:
- Lý - - - Lý Kỳ, ngươi cớ gì bưng một chén nước trong dâng lên?Lời vừa nói ra, những người còn lại cũng đều phản ứng, nhao nhao kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.Tống Huy Tông cũng không có tâm trạng lấy chuyện "đại sự" như vậy ra nói đùa. Không sai, trong chén mọi người cũng chỉ là một chén “nước thanh khiết" trong suốt, đây cũng là nguyên nhân vì sao bọn họ mới vừa rồi hóa đá tại chỗ.
Những người này đều là đã từng chứng kiến tay nghề làm bếp của Lý Kỳ, món kia không phải tráng lệ tột cùng, sắc hương vị đều đủ, mà món Vô Tướng này vẻn vẹn từ nguyên liệu cho thấy, thì lại càng tôn quý, xa hoa, nếu không Tống Huy Tông cũng sẽ không đem Vô Tướng sắp xếp ở tiệc ăn mừng. Không chỉ có như thế, mọi người vừa rồi cũng đã đã chứng kiến Vô Tướng dẫn sinh ra món ăn, mỗi món đều là vô cùng hoa lệ, mỹ vị, bọn họ mới vừa rồi đều suy nghĩ, Vô Tướng thật sự rốt cuộc sẽ hoa lệ thế nào, mỹ vị thế nào, không nghĩ rằng, Lý Kỳ trực tiếp dâng lên một chén nước trong cho bọn họ, sự chênh lệch này thật sự quá lớn, không một người nào có thể chấp nhận được.Thái Kinh nghi ngờ nói:
- Chẳng lẽ nước trong này cũng là để cho ta và mọi người súc miệng hay sao? Mọi người đều gật đầu, cùng muốn khẳng định như vậy.Toát mồ hôi! Súc miệng? Lão hàng, ngươi à dùng nước này súc miệng, dùng không đến một tháng Thái phủ các ngươi chắc chắn phá sản. Lý Kỳ ngượng ngùng nói:
- Thái sư, đây - - - đây là Vô Tướng.- Vô Tướng.Mọi người đều quá sợ hãi.Tống Huy Tông không thể tin nổi nói:- Trẫm cho ngươi nhiều nguyên liệu quý báu như vậy, ngươi lại làm một chén nước trong cho trẫm?Xin ngươi, ngươi vậy là cho ta sao, ngươi chỉ là để ta giúp ngươi làm tốt thôi, lời nói này thật dễ làm cho người ta hiểu lầm. Lý Kỳ cười nói:- Hoàng thượng, vi thần cho rằng dùng nước súp để hình dung thỏa đáng hơn.
- Đây là súp?Tống Huy Tông ngơ ngẩn nói.Thái Du bỗng nhiên nói:
- Quan kinh tế, đây rõ ràng là một chén nước trong, ngươi không cho rằng chúng ta đều chưa từng nhìn thấy súp canh ư?Vương Phủ cười nói:- Đúng vậy. Súp cũng không phải là kiểu này.Lý Kỳ nghiêm túc nói:
- Chư vị, kỳ thực Vô Tướng chính là một món súp, nhưng, nếu nó giống những súp canh bình thường khác, thì sao có thể nào xứng được với tên gọi Vô Tướng này. Vô Tướng chính là hàm ý không sắc không màu, không bụi không bẩn.Tống Huy Tông lúc này mới tin tưởng, đây - - - đây đích thực chính là Vô Tướng. Trông mong sao trông mong ánh trăng, trông mong là một chén nước trong, đây khiến ông ta làm sao có thể tiếp nhận nổi, nói không thất vọng, thì khẳng định là giả.Thái Kinh bỗng nhiên nhướn mày, nói:
- Có thể đem một chén canh làm được không sắc không màu, không bụi không bẩn, vậy cũng cũng không chuyện dễ à!
