Trên đường về, Lý Kỳ đột nhiên nói với Mã Kiều:
- Mã Kiều, ngươi mau quay về nói với tửu quỷ, bảo lão hôm nay đừng uống nữa, ngày mai đi theo ta tới Phượng Tường Phủ.
Mất thời gian đi dò hỏi mà hắn chẳng thu hoạch được gì nhiều, cũng chính bởi vì thế mà hắn càng mong sớm tới Phượng Tường Phủ hơn.
- Tới Phượng Tường Phủ làm gì?
- Đến lúc đó ngươi khắc biết, mà thôi, ngươi dặn sư muội ngươi trông chừng cái lão nát rượu đó đi, ta không tin vào cái nhân phẩm của lão.
Mã Kiều đau lòng nói:- Muốn sư muội ta đi? Việc ...việc này không tốt cho lắm. Cả ngày đối mặt với lão nát rượu, thì phải chịu bao nhiêu khổ cực đây.
Lý Kỳ trợn ngược mắt nói:
- Ngươi ở cạnh lão tửu quỷ đó lâu như vậy, chẳng phải vẫn rất ổn sao?
Mã Kiều nói:
- Đó là bởi ta từ nhỏ đã có vẻ đáng sợ trời phú, chứ nếu là người khác thì không chết cũng phát điên. Thôi thìcứ để ta đi đi.
Xả thân vì Lỗ Mỹ Mỹ, đó là việc mà Mã Kiều xưa nay vẫn luôn làm.
- Vạn lần không được. Nếu mà ngươi đi, chắc chắn lão lại tìm ngươi uống rượu. Việc này cứ quyết như vậy đi, ta còn rất nhiều việc phải xử lí.Mã Kiều buồn bực “ừ” một tiếng, rồi lại nói:
- Bộ Soái, hay là dẫn sư muội ta đi cùng?
- Chuyến đi lần này vô cùng nguy hiểm, ngươi nhẫn tâm để sư muội ngươi mạo hiểm sao?
Mã Kiều nghe xong, thấy ghê ghê, liền vội lắc đầu nói:
- Thôi thôi thôi, vậy bỏ đi, việc nặng nhọc này cứ để ta làm là được.
Lý Kỳ nói:
- Ngươi không sợ sao?
Mã Kiều cau mày nói:
- Ngươi còn không sợ, ta sợ cái gì?- Ờmthực ra ta rất sợ, nhưng ta vẫn phải đi.
- Vậy ngươi có cho ta không đi không?
- Đương nhiên là không, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu mà.
Lý Kỳ lắc đầu nói.
- Biết là sẽ thế mà.
Mã Kiều lẩm bẩm một câu, rồi lại nói :
- Cũng không nhất thiết như vậy. Có họa thì ngươi cứ tìm ta, bởi ngươi có ơn với ta, Mã Kiều ta đường đường nam tử hán, đền ơn báo nghĩa đương nhiên phải hiểu, còn khi có phúc, thì ngươi cứ cho sư muội ta hưởng nhiều thêm chút là được.
Lý Kỳ sửng sờ, trong lòng thầm cảm thấy phục sát đất cái tình cảm chân thànhcủa y, đoạn vừa cười vừa gật đầu nói:
- Đi thôi, tới Thị Vệ Bộ.
Lý Kỳ tới Thị Vệ Bộ, lập tức sai người gọi 4 người Nhạc Phi, Nhạc Phiên, Ngưu Cao, Quách Dược Sư tới.
- Bỉ chức tham kiến Bộ Soái.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Nhạc Phi, Nhạc Phiên, Ngưu Cao, 3 ngươi lập tức chọn ra 1000 khinh kị binh, 1000 kị xạ từ Thị Vệ Bộ và Thị Vệ Mã. Ngày mai giờ Mão một khắc cùng ta đi Phượng Tường Phủ, không được chậm trễ.
Ba người đều ngây cả ra, việc này quả là quá đột xuất, nhưng bọn họ không mộtai đưa ra thắc mắc, đoạn chắp tay nói:
- Tuân mệnh.
- Mau đi chuẩn bị đi.
- Bỉ chức cáo lui.
