Bắc Tống Phong Lưu

Chương 861.3

Mã Kiều ngạc nhiên hỏi:

- Thế là cớ làm sao?

Tần Cối cười nói:

- Nghe những gì đại nhân vừa nói, tên quan đó chắc chắn không phải quan thanh liêm, còn Hoàng Tam Nguyên chắc chắc cũng là điêu dân. Hai tên đó chính là đối tượng chúng ta hỏi tội trong chuyến đi lần này. Cho dù đại nhân có không nói, bản quan cũng nhất định không dung thứ bọn chúng, cho nên bất luận thế nào, hai tên đó khó lòng thoát khỏi tội chết.

Lý Kỳ thấy Tần Cối nói rất có lí, bèn chỉ đạo:

- Thế này đi, Tần Học Chính, đến lúc đó ngươi dẫn giải hai tên đó về kinh thành, đích thân ta xử lí bọn chúng.Tần Cối cười nói:

- Hạ quan rõ rồi.

Mã Kiều buồn bực nói:

- Nhưng mà

Lý Kỳ nói luôn:

- Chẳng nhưng nhị gì hết, lẽ nào ngươi vì ham muốn của bản thân mà sẵn sàng để kẻ thù của sư muội hoành hành trên đời này thêm mấy ngày nữa sao? Đây là việc nam nhân nên làm đó à?

Mã Kiều vội nói:

- Đương nhiên là không.- Không phải thì tốt. Ngươi kể cho Tần Học Chính nghe tình hình cụ thể đi.

Lý Kỳ nói rồi quay đầu lại hô lớn:

- Trần Đông, Âu Dương, hai ngươi qua đây.

Tần Cối biết ý ra hiệu mời Mã Kiều, hai người dẹp sang một bên nói chuyện.

- Đại nhân có gì dặn dò?

Trần Đông, Âu Dương tiến lên chắp tay nói.

Lý Kỳ nhìn hai người một lượt, nói: 

- Chẳng giấu gì các ngươi, thực ra cho đến tận hôm nay, ta vẫn cứ nghĩ rằng các ngươi làm quan là một quyết định sai lầm. Nhưng việc đã đến nước này, ta cũng không nói nhiều nữa. Các ngươi lần này đi, nhất định phải nghe lời Tần Học Chính,điều này là tốt cho mọi người. Hơn nữa, nhiệm vụ lần này trực tiếp quyết định vận mệnh của các ngươi, để xem các ngươi có trân trọng nó hay không. Nguyên tắc cố nhiên quan trọng, nhưng nguyên tắc của cá nhân khi đối mặt với lợi ích của cả quốc gia thì một văn tiền cũng không đáng. Việc gì cũng phải lấy đại cục làm trọng.

Hai người gật đầu nói:

- Hạ quan xin ghi nhớ lời dạy bảo của đại nhân.

Nói thì là vậy, nhưng trong lòng hai người bọn họ rất không phục, thầm muốn hạ quyết tâm nhất định phải lập được thành tích tốt, khiến Lý Kỳ thay đổi cái nhìn về bọn họ.

Đến nay, Lý Kỳ đã làm tất cả những gì hắn có thể làm. Còn kết quả thế nào, hắn chỉ còn lựa chọn tin tưởng vào Tần Cối. Còn Tần Cối thì cũng có đủ thực lực để hắnyên tâm ở Đông Kinh chuẩn bị nghênh đón biến cố Tĩnh Khang đang đến gần.

Sau khi Lý Kỳ tiễn chân bọn Tần Cối xong, liền lập tức quay về Tần phủ. Hai ngày nữa là Bạch phu nhân đến đón Quý Hồng Nô về Bạch phủ ở rồi, cũng đúng lúc hai ngày này hắn chẳng có việc gì làm, nên có thể ở cạnh Quý Hồng Nô được nhiều hơn.

- Ta nói này Trần đại nương, sao bà có thể đối đãi với khách như vậy hả. Bọn ta có lòng thành mang quà đến thăm Hồng nương tử, sao bà có thể ngăn bọn ta ở ngoài cửa thế này chứ.- Đúng thế, đúng thế, coi như là vào thăm Tần phu nhân cũng được mà.

- Nha Nội, Hồng công tử, thật xin lỗi. Đây đều là do đại nhân căn dặn vậy.

Lý Kỳ vừa về tới Tần phủ thì đã nghe thấy tiếng ồn ào của Hồng Thiên Cửu và Cao Nha Nội, buồn bực sờ lên cái “chày gỗ” trên đầu. Đoạn bước nhanh đến tiền sảnh.

- Đại nhân, ngài cuối cùng đã về rồi.

Cao Nha Nội thấy Lý Kỳ đến, vội nhảy lên phía trước, reo lên:

- Lý Kỳ, ngươi đến đúng lúc lắm. Bọn ta nghe nói Hồng nương tử có bầu, liềnđến thăm, nhưng tôi tớ của Tần phủ nhà ngươi chỉ nhận quà, còn người thì không cho gặp, thế là lí gì vậy?