- Thái sư khen trật rồi!Lý Kỳ khẽ mỉm cười, biểu hiện cực kỳ khiêm tốn.Tống Huy Tông vừa nghe, nghĩ lại, cảm thấy Thái Kinh nói có chút đạo lý, đây nếu là một chén nước trong, vậy là loại bình thường thôi, nhưng nếu là một chén súp canh, thì lại thật không thể tin nổi, thần kỳ hay không, liền xem bản chất nó là cái gì. Dò hỏi nói:- Lý Kỳ, món Vô Tướng này của ngươi có thể có gì đáng chú ý?Trước khi ăn nghe Lý Kỳ giảng đạo lý, đã là một khâu không thể thiếu rồi.Lý Kỳ cười nói:- Hoàng thượng, người còn nhớ được ba món ăn trên đỉnh núi Túy Tiên Cư không?Tống Huy Tông gật đầu nói:
- Chuyện này trẫm đương nhiên nhớ, món thứ nhất chính là Khai thủy tung diệp, món thứ hai chính là Phật khiêu tường, món thứ ba chính là Vô Tướng này rồi.- Hoàng thượng nói không sai.Lý Kỳ vừa chắp tay, lại nói:- Nếu là đem ba món này ăn cùng với nhau, chính là đại biểu cho một người trong cuộc đời nhất định phải trải qua ba giai đoạn.
- Hả? Lời này nói sao?Tống Huy Tông hiếu kỳ nói.Lý Kỳ nói:
- Món thứ nhất Khai thủy tung diệp, giống như là Vô Tướng trong thời thai nghén, nụ hoa chớm nở, nhất định phải cẩn thận bảo vệ, khi pha chế Khai thủy tung diệp, bước cuối cùng chính là dùng súp không ngừng đi tưới cây đó, điều này rất giống người làm vườn tưới nước cho hoa cỏ cây cối, khiến nó khỏe mạnh trưởng thành, lại giống như cha mẹ giáo dục con cái học hành biết chữ, dạy dỗ chúng tri thức, mong muốn chúng thành tài, cho nên khi thưởng thức Khai thủy tung diệp, cho người ta một loại cảm giác trơn mềm non nớt, mấu chốt này chính là ở chữ non.
Nhưng mà, món thứ hai là Phật khiêu tường, có thể nói là Vô Tướng lúc tuổi còn trẻ, nó có tài hoa không gì sánh được, tài năng lộ rõ, kiêu ngạo không kềm chế được, hương phiêu mười dặm, sợ không người biết được, khi mở màn che Phật khiêu tường ra, chỉ dựa vào mùi vị của nó có thể át hẳn những món ăn khác, làm cho người ta hướng về, sùng bái. Có câu là tuổi trẻ ngông cuồng, bất kể là nhìn từ tên món ăn, hay là nhìn từ món ăn, dùng cuồng để hình dung Phật khiêu tường thì thật là không thể thích hợp hơn.
Nhưng đây cũng không hàm ý đây chính là thời điểm đỉnh cao của một người. Vi thần cho rằng một người, đặc biệt một người nam nhân, thời khắc đỉnh cao thực sự, nên ở bốn mươi tuổi trở lên, bởi vì thời điểm này, bất kể là sức khỏe, tài hoa, tinh thần, lịch duyệt đều đã đạt đến đỉnh cao, không có ngượng ngùng khi còn trẻ, không hề giống lúc trẻ ngông cuồng, thêm một phần kiềm chế và một phần khiêm nhường, có thể đạt tới cảnh giới thu thả tự nhiên, mặc dù ngực có khe rãnh, cũng không phóng ra ngoài, đây cũng là thời điểm một người nam nhân có sức hấp dẫn nhất, mà Vô Tướng đúng là như thế, nó ẩn chứa trên đời tinh hoa thượng thừa nhất mà không lộ ra ngoài, trong như nước suối, nhìn nó không có mùi vị gì cả, chất lượng của nó lại dư vị vô cùng. Trong tiểu thuyết vi thần viết, những người học võ theo đuổi cảnh giới cao nhất chính là vô chiêu thắng hữu chiêu, mà cảnh giới cao nhất của tay nghề làm bếp chính là lấy Vô Tướng thắng Có Tướng.Lý Kỳ một phen ngôn luận phát ra, mọi người nghe được như si mê như say sưa.
