Hôm sau. Sáng sớm.
Một số quan bộ Lễ như Vương Phủ, Lý Kỳ, Triệu Lương Tự cùng với Tống Ngọc Thần đến Tướng Quốc Tự tiếp kiến sứ thần Kim quốc.
Hột Thạch Liệt Bột Hách cũng không biết rằng là vô tình hay hữu ý, gã giới thiệu Vương Phủ gần như chỉ dùng vài lời, nhưng lúc giới thiệu Lý Kỳ, thì lại thao thao bất tuyệt, càng ghê hơn nữa là các vị quý tộc Kim quốc cũng lần lượt quay sang Lý Kỳ thể hiện thiện ý, bọn họ mặc kệ người Vương Phủ là tể tướng hay là gì, người của Vương Phủ lại không thể cho họ ích lợi gì, nói không hay còn phải nịnh bợ bọn họ, mà Lý Kỳ thì ngược lại có thể giúp bọn họ kiếm nhiều tiền, cái nào cao cái nào thấp, vừa nhìn là hiểu ngay.Tình thế này Lý Kỳ cũng không nghĩ ra, nhưng hắn có thể khống chế được, lúc ứng phó với bọn họ, còn phải chú ý đến Vương Phủ, chỉ thấy lão cười đã rất miễn cưỡng, thầm nghĩ, ngươi cũng không nên trách ta a, ai kêu bình thường lúc giao tiếp với người Kim, liền tự hạ thân phận, người khác sao có thể coi trọng ngươi.
Sau một lúc hai bên hàn huyên, Hột Thạch Liệt Bột Hách quay sang Lý Kỳ hỏi: - Lý đại phu, không biết đợi lát nữa chúng ta đi đâu?
Lý Kỳ cười ha hả, sau đó quay sang Vương Phủ nói: - Điều này còn phải Vương tể tướng ra quyết định.
Người Kim quốc có thể xem thường Vương Phủ, nhưng Lý Kỳ thì không thể a, dù sao Vương Phủ cũng là thượng cấp của hắn, những việc gì chưa thực hiện, vẫn phải giữ thể diện cho lão ấy.Hột Thạch Liệt Bột Hách cũng phản ứng lại, cũng cảm thấy dường như Vương Phủ bị lạnh nhạt, nhưng gã cũng không cần tính sổ với Vương Phủ, chỉ là chuyển ánh mắt sang hai câu hỏi.
Uất ức nha! Trong lòng Vương Phủ tuy rằng rất là không hài lòng, nhưng dù sao lão là Vương Phủ a, mỉm cười nói: - Trước tiên chúng ta đi đến tiệm tơ lục Chu gia xem đi.
Kỳ thật hành trình Lý Kỳ sớm đã định xong, hắn chỉ là muốn giữ chút thể diện cho Vương Phủ. Nhưng chưa từng nghĩ đối phương không muốn giữ thể diện cho Vương Phủ.
Đoàn người trực tiếp đi đến tiệm y phục dài của tiệm tơ lụa Chu gia.Chu Thanh kia dẫn theo mấy người con trai sớm đã đứng đợi ở trước cửa rồi.
- Tiểu nhân Chu Thanh bái kiến Vương tể tướng, các vị đại nhân.
- Chu viên ngoại mau mau xin đứng lên. Ta ngày hôm nay chỉ là đến xem, đã đem đến phiền phức cho ngươi, thật áy náy. Vương Phủ thể hiện dáng vẻ của một tể tướng, thân thiết cười nói.
Chu Thanh vừa nghe, liền ngây dại, cũng không biết bản thân có bị ảo giác không, đây là lời của Vương Phủ nói sao? Hơn nửa buổi cũng không phản ứng lại.
Lý Kỳ vội quay sang Chu Hoa ở bên cạnh liếc mắt một cái, Chu Hoa nhẹ nhàng dùng cùi chỏ huýt vào phụ thân. Chu Thanh lúc này mới tỉnh ngộ, vội đứng lên, cười nói:- Các vị quý khách có thể đến tiểu điếm này thật là niềm vinh hạnh cho kẻ hèn này. Mau mau mời vào trong.
- Làm phiền rồi.
Vương Phủ khẽ mỉm cười, giơ tay hướng về Hột Thạch Liệt Bột Hách nói: - Xin mời.
- Xin mời.
