Cầu thủ của đội Hoàng gia, Tề Vân xã vẫn cứ dán chặt hai mắt vào hai chiếc cúp, có vẻ kích động, nhưng lại rất bình tĩnh. Trên mặt mỗi một cầu thủ của đội Hoàng gia đều mang một vẻ vui sướng, hưng phấn, mà trên mặt cầu thủ của đội Tề Vân xã lại là vẻ không cam lòng, rất kỳ quái.
Huynh đệ họ Trương không khỏi liếc nhau một cái, trong mắt lộ ra một tia kiên định.
Lý Kỳ lại cười nói:
- Ngoài ra, hôm nay chúng ta còn mời tới một vị khách quý đặc biệt. Mặc dù bình thường người ngự ở trên cao, là biểu tượng của Đại Tống chúng ta, là chủ tâm cốt của bách tính trong thiên hạ, nhưng hôm nay người chỉ làm người hâm mộ môn đá cầu bình thường đến thưởng thức trận thi đấu, lát nữa sẽ do đích thân người trao chiếc cúp này cho cầu thủ có giá trị nhất trong đấu trường. Người chính là đương kim thánh thượng.
Điều này còn phải nói, hoàng thượng đã tới rồi, không khí cả đấu trường lập tức sôi sục, tất cả hô vang “vạn tuế”, bầu không khí được đẩy lên cao trào.
Tống Huy Tông lúc đó khá là đắc ý, mặt mang nụ cười hòa nhã, rất có phong thái của người lãnh đạo, đưa tay vẫy chào bốn phía.
Đợi cho yên tĩnh trở lại, Lý Kỳ tiếp tục nói:
- Không chỉ có vậy. Ngoài hai chiếc cúp này ra, còn có một lá cờ in biểu tượng của đội bóng quán quân trên mặt. Lá cờ quán quân này là do Chu gia tơ lụa trang có ý tài trợ. Nó sẽ tung bay trên bầu trời của trận cầu, chỉ là nó được làm ra vì đội quán quân, vậy nên hiện giờ vẫn chưa làm xong, không thể đem ra cho các ngươi xem được. Khụ… Đương nhiên, nếu các ngươi nghĩ đến đây là kết thúc, thì các ngươi đã nhầm rồi. Đây mới chỉ là một sự bắt đầu, đầu năm sau, cuộc thi đấu toàn quốc sẽ chính thức bắt đầu, tin rằng các ngươi cũng đã hiểu rõ quy định rồi. Chỉ có người chiến thắng mới có thể đại diện Biện Kinh chúng ta tham gia cuộc thi đấu toàn quốc. Cho các ngươi biết thêm một niềm vui bất ngờ lớn nữa. Hoàng thượng đã nói rồi, người sẽ tiếp đãi quán quân của cuộc thi đấu toàn quốc trong hoàng cung, hơn nữa sẽ lấy đây là một truyền thống và tiếp tục duy trì. Vì vậy các ngươi phải nỗ lực gấp bội mới được.
Cao Nha Nội lần này đã té xỉu thật sự.
Cầu thủ của hai bên chỉ cảm thấy nhiệt huyết đang sôi sục. Từng bắp thịt kéo căng ra, hận là không thể bắt đầu trận đấu ngay lập tức, khom người để tạ hoàng ân.
Tống Huy Tông cười ha hả nói:
- Các ngươi nhất định phải đá thật hay. Chớ để trẫm phải thất vọng.
- Thảo dân tuân mệnh.
Vương Phủ âm thầm nhíu mày, lén cùng Thái Du trao đổi ánh mắt một phen. Tất cả chuyện này đều nằm trong mắt Cao Cầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ quyệt.
Đợi tới khi Lý Kỳ đọc diễn văn xong, nghi thức đơn giản này đã đến lúc kết thúc rồi, cầu thủ hai đội cũng đã bắt đầu đứng dậy chuẩn bị, một trận đại chiến căng go sắp bắt đầu.
Tống Huy Tông vừa về tới trong phòng bao liền cười ha hả nói:
- Lý Kỳ à, khanh đó… Hai chiếc cúp này thật sự thú vị đó, cầu thủ có giá trị nhất, ha ha, không tệ, không tệ, trẫm cũng muốn xuống thử một lần.
Lý Bang Ngạn vội nói:
- Hoàng thượng, chuyện này không thể được, nếu người xuống đá, thì Tề Vân xã không chiến mà bại, không công bằng, không công bằng.
Tống Huy Tông hừ một tiếng:
- Khanh đừng có nói Tề Vân xã nhất định sẽ thắng, cái đó còn phải gặp chân chương dưới chân.
Lý Bang Ngạn cười nói:
- Đội Hoàng gia của hoàng thượng tuy mạnh, nhưng về thiên phú thì kém hơn một chút, trải qua trận chiến liên tiếp lần này, kỹ thuật của huynh đệ họ Trương được nâng cao rất nhiều, đã sắp đuổi kịp thần rồi, vậy nên thần cảm thấy Tề Vân xã có phần thắng lớn hơn.
Ông ta vô cùng yêu thích huynh đệ họ Trương, thậm chí có thể nói là người hâm mộ trung thành của bọn họ.
Người không thể không biết xấu hổ như vậy. Tống Huy Tông tức giận mắt mở trừng trừng, nếu không màng đến thân phận, ông ta thật sự muốn cho Lý Bang Ngạn một kết cục ra trò rồi. Thật là khoa trương quá thể.
Vương Phủ thấy thế, liền cười nói:
- Nếu tả tướng đã có lòng tin ở Tề Vân xã như vậy, chúng ta đánh cược một phen thì thế nào?
Đối mặt với Vương Phủ, Lý Bang Ngạn sao có thể nhượng bộ nói:
- Nếu Vương tướng đã có hứng thú này, thì Sĩ Mỹ cũng không từ chối, không biết Vương tướng muốn cuộc cái gì?
- Một ngàn quan.
Lý Bang Ngạn thoáng chần chừ một lát. Một ngàn quan này đối với Ứng Phụng Cục của Vương Phủ mà nói, quả thật chẳng đáng là gì. Nhưng đối với ông ta mà nói, thì cái đó là hơi nhiều rồi. Sau cùng, ông ta chẳng có chỗ nào cố định để kiếm tiền.
Tống Huy Tông đổ thêm dầu vào lửa nói:
- Sĩ Mỹ, nếu như khanh sợ thua, ta có thể kêu Tương Minh thu lại lời nói này.
Tiền có thể thua, nhưng thể diện không thể mất được. Lý Bang Ngạn nghiến răng, đáp:
- Được. Thì một ngàn quan.
Vương Phủ cười ha ha nói:
- Vậy thì quyết định như vậy, còn phải phiền hoàng thượng làm chứng cho thần.
Tống Huy Tông cười nói:
- Nhất định, nhất định.
Thái Du bỗng nhiên hướng về phía Lý Kỳ nói:
- Không biết Kinh Tế sử coi trọng bên nào?
Lý Kỳ cười tủm tỉm nói:
- Tại hạ không hiểu đá cầu, nhưng tại hạ vẫn luôn cảm thấy Anh Quốc Công vận đạo tốt, tương đối vượng nhân, nên tại hạ thích Anh Quốc công, không thích đội bên kia.
Ngụ ý muốn nói, chính là muốn lấy Thái Du làm đèn sáng. Ân oán của hắn và Thái Du là điều mọi người đều biết. Tống Huy Tông lại càng biết tường tận hơn. Hắn cũng không cần giả vờ làm gì, cứ đường hoàng là được rồi.
Mà cách hắn trả lời giống như nhịu miệng, còn khiến Thái Du sửng sốt, phải một lát sau, mới phản ứng lại, hừ nói:
- Vậy được, ta nghĩ đội Hoàng gia sẽ thắng.
- Vậy ta sẽ chọn Tề Vân xã.
- Vậy chúng ta cũng cược một ngàn quan thì sao?
Nếu là lúc bình thường, Lý Kỳ cũng sẽ trả lời luôn, nhưng vừa nghĩ tới cá độ đâu có dính đến số tiền một trăm ngàn quan. Đối với một ngàn quan này thật sự chẳng có chút hứng thú nào, cười nói:
- Bài bạc quá tầm thường rồi.
- Ừm.
Vương Phủ và Lý Bang Ngạn đồng thời trừng mắt nhìn Lý Kỳ.
Mẹ kiếp! Quên mất là còn có hai vị đại nhân đang ngồi ở đây. Lý Kỳ vội cười nói:
- Hạ quan không nói hai người, mỗi người một sở thích, mỗi người một sở thích.
Thái Du không nhịn được nói:
- Vậy rốt cuộc ngài muốn cược cái gì?
Lý Kỳ cười lớn nói:
- Ta nghĩ là chúng ta nên cười một vài chuyện có ý nghĩa. Thế này đi. Hiện nay quỹ từ thiện đang chuẩn bị lều trại cho đám lưu dân ở phía tây ngoại ô, giúp bọn họ sống qua mùa đông. Chúng ta nếu ai thua, thì tới đó làm việc thiện một ngày, nhất định phải tự đến tự làm, không được kêu người khác làm giúp, thế nào?
Tống Huy Tông nghe vậy mắt liền sáng ngời, cười nói:
- Chủ ý này hay, chủ ý này hay đó! Hay là thế này, Sĩ Mỹ, các khanh cũng đừng cược tiền nữa, quá tầm thường rồi, cũng cược giống như bọn họ đi. Còn có thể có bạn đồng hành. Ha ha!
Vương Phủ sắc mặt thay đổi lớn, cười nói:
- Hoàng thượng nói rất đúng, cược tiền quá tầm thường rồi, chẳng có nhiều ý nghĩa, Phủ Tự xin tuân mệnh.
Lý Bang Ngạn nghe nói không cược tiền nữa, vội vàng gật đầu.
Dựa vào! Sao lúc nãy ngươi lại không nói chứ. Lý Kỳ vừa trợn mắt, nhìn Thái Du cười nói:
- Anh Quốc Công thấy thế nào?