Lý Kỳ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy người đứng trước mặt mình mắt trái bịt một miếng băng gạc, mũi thì sưng đỏ, mép bên phải thì một khối máu thâm ứ đọng, gần như che kín cả nửa bên mặt. Rõ một cái đầu lợn. Không chỉ có vậy, đứng bên phải y cũng lại là một cái đầu lợn khác. Mũi cũng sưng đỏ, mặt mũi biến dạng, tay phải băng bó, kinh hãi nói:

- Các hạ, ngươi là ai vậy?

- Ngươi mù đấy à, bản Nha Nội mà cũng không nhận ra.

Sài Thông đứng bên cạnh cười ha hả nói:

- Nha Nội, với cái bộ dạng này của ngươi bây giờ ra đường, e là chẳng có ai nhậnra đâu.

Trong lời nói có pha ý cười trên nỗi đau của người khác. 

Cao Nha Nội giận dữ, chỉ mặt Sài Thông nói:

- Tiểu tử ngươi câm mồm, đêm qua ngươi không giúp đỡ lao vào đánh nhau thì thôi, lại còn âm thầm lỉnh đi mất, phí công ta và Tiểu Cửu đến phủ Khai Phong không thấy ngươi đâu, còn tưởng ngươi chết trận rồi, vậy có xứng với bọn ta không.

Hồng Thiên Cửu hậm hực nói:

- Đúng vậy, lời này của ca ca đúng lắm, có chuồn êm thì cũng gọi ta một câu, hại ta đêm qua suýt bị gia phụ đánh nhừ tử.

- Hả?

Cao Nha Nội kinh ngạc, ngây người nhìn Hồng Thiên Cửu.Sài Thông cười khẩy vài tiếng, nói:

- Ngươi mới chết trận ý, ta cũng muốn gọi các ngươi chuồn đi, nhưng lúc đó hỗn loạn như thế, tìm thế quái nào được các ngươi.

- Đợi đã! Các vị, các vị, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?

Lý Kỳ ngắt lời bọn chúng, vẻ mặt ngỡ ngàng hỏi.

Hồng Thiên Cửu kinh ngạc nói:

- Lý đại ca, huynh, huynh lẽ nào không biết thật?

Lý Kỳ lắc đầu.

Cao Nha Nội vẻ quả quyết nói:

- Không thể nào, đêm qua gây ra chuyện lớn thế mà ngươi lại không biết?Lý Kỳ nói:

- Ta không biết thật, đêm qua ta ở nhà suốt, sáng nay trời chưa sáng thì đã ra ngoài có việc, rốt cuộc là ai đã đánh các ngươi thành đầu lợn hết cả thế này?

- Ngươi ăn nói kiểu gì đấy, ai đánh nhau mà không có bộ dạng này chứ.

Cao Nha Nội buồn bực “hừ” một tiếng, nói:

- Còn ai khác ngoài cái thằng Vương Tuyên Ân, tuy nhiên bọn chúng cũng chẳng khá hơn bọn ta. 

Hồng Thiên Cửu hứng thú nói:

- Đại ca, có điều huynh không biết, đêm qua suýt chút nữa bọn ta phá sập Nghênh Xuân Lâu rồi. Ngay cả đến Thiếu doãn phủ Khai Phong cũng đích thân đến, sao nào, lợi hại chứ?- Hả?

Lý Kỳ vẻ khó hiểu nói:

- Việc này lẽ nào đáng tự hào vậy sao? Tuy nhiên ta có nghe nói Vương Tuyên Ân gần đây rất khép kín, các ngươi thế nào mà lại đánh nhau vậy?

Cao Nha Nội cười khà khà nói:

- Thực ra việc này cũng có liên quan đến ngươi.

Lý Kỳ kinh ngạc hỏi:

- Liên quan tới ta?

Hồng Thiên Cửu gật đầu lia lịa, hứng trí dạt dào kể hết.

Lý Kỳ vừa nghe đoạn mở đầu, lập tức kinh ngạc thất sắc, nhấc tay lên, nghi hoặcnói:

- Đợi chút, con mẹ thằng nào nói với các ngươi Chúc Mãng là do ta cử đi? Còn nữa, còn nữa, ta khi nào tặng chó cho các ngươi? Đây là tin đồn chó chết nào vậy hả?

Hồng Thiên Cửu lắc đầu nói:

- Chẳng có ai tung tin cả, đây, đây là do bọn ta đoán bừa thôi.

- Đoán bừa?

Cao Nha Nội cười gian nói:

- Đúng thế! Ta biết Vương Tuyên Ân căm hận ngươi nhất, nên mới mượn ngươi chọc tức y, không ngờ là tên tiểu tử đó lại tin thật. Lúc đó ngươi không nhìn thấy chứ, y tức giận đến mức suýt lăn đùng ra, ha ha, thực ra ngươi đâu có thông minh đến vậy, thế mà y cũng tin, thật là ngu xuẩn quá.Khắc tinh, tuyệt đối là khắc tinh, việc này mày đoán con mẹ nó thế mà đúng. Lý Kỳ bị một trận hoa mắt váng đầu, đoạn rít lên nói:

- Các ngươi thật là điên cả rồi, việc như thế mà có thể tùy tiện đoán bừa được sao. Các ngươi thích đoán đến thế, thì mau mà đi xem bói cho xong.
Bình Luận (0)
Comment