Vừa bước vào trong, không cần nói nhóm người quê mùa Hột Thạch Liệt Bột Hách, thì ngay cả Vương Phủ cũng thấy ngốc nghếch. Lão cũng là lần đầu tiên đến, tuyệt đối không ngờ rằng quy mô nhà máy lớn như vậy.Không khoa trương chút nào, tầm mắt này muốn nhìn đến tận cùng cũng khó a. Hàng trăm hàng ngàn công nhân mặc quần áo lao động màu lam, đang làm việc cẩn thận ở vị trí của mình, những tiếng xoẹt xoẹt bên tai không dứt.
Phải biết rằng quần áo mà người Kim mặc trước đây dường như đều là từ người khác bán, nhiều nhất cũng chính là dựa vào các phụ nữ đã lập gia đình, ngay cả bán lẻ cũng tính không được, chưa từng nhìn thấy kiểu nhà xưởng quy mô này, giống như đang ở trong mộng.
Trước kia Lý Tĩnh, Vương Độ Thứ đều là thần dân nước Liêu, cũng hiếm khi đến Tống quốc, nhưng cũng chưa từng thấy qua nhà xưởng quy mô như vậy. Bọn họ vẫn không hiểu khái niệm "nhà máy", không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
Lý Tĩnh nuốt nước bọt. Hỏi:- Viên ngoại này, chỗ của ngươi có tổng cộng bao nhiêu người?
Chu Thanh vuốt cằm nói: - Khoảng năm trăm người
Mọi người đều hít mạnh luồng khí lạnh.
Một quý tộc Kim quốc nói: - Vậy nhà xưởng kia của ngươi mỗi ngày kiếm được bao nhiêu tiền? Dục vọng trong ánh mắt không thể che giấu được a.
Ai! Ngươi cũng quá trực tiếp đi, còn gì là quý tộc, sao giống như một thổ phỉ a. Sau khi Lý Kỳ nghe xong lời dịch của quan phiên dịch, cảm thấy hơi khó nói. Bật cười ha hả nói:- Đây chính là bí mật của người ta à, hay là mấy vị đừng làm khó ông ấy.
Hột Thạch Liệt Bột Hách nhìn Chu Thanh với vẻ mặt có vẻ làm khó, cười ha hả nói: - Đúng đúng đúng, là chúng ta mạo muội rồi. Nói xong gã lại quay sang bạn mình lẩm bẩm mấy câu. Người thứ hai nghe xong, lại quay sang Lý Kỳ cười ngượng ngùng.
Chu Thanh vội vàng mượn cớ đi xuống, nói: - Các vị mời vào trong.
Đoàn người lại đi vào bên trong, thần sắc những nhân công kia đều thay đổi, dường như họ rất khẩn trương, nhưng lại không dám lên tiếng, chỉ đành vất vả làm việc.Người Kim như Hột Thạch Liệt Bột Hách dường như đối với mỗi sự vật đều cảm thấy mới lạ, đông nhìn một cái, xem kỹ, đặc biệt là chiếc máy may, nhưng đã thu hút ánh mắt của nhiều người.
Chỉ thấy đám người "Lưu bà bà" này đang vây quanh sự chuyển động tới lui của chiếc máy may kia, tiếng kêu tâc tăc kỳ lạ.
Hột Thạch Liệt Bột Hách hiếu kỳ nói: - Đây là đồ vật gì vậy?
Chu Thanh nói: - Cái này gọi là máy may, là Lý đại nhân phát minh đấy.
- Hả?Mọi người vừa nghe, đều kinh ngạc mãi không thôi, kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Khiến các vị chê cười rồi.
Hột Thạch Liệt Bột Hách vội khoát tay, nói: - Lý đại phu quá khiêm tốn rồi, đồ vật này thật là hay, phu nhân của ta may vá thêu thùa cũng rất giỏi, nhưng so với đồ vật này, vậy thì chậm hơn nhiều lắm. Không thể ngờ ngươi còn có bản lĩnh này, thật là lợi hại.
- Hột Thạch Liệt tiên sinh đã chê cười.
Bỗng nhiên, một người bên cạnh Hột Thạch Liệt Bột Hách chỉ vào bộ đồ trong tay của những người lao động kia nói:- Đồ mà bọn họ làm là thứ quần áo gì, kỳ lạ quá.
