Chốc lát, chỉ thấy con chó kia chui ra khỏi thịt án, chạy về phía người đàn ông kia, mọi người nhìn thấy miệng nó ngậm một túi tiền, không khỏi đều nghẹn họng nhìn trân trối, điều này thật sự là quá thần kỳ.
Người đàn ông kia lấy túi tiền đưa đến cho Vương Tuyên Ân, nói:
- Thất lễ, thất lễ.
Vương Tuyên Ân thấy tiền trên túi có một chút ẩm ướt, nghĩ đến đây là nước miếng của chó này, trong lòng thoáng cảm thấy có chút ghê tởm, thế nên kêu tùy tùng nhận lấy, vui vẻ nói:
- Con chó này của người cũng rất có bản lĩnh, đùa giỡn để cho ta xem.
- Vâng.
Trên Đông Dương Lâu, Lý Kỳ ngồi ở phía trước cửa sổ nhìn xuống lầu, cười ha hả, nói:
- Không thể ngờ được tiểu tử này dễ dàng mắc câu như vậy, hại ta lo lắng vô ích, thật sự là lãng phí thời gian của ta.
Nói xong liền đứng dậy, đang lúc muốn rời đi, sắc mặt hắn bỗng nhiên thay đổi lớn, hoảng sợ nói:
- Không thể nào, y… làm sao bọn họ lại xuất ở nơi này.
Mã Kiều ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn lại, kinh ngạc nói:
- Cao Nha Nội?
Đang lúc Vương Tuyên Ân và Vượng Tài chơi đùa hăng say, đám người Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu, Sài Thông đột nhiên xuất hiện ở nơi này, đây thật sự là người tính không bằng trời tính mà.
- Hắc! Chó này thật là thú vị đó!
Vừa lúc Cao Nha Nội nhìn thấy con chó kia đứng thẳng lên đi lại, không khỏi cảm thấy hiếu kỳ, nâng vạt áo trước chạy lên, thấy Vương Tuyên Ân cũng ở đó, lại không khỏi sửng sốt, nói:
- Ay, con chó là của ngươi.
Vương Tuyên Ân cũng sửng sốt, hừ nói:
- Có phải là của ta hay không can hệ gì với ngươi.
Hồng Thiên Cửu tiến lên, quay sang kia người đàn ông nói:
- Con chó này là của ngươi à.
Người đàn ông kia cũng không ngờ rằng này có biến cố này, thoáng chần chừ nói:
- Xin trả lời vị công tử này, con chó này chính là của tại hạ.
Vương Tuyên Ân thấy Hồng Thiên Cửu vẻ mặt gian trá, vội vàng nói:
- Ay ay ay, mấy người các ngươi muốn làm gì, con chó này là ta nhìn thấy trước.
Sài Thông thấy gã này vội vàng như vậy, lập tức liền phản ứng lại, quay qua người đàn ông kia khẽ cười nói:
- Không phải ngươi đang muốn bán con chó này sao?
Người kia gật gật đầu.
- Bao nhiêu tiền?
- Một trăm quan.
- Ta mua nó hai trăm quan.
Cao Nha Nội liền nói ngay, thật ra y chỉ là hiếu kỳ đối với con chó này, chứ không có ý định mua nó, nhưng y chính là thấy khó chịu với Vương Tuyên Ân.
- Tên ngu ngốc này, làm hỏng đại sự của ta.
Lý Kỳ đấm mạnh xuống bàn một cái, giận dữ nói.
Mã Kiều cười nói:
- Bộ Soái cứ yên tâm, Nha Nội hẳn không phải là đối thủ của Vương Tuyên Ân.
- Cái này ta biết, nhưng mà ba người bọn họ hợp lại với nhau, đến ta còn quá sức, thì Vương tuyên kia càng không cần nói đến.
Vương Tuyên Ân nhíu mày cả giận nói:
- Con chó này là ta thấy trước, ngươi dựa vào cái gì mà mua nó, nói cho ngươi biết, là ta phải có con chó này, các ngươi cũng đừng có chủ ý này.