Có thể nói là Ngay cả Vương Phủ cũng không khỏi thầm khen một tiếng, tiểu tử này tài ăn nói ta không so được, những lời nịnh nọt này quả thực là hay đến cực điểm, hơn nữa không lưu dấu vết, với món Vô Tướng này phối hợp với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
Quả là, bất kể là minh quân, hay là hôn quân, chỉ cần bọn họ ngồi ở ghế thượng long, bọn họ đều muốn trường sinh bất lão, hơn nữa tốn bao công sức hành động, tuy rằng không một người thành công, nhưng đây cũng nói rõ một điều, chính là bọn họ đều rất để ý tuổi tác của bản thân.Nhưng mà, Tống Huy Tông đã qua tuổi tứ tuần, ông ta đương nhiên sẽ hâm mộ người còn trẻ giống như Lý Kỳ, nhưng những lời này của Lý Kỳ hoàn toàn đảo điên suy nghĩ trong lòng của ông ta, khiến ông ta cảm thấy đỉnh cao của bản thân giờ mới bắt đầu, hạ màn vẫn còn sớm, Vô Tướng này hương vị như thế nào, còn không đáng thảo luận, nhưng đối với Tống Huy Tông mà nói, chính là một món ăn tinh thần rất tốt, chỉ từ trên tinh thần, thì đã có hưởng thụ rất tốt.Không chỉ có thế, đại đa số người ngồi ở đây, đều là một số đàn ông trung niên, Lý Kỳ và Thái Kinh xem như hai cực đoan, những người này đều vô cùng cho rằng lời nói này của Lý Kỳ, còn có một loại rộng mở trong sáng, có cảm giác phục hồi sinh mạng mới.
- Hay.Tống Huy Tông chợt quát to một tiếng hay, nói:- Nói rất đúng, hay cho cái vô chiêu thắng hữu chiêu, cho dù đây quả nhiên là một chén nước trong, vậy cũng mỹ vị vô cùng, món Vô Tướng này đích thực là uyên thâm đó.Hiển nhiên, Lý Kỳ nịnh hót này coi như nịnh đúng chỗ rồi.Những người còn lại liên tiếp gật đầu, súp này đều chưa nếm, cũng đã khen không dứt miệng rồi.Lý Kỳ vuốt cằm nói:
- Đa tạ Hoàng thượng khen ngợi.Tống Huy Tông cực kỳ vui mừng, cười ha hả, nâng bát nói:
- Chư vị hãy cùng với trẫm thưởng thức món Vô Tướng này đi.- Vâng.Bọn họ cũng không dám Bát Giới ăn quả nhân sâm, đều là giống như nếm rượu, nhấp một miếng nhỏ, nhưng cảm giác ấm áp thanh dịch nhập khẩu, loại hương vị này trước kia chưa bao giờ nếm qua, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, không khỏi mặt mày vừa nhấc, lại uống thêm một hớp nhỏ, chỉ cảm thấy súp dịch trong như nước này mặc dù giống như nước trong, nhưng hương vị lại vô cùng phong phú, trong vị chua có vị ngọt, trong ngọt có vị mặn, trong mặn có vị tươi ngon, rất phức tạp, lại cẩn thận thưởng thức, cảm giác tựa như thiên thành, dường như đây vốn là nước, trong đó hương vị cũng không phải người thêm vào, mà là bản thân hương vị của nước, hơn nữa lần đầu ngửi thấy chỉ cảm thấy có chút mùi nhẹ, nhưng vừa vào miệng, mùi thơm nồng đậm nhất thời muốn nổ tung ra, theo máu lưu động tràn ngập toàn thân, thấm vào ruột gan, làm cho người ta cảm thấy chợt đưa thân vào sơn dã rừng cây, chợt đưa thân vào mênh mông biển lớn, lại chợt đưa thân vào trắng nõn mây tía, mỗi một giọt súp dịch đều đang khiêu chiến đầu lưỡi cực hạn của mọi người, cho dù tiên lộ, cũng không thể sánh được.