Vương Phủ vội nói: - Đây gọi là sườn xám, phụ nữ mặc vào thì thật kỳ diệu.
Hột Thạch Liệt Bột Hách nghe đến mắt sáng rỡ, rồi lại có chút nghi ngờ hỏi; - Thật sao?
Vương Phủ cười nói: - Hột Thạch Liệt tiên sinh không phải là không tin sao?
Hột Thạch Liệt Bột Hách cười nói: - Y phục này thật là kỳ dị, phụ nữ mặc vào nhìn sẽ đẹp sao?Vương Phủ nói: - Việc này đơn giản, bây giờ chúng ta gọi một cô nương mặc vào xem thử thì sẽ biết rồi.
- Hay lắm, hay lắm.
Hột Thạch Liệt Bột Hách vội nói
Tổ sư bà bà nhà các ngươi! Hóa ra đây là một đám háo sắc! Lý Kỳ thấy bọn họ vừa nói đến phụ nữ, cặp mắt xám ngắt lại, trong lòng khinh bỉ.
Vương Phủ vừa mới chuẩn bị dặn dò gia nhân tìm người đến thử y phục, Hột Thạch Liệt Bột Hách khoát tay, nói: - Phiền chi, ở đây không phải đã có phụ nữ sao.Gã nói xong thì tay chỉ về hướng đối diện, nói: - Chính là cô ấy.
Mọi người nhìn theo hướng tay hắn chỉ. Chỉ thấy ngồi đối diện là một cô gái mười tám mười chín tuổi, mặt tròn. Hình dáng và thân hình đều cực kỳ bình thường.
Vương Phủ a một tiếng, mặt lộ vẻ làm khó.
Hột Thạch Liệt Bột Hách cười nói: - Chứ không phải là không được sao?
Vương Phủ nhanh chóng quay sang Lý Kỳ đưa mắt liếc qua một cái.
Tổ cha ngươi! Sự việc là ngươi gây ra, lại bảo lão tử giúp người thu dọn, tể tướng thì giỏi lắm hả! cũng thế, nể ngươi là tể tướng, ta sẽ giúp ngươi một tay. Lý Kỳ cười ha hả nói: - Được, đương nhiên được, chiếc sườn xám này không phải chỉ là dành cho mỹ nữ.
Hột Thạch Liệt Bột Hách cười ha ha nói: - Điều Lý đại phu nói không sai. Y phục chính là cho người mặc. Sao có đạo lý chọn người.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Lý Kỳ nói thầm mấy câu bên tai Chu Thanh, Chu Thanh nghe xong liền gật đầu, sau đó lại nói thầm mấy câu vào tai Chu Hoa, Chu Hoa nghe xong, đi đến trước người thiếu nữ. Nói mấy câu với vẻ mặt bỉ ổi, sau đó thì dắt người thiếu nữ đó đi ra.Vương Độ Thứ hiếu kỳ nói: - Ồ? Bọn họ đi đâu vậy?
Lý Kỳ vừa trợn trắng mắt nói: - Đặc phái viên Vương sẽ không để cho người ta thay quần áo ở đây chứ.
Vương Độ Thứ lúc này mặt ửng đỏ, nhóm người háo sắc như Vương Phủ, Hột Thạch Liệt Bột Hách liền bật cười ha hả.
Mấy người cũng không ngồi chờ, đi một vòng quanh xưởng, tựa hồ như đối với sự vật như vậy đều cảm thấy hiếu kỳ, hỏi không ngừng. Chu Thanh cũng kiên trì nhẫn nại giải đáp từng việc từng việc một.
Tuy nhiên một hồi lâu, Chu Hoa bỗng nhiên quay thân hình béo mập chạy đi, hưng phấn nói: - Tốt lắm, tốt lắm, cô gái kia thay xong y phục rồi.
Lý Kỳ nhìn Chu Hoa với vẻ mặt hưng phấn. Trong lòng cũng thở dài một hơi.
Chu Thanh nhướn mày, nói: - Tam Lang, ở trước mặt Vương tể tướng và các vị đại nhân sao lại vô lễ như vậy?
Vương Phủ vừa nhấc tay, nói: - Không sao, nhanh gọi cô gái kia vào đi.
Chu Hoa lên tiếng, hướng về cửa hai người vung tay lên, cánh cửa lớn mở ra, chỉ thấy một cô nương xinh đẹp có thân hình uốn éo, khuôn mặt ửng đỏ đứng trước cửa, mái tóc dài vén lên, một dáng vẻ xấu hổ.