Đợi sau khi ba người kia lui ra, Lý Kỳ cười ha hả hướng về phía Quách Dược Sư nói:
- Quách tướng quân, sự việc đột xuất, ta cũng thấy vô cùng bất đắc dĩ, sau khi ta đi, Thị Vệ Bộ đành phải phiền Quách tướng quân trông nom giúp rồi.
Quách Dược Sư gật đầu đáp:
- Bộ Soái khách sáo quá, việc này vốn cũng là chức trách của tiểu nhân, sao cóthể nói là phiền được.
Sau khi tới Thị Vệ Bộ, Lý Kỳ lại đi một chuyến tới Thương Vụ Cục và Quân Khí Giám sắp xếp các công việc cụ thể, nhưng thời gian quá gấp gáp, nên muốn lo cho mọi mặt chu toàn cũng không thể, khi về tới Tần phủ thì cũng đã chập tối.
Buổi tối, đại sảnh Tần phủ chật kín người ngồi, Tần phu nhân, Phong Nghi Nô, Quý Hồng Nô, Ngô Phúc Vinh, tiểu Ngọc, Trần A Nam đều tới. Lý Kỳ nói qua về sự việc một lượt, nhưng hắn chỉ nói cho nhẹ đi, còn về những nhân tố nguy hiểm tiềm ẩn thì hắn một chữ cũng không đề cập tới. Cho dù có như vậy thì cũng vẫn không thoát được một trận trách móc của Tần phu nhân. Nàng vẫn nghĩ rằng đây chắc lại là Lý Kỳ để giành phần lập công nên đã cố tình nhận nhiệm vụ, chứ không hề biết rằng LýKỳ cho đến giờ cũng vẫn không muốn đi Phượng Tường Phủ, con mẹ nó quá là nguy hiểm.
Lý Kỳ lúc này cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà tranh cãi với Tần phu nhân, toàn bộ coi như không nghe thấy. Đầu tiên hắn dặn dò hai người Ngô Phúc Vinh, tiểu Ngọc chăm nom tốt việc buôn bán, sau đó để ba người Da Luật Cốt Dục, Phong Nghi Nô, Lỗ Mỹ Mỹ về ở với nhau, như vậy dễ bề trông nom chăm sóc, ngoài ra còn cắt cử 30 cao thủ từ Long Vệ Quân tới bảo vệ các nàng. Thực ra, điều làm hắn lo nhất là Quý Hồng Nô đang bụng mang dạ chửa, nhưng kì lạ là Quý Hồng Nô không hề tỏ ra yếu đuối như Lý Kỳ tưởng tượng, cả buổi tối tâm trạng nàng luôn rất vững vàng, còn cẩn thận thu xếp hành lí cho hắn nữa.
Thực ra nàng đương nhiên không nỡ xa Lý Kỳ, hơn nữa phụ nữ mang thai lại càng yếu đuối, nhưng con người nhạy cảm như nàng đã nhìn ra vài điểm khác lạtrong ánh mắt Lý Kỳ, cho nên để Lý Kỳ không phải quá lo lắng, nàng đã cố tình tỏ ra cứng rắn.
Trong lòng Lý Kỳ mặc dù nhận thức rất rõ về mối hiểm nguy, nhưng hắn không hề biểu hiện ra ngoài, cũng không muốn biến thành một cuộc sinh li tử biệt.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Lý Kỳ đột nhiên hướng về phía Tần phu nhân nói:
- Phu nhân, ngày mai người bàn bạc với Thanh Chiếu tỉ tỉ, cố gắng sớm nhất có thể bán số tranh cổ đá quý của Vận Vương đi.
Tần phu nhân ngạc nhiên hỏi:
- Sao lại thế?
Lý Kỳ trợn ngược mắt nói:- Đương nhiên vì thiếu tiền rồi.
- Ngươi thiếu tiền?
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Không phải ta, mà là quỹ từ thiện.
Tống Huy Tông cử hắn đi như vậy, thì rõ ràng là vấn đề lương thực e rằng cũng dựa cả vào hắn, cho nên hắn muốn chuẩn bị cho sớm.
Tần phu nhân ngây người trong chốc lát, rồi gật đầu nói:
- Ta biết rồi.