Trong khi tất cả mọi người đắm chìm ở món Vô Tướng này, suy nghĩ chợt xa chợt gần, chợt cao chợt thấp, thật giống rượu xưa lâu năm, càng nếm càng say, càng nếm càng tò mò, càng nếm càng si mê, gọi là Vô Tướng, lại bao quát Vạn Tượng, nhìn như đơn giản, lại tươi ngon vô cùng, đột nhiên đều cảm thấy vừa rồi nếm các món ăn đều là không có mùi vị gì cả, chỉ có món Vô Tướng này mới được gọi là món ngon.Từ Vô Tướng đến đời người, nếm hết chua ngọt đắng cay, hết sức có dư vị.
- Một ngụm lại một ngụm, ngay lúc bất tri bất giác, trong chén đã thấy đáy.Có điều mọi người đều tham lam cả, Tống Huy Tông dường như còn chưa nếm đủ, còn chưa nếm ra hương vị Vô Tướng, đã bị cắt ngang như vậy, trong lòng của hắn càng mất mát, vội nói:
- Mau mau mau, mang thêm cho trẫm một chén nữa.Toát mồ hôi! Ngươi thật coi đây là nước à! Lý Kỳ ngượng ngùng nói:
- Hoàng thượng, chỉ - - - chỉ có một chén này, hết rồi ạ.Tống Huy Tông không dám tin nói:
- Nhiều nguyên liệu như vậy, chỉ nấu một chén này?Đồ khốn! Ngươi biết đếm hay không vậy. Lý Kỳ gượng cười nói:
- Hoàng thượng, kỳ thực - - - kỳ thực là một người một chén, ngoài ra còn có bên Hoàng hậu, cũng đưa đi không ít.Ở cổ đại, nam nữ rất khó cùng nhà, cho dù là hoàng thất cũng vậy, cho nên tiệc ăn mừng thông thường đều là phân hai bên cùng lúc cử hành, hiện giờ những thê tử của những người đang ngồi đây đều ở bên Hoàng hậu, ngự thiện phòng cũng chỉ có thể một món chia hai phần.
- Việc này - - -!Tống Huy Tông vẫn chưa thỏa mãn tặc lưỡi một tiếng, cảm thấy tiếc nuối nói:
- Hương vị Vô Tướng này thật sự là quá đẹp, hiện giờ ngoại trừ Vô Tướng ra, trẫm nếm tất cả món khác đều cảm thấy vô vị, chỉ tiếc - - - chỉ tiếc là quá ít.A A ta nhổ vào ngươi, đừng nói lại bảo ta làm nữa? Lý Kỳ không khỏi sắc mặt cả kinh.Vương Phủ bỗng nhiên nịnh nọt nói:
- Hoàng thượng nếu là vẫn chưa ăn nghiện, lại để Kinh Tế Sử làm một lần nữa là được rồi.Chó chết! Ngươi à thật đúng là gian xảo đấy. Lý Kỳ vội vàng đang muốn mở miệng, chợt thấy Thái Kinh khoát tay nói:- Không ổn, không ổn, lão thần cho rằng hành động này không ổn, chính là vì như thế, mới có thể thể hiện sự quý báu của Vô Tướng, món ăn này cả đời thưởng thức một lần cũng đủ rồi, thưởng thức thêm lần nữa thì có chút vẽ rắn thêm chân rồi.Lý Bang Ngạn cười nói:
- Lời của Thái sư, cùng với cách nghĩ của Lý mỗ không bàn mà hợp, với một chén nhỏ này, ít nhất có thể dư vị cả đời, khó có thể quên, đủ rồi, đủ rồi.Tống Huy Tông cũng không có nghĩ qua muốn Lý Kỳ làm nữa, ông ta không thể không bận tâm cảm thụ của Hoàng hậu, vội vàng mượn cớ xuống thang, ha ha nói:
- Đúng vậy, món Vô Tướng này thật là nước mưa ông trời ban cho nhân gian, nếm một lần đã là vinh hạnh lớn lao rồi, quá mức yêu cầu, cũng có chút phạm lẽ tự nhiên rồi. Không biết chư vị nghĩ đến món Vô Tướng này thế nào?Lý Kỳ lúc này mới thở phào một hơi, nói thật, món ăn này ở hậu thế, vẫn còn tương đối dễ làm, dù gì đời sau tất cả đều là cơ giới hoá, nhưng ở thời đại này, thì độ khó đúng là càng gia tăng rồi.