Bắc Tống Phong Lưu

Chương 870

Hai người dường như là đang so xem ai cười to hơn.

Chàng thanh niên đó thấy Lý Kỳ cũng cười lớn, bỗng thôi