Mọi người đều ngẩn ngơ.
Vương Phủ cười ha hả, vẫy vẫy tay, sắc mặt cô gái kia lo âu đi tới.
- Này ---đây chính là cô nương lúc nãy sao?
Hột Thạch Liệt Bột Hách kinh ngạc nói.
- Đúng vậy.
Lý Tĩnh khoát tay nói: - Không đúng, không đúng, cô gái lúc nãy đâu có cao như vậy.Chu Thanh quay sang cô gái kia gật gật đầu.
Trong mắt cô gái kia lộ vẻ sợ hãi, chần chờ, thoáng chút lại kéo váy xuống, chỉ thấy đôi chân nàng mang một đôi giày làm bằng gỗ, nhưng gót giày lại cực kỳ cao.
Mọi người vừa thấy, bỗng nhiên hiểu ra.
Lý Tĩnh hiếu kỳ nói: - Đây là giày gì vậy?
Chu Thanh đáp: - Cái này gọi là giày cao gót, là chuyên làm cho các vị phu nhân, thiên kim giàu sang mang đi tham gia yến tiệc đấy.Vương Độ Kích nói: - Vì sao chỉ giới hạn ở những người giàu sang vậy?
Lý Kỳ cười ha hả nói: - Đại Tống ta tuy giàu có, nhưng cũng chưa đến mức nữ nhân bình thường cũng có tư cách tham gia yến tiệc.
Mọi người lại cười to một trận.
Ngưng cười. Hột Thạch Liệt Bột Hách chậc chậc nói: - Đôi giày này thật là không tệ, tuyệt, tuyệt.
Những người Kim còn lại cũng đều xì xào bàn tán, trong ánh mắt là vừa hâm mộ, lại tham lam.Lý Kỳ liếc bọn họ một cái, và Vương Phủ, Triệu Lương Tự lại liếc nhau, ba người không hẹn mà cùng lộ ra một nụ cười đắc chí.
Trước khi đi, Chu Thanh còn cố ý đưa cho bọn họ mấy chiếc sườn xám kích cỡ không giống nhau và một vài chiếc áo ngủ kiểu mới, tỏ rõ tâm ý, những người Kim kia lần lượt nói lời cảm tạ Chu Thanh.
Nhưng mà, lời nói cảm tạ này theo cái nhìn của Vương Phủ, cảm thấy có chút khó tin. Nhưng Lý Kỳ biết, bọn họ sở dĩ thân mật với Chu Thanh như vậy, là muốn tạo quan hệ tốt với ông ấy, để sau này có thể cùng nhau hợp tác làm ăn.
Sau khi rời khỏi xưởng may, Lý Kỳ lại dẫn mấy người đi tham quan Liên minh đá cầu, hơn nữa còn mời Kim quốc cử đội bóng đến tham gia thi đấu, cũng hay mượn dịp này để tăng cường tình hữu nghị hai bên.Nhưng những người Kim quốc kia đối với phương diện này hoàn toàn không có chút hứng thú, bọn họ chỉ muốn biết cách thức hoạt động của giải bóng đá này, có kiếm được tiền không. Lý Kỳ lại thêm một phen lừa dối, những người Kim kia thiếu chút nữa là chảy nước miếng.
Sau khi tham quan xong sân bóng đá, đoàn người đi đến học viện Thái sư. Lúc đầu những người kia vẫn chưa hiểu rõ vì sao Lý Kỳ muốn dẫn bọn họ đến tham quan học viện, sau đó Lý Kỳ đem chỗ kỳ diệu của việc kết hợp thương nghiệp với học viện giảng giải cho bọn họ nghe xong, sự hứng thú của những người Kim kia lại đến.
Kỳ thật sở dĩ Lý Kỳ làm như vậy, vẫn là có dụng ý khác, hắn muốn nắm trong tay sự nghiệp giáo dục của Kim quốc, điều đó so với việc hợp tác bất kỳ thứ gì cũng tốt hơn, nhưng hắn cũng hiểu rõ, việc này rất khó thành công, mặc dù phải làm đến thành công, vậy cũng cần phải nỗ lực rất nhiều năm, nhưng hắn vẫn muốn làm thử, dù sao ít nhất sẽ không lỗ vốn.