Nàng không hề biết dụng ý việc làm này của Lý Kỳ, nhưng Lý Kỳ đã nói quỹ từ thiện thiếu tiền, có nghĩa là có người đang cần giúp đỡ, với nàng mà nói thì chỉ cần lí do đó là đủ.Phong Nghi Nô thấy vậy, trong lòng rất đỗi lo lắng, đoạn hỏi:
- Lý Kỳ, huynh lần này đi liệu có nguy hiểm?
Lý Kỳ cười nói:
- Yên tâm đi, ta đi là để điều tra vụ án, ta là quan quân, đối phương là đạo tặc, ta làm sao gặp nguy hiểm được chứ. Huống hồ việc nào nguy hiểm thì thường là ta không làm, ngược lại, điều ta lo lắng nhất là các muội. Sau khi ta đi, các muội nhất định phải chú ý, nhất là muội, không có việc gì thì tốt nhất đừng có đi lung tung.
Phong Nghi Nô gật đầu nói:
- Ừ, ta biết rồi.
Lý Kỳ không quên gửi thêm cho nàng một nụ cười điềm tĩnh, sau đó đứng dậy, nhìn Ngô Tiểu Lục nói:- Tiểu Ngọc, Lục Tử, các ngươi ra đây với ta một chút.
Nói rồi hắn đi ra ngoài luôn.
Hai người sửng sốt, rồi vội đi theo.
Ra tới bên ngoài, Lý Kỳ đột nhiên lấy ra từ trong người hai tờ giấy, một tờ đưa cho Tiểu Ngọc, nói:
- Tiểu Ngọc, từ ngày mai trở đi, ngươi bắt đầu thu mua các nguyên liệu ghi trên tờ giấy này, nhớ kĩ, tuyệt đối không được khoa trương lộ liễu, để tránh có người nhân cơ hội tăng giá.
Tiểu Ngọc vẻ nghi hoặc gật đầu, cầm lấy tờ giấy, chỉ thấy trên đó ghi các loại thực phẩm như gạo nếp, táo đỏ Trong lòng càng thấy tò mò, nhưng cũng không hỏi nhiều thêm, đoạn gật đầu nói:- Đại ca, xin yên tâm, muội biết phải làm gì.
Lý Kỳ ừ một tiếng, rồi lại đưa nốt tờ giấy còn lại cho Ngô Tiểu Lục, nói:
- Lục Tử, đợi Tiểu Ngọc thu mua xong những nguyên liệu kia, ngươi dựa theo công thức ghi ở đây mà làm, nhớ kĩ, phải nhanh, sau khi làm xong, ngươi tới Thương Vụ Cục nói với Trần Quá Đình, y sẽ nói cho ngươi biết nên làm gì.
Ngô Tiểu Lục thấy sắc mặt Lý Kỳ nghiêm trọng, trong lòng biết việc này nhất định rất trọng đại, nói:
- Đại ca, huynh đợi chút, đệ lấy bút ghi lại.
Lý Kỳ kéo giật y lại nói:
- Tiểu tử ngươi có hai câu mà cũng phải lấy bút ghi à, với cái tố chất như vậy thì làm đầu bếp kiểu gì.Ngô Tiểu Lục “dạ” một tiếng.
Sáng sớm hôm sau.
Bầu trời u ám, mưa nhỏ lây phây, xa xa sương khói mịt mù.
Ngoài Tây Thành Lương Môn, Lý Kỳ cưỡi một chú tuấn mã màu đỏ thẫm, trên mình mặc quân phục, đầu đội mũ tre đan, đứng phía sau có huynh đệ Nhạc Phi, Ngưu Cao, thầy trò thằng nát rượu và 2000 kỵ binh.
Lý Kỳ ngẩng mặt lên trời, thầm cầu nguyện, ông trời à, đây là lần đầu tiên ta lĩnh binh xuất chinh, ông nhất định phải phù hộ ta chiến thắng trở về, hoặc không cũng phải an toàn quay lại, ta còn chưa thể chết được đâu! Cầu nguyện xong, hắn nhìn quét một lượt 2000 kỵ binh trước mặt, đoạn vung tay thật mạnh, nói:- Xuất phát.