Nói xong y quay sang người đàn ông kia nói:
- Ngươi theo ta hồi phủ một chuyến.
Cao Nha Nội đứng ở giữa ngăn cản, nói:
- Ngươi trước thấy thì là thuộc về ngươi hả, Phong nương tử vẫn là ta thấy trước, chẳng phải cũng bị Lý Kỳ lừa mất sao?
Lý Kỳ nghe không được rõ ràng lắm, nhưng cũng ít nhiều có thể đoán được ý của hai tên này, hận không thể đem chén đĩa trước mặt ném xuống được.
Hồng Thiên Cửu phụ họa thêm, nói:
- Luận mua bán, tất nhiên là người trả giá cao thì được, ca ca đã ra hai trăm quan, tất nhiên là huynh ấy được con chó này.
- Đúng đấy, đúng đấy. Không phải ngươi đã thua, không có tiền trả rồi à.
Cao Nha Nội cười ha hả nói.
Cảnh tượng thật là kích động lòng người, Sài Thông này ra vẻ tinh tướng, khẩn trương ngồi sang một bên, chờ đợi để xem trò hay.
Vương Tuyên Ân vừa nghe vậy, lập tức nổi trận lôi đình, nói:
- Cao Nghiêu Khang, lời này của ngươi là có ý gì? Đừng có chọc giận ta, nếu không, ta không cho các ngươi được ăn quả ngon đâu đó.
Cao Nha Nội hừ nói:
- Người khác sợ ngươi, chứ ta không sợ, ngươi mau cút đi còn kịp.
Vừa dứt lời, Vương Tuyên Ân liền đá qua một cước, trúng ngay giữa bụng Cao Nha Nội, hôm nay không xả được cơn giận này, gã không thể chịu nổi.
- Cái thằng kia, lại dám đánh lén Nha Nội ta đây, đánh cho ta.
Cao Nha Nội ôm bụng, gào lên.
Y mới chỉ nói đến một nửa, Hồng Thiên Cửu liền xông tới, nắm lấy tóc của người ở bên trái, liền một quyền đập tới, Vương Tuyên Ân thấy thế, lại tung một cước về phía Hồng Thiên Cửu.
Nhưng chân vừa mới đá ra, bụng liền truyền đến một cơn đau, hoá ra Cao Nha Nội đã đã vọt lên, ra một tổ hợp quyền đối với Vương Tuyên Ân, đánh cho Vương Tuyên Ân từ từ lùi lại, may nhờ Nhàn Hán bên cạnh Vương Tuyên Ân cản được hai quyền.
Vương Tuyên Ân vừa thở hắt ra, liền lập tức xông tới, tạo thành một trận hỗn chiến với Cao Nha Nội.
Hai nhóm người lập tức lâm vào hỗn chiến. Người của hai bên này đều là người từng trải qua trăm trận chiến, hơn nữa cũng không phải lần đầu đánh nhau. Sài Thông thấy nhân số bên mình không chiếm ưu thế, không khỏi lắc đầu thở dài, nhấc băng ghế dưới mông lên, liền lao vào trong trận chiến, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Người bên phe Vương Tuyên Ân thấy Sài Thông lại dùng võ khí, đều lần lượt đi tìm “bạn”, nhưng bọn họ đều rất có ăn ý, tuy rằng không xa đó là một thịt án, nhưng không có một người đi lấy dao, mà đều lấy băng ghế, mộc côn vân vân.
Mấy bách tính kia thấy tứ tiểu công tử lại đánh nhau với Vương Tuyên Ân, trong lòng chỉ thấy khổ sở, khẩn trương tìm chỗ lánh nạn. Mấy chủ hàng rong ở bên cạnh thì cứ như hậu thế nhìn thấy quản thành, gánh quang gánh chạy như bay, chỉ trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng rồi.
