần cũng quay về vị trí của mình. 

Tống Huy Tông quét mắt một cái qua quần thần: - Các vị ái khanh có ý kiến gì với Triều Dương Kỳ này không? 

Quần thần sao còn dám có ý kiến gì? Chỉ có thể cùng trầm trồ khen ngợi, trong lòng hoàn toàn phục cái tài ăn nói lấy lòng người của Lý Kỳ rồi. Nói trắng ra, bức Triều Dương đồ này, đạo lý phần lớn đều do miệng Lý Kỳ nói hay, nhưng lợi hại là ở chỗ hắn có thể nói rất hay, khiến cho không ai có thể phản bác. 

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ở hậu thế, không phải ý nghĩa của quốc kỳ cũng là do người thiết kế nói ra sao? Nếu không, ai có thể đoán ra được ý tứ trong đó?Tống Huy Tông thấy không có ai phản đối, ho nhẹ một tiếng: - Nếu chư vị ái khanh cũng không có ý kiến gì, trẫm sẽ chính thức tuyên bố, kể từ hôm nay, Triều Dương Kỳ này chính thức trở thành quốc kỳ của Đại Tống ta. Dừng một lát, ông ta quay sang Vương Trọng Lăng nói: - Vương Thị lang, trẫm mệnh Công bộ các ngươi ngay lập tức xây cột cờ. Nếu quốc kỳ có tên là Triều Dương Kỳ, thì vị trí của cột cờ sẽ ở cửa Đông Hoa đi. 

Vương Trọng Lăng vội thưa: - Vi thần tuân mệnh! 

Tống Huy Tông ừ một tiếng, lại nói: - Lý Kỳ! 

- Có vi thần!- Sẽ có người chuyên dạy vẽ cho ngươi. 

- Vi thần tuân mệnh! Lý Kỳ ôm quyền thưa: - Ồ, vi thần còn có một việc quên nói. Thực ra vi thần còn phổ ra một bài quốc ca cho lá quốc kỳ này. Cũng không biết có được không? 

Tống Huy Tông kinh ngạc hỏi: - Quốc ca? 

Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Thực ra ý nghĩa của quốc ca chính là ca khúc đại biểu cho tinh thần của một quốc gia. Mặt khác, khi treo quốc kỳ cũng có thể gia tăng không ít khí thế và uy nghiêm.Tống Huy Tông vừa nghe, cảm thấy có đạo lý, khi kéo cờ lại có cả nhạc đệm, không thể nào không kéo cờ lại thiếu thứ quan trọng như âm nhạc, vui vẻ nhướn mày: - Vậy ngươi nhanh hát nghe thử một chút. 

- Hát? A? 

Quần thần đều buồn cười. 

Da mặt Lý Kỳ còn chưa dày đến mức hát lên trước mặt cả triều văn võ, cho dù hắn vẫn luôn tràn đầy tự tin với tiếng ca của chính mình, ngượng ngùng nói: - Hoàng thượng, thực ra hiện giờ quốc ca còn đang sáng tác, nhưng cũng nhanh thôi, nếu không, chờ thần viết xong sẽ dâng lên cho Hoàng thượng xem qua. 

Tống Huy Tông nghe vậy, thoáng cảm thấy thất vọng:- Vậy cũng tốt. Quốc ca nhất định phải có, việc này giao cho ngươi đi.
Bình Luận (0)
Comment