Lý Kỳ ngơ ngác nhìn xuống lầu, nước mắt đã lưng tròng, nắm chặt hai tay, nghiến răng kẹt kẹt.
Mã Kiều nói:
- Bộ Soái, bây giờ nên làm gì?
- Ngươi xuống giết hết bọn họ đi.
- Ách... Thực sự làm như thế sao?
- Đương nhiên là giả rồi! Thật sự là tức chết được, không thể ngờ Lý Kỳ ta đối mặt với đám cá sấu lớn còn nhiều lần đắc thắng, nhưng đối mặt bọn trẻ ranh này, lại nhiều lần bị nhục, đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?
Người đàn ông kia cũng lòng nóng như lửa đốt, đã sắp thành công đến nơi rồi, đột nhiên một nhóm người hung mạnh như vậy kéo đến, thật sự là tai họa bất ngờ ập tới, thầm nghĩ, đại nhân tỉ mỉ chuẩn bị đã lâu, ta quyết không thể thất bại. Anh ta trầm ngâm một lát, bỗng nhiên giơ tay chỉ về phía Lục Thiên đang thích thú đánh nhau.
Vượng Tài nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, liền xông lên. Bên phe Lục Thiên vừa mới giành được ưu thế, đột nhiên thấy một con chó lớn nhào tới, kêu lớn:
- Ay yo.
Liền quay người chạy.
Biến cố đột ngột xen vào này khiến bên phe Cao Nha Nội lập tức lộ vẻ luống cuống chân tay, vốn dĩ số nhân số đã không chiếm ưu thế rồi, giờ lại có thêm một con chó dữ trợ trận, thật đúng là họa vô đơn chí.
Ngay lúc này, lập tức hiện ra cảnh tượng thất bại.
Cao Nha Nội thấy tình hình không ổn, hét lớn một tiếng:
- Chạy mau.
Trong lúc nói, y nhấc chân bỏ chạy, Hồng Thiên Cửu, Sài Thông cũng vội vàng lánh thân, trong nháy mắt, ba tên tiểu tử này bỏ chạy không thấy bóng dáng, điều đầu tiên học được khi đánh nhau nhất định là chạy trốn.
Lý Kỳ thấy thế, không khỏi mừng rỡ trở lại, thật đúng là Tái ông thất mã, họa phúc khôn lường mà.
Người đàn ông kia nhẹ nhàng thở phào, ra vẻ khẩn trương nói:
- Vượng Tài, mày muốn chết hả, mau mau quay lại.
Vượng Tài nghe xong, thành thật quay về bên cạnh chủ nhân, nhưng vẫn có vẻ mặt đắc ý.
Vương Tuyên Ân tuy rằng trên mặt bị Cao Nha Nội đánh một quyền, xanh tím một mảng lớn, nhưng nhìn thấy đám người Cao Nha Nội bỏ chạy trối chết, lập tức cười ha ha, nói:
- Giặc cùng đường chớ đuổi.
Nói xong y lập tức đi vào án thịt kia, lấy ra một cái chân heo, đi tới trước Vượng Tài, nói:
- Chó ngoan, thật sự là một con chó ngoan, đây là thưởng cho mày ăn, ha ha, con chó này thật sự hay lắm, hay lắm!
Y thấy con chó lớn này mà lại giúp y cắn Cao Nha Nội, cảm thấy mình và con chó này gặp nhau đó là duyên phận, vô cùng thân thiết.
Nhưng Vượng Tài dường như không bị y mua chuộc, quay đầu đi, cũng không nhìn liếc mắt một cái, làm cho Vương Tuyên Ân phải xấu hổ.
Người đàn ông kia nói:
- Thật sự rất xin lỗi, con chó này của tôi không ăn thức ăn của người lạ, hơn nữa nó lại thích ăn thịt chín.
Vương Tuyên Ân nghe vậy nhướn mày, nói:
- Vậy nếu như ta mua nó, chẳng phải là nó sẽ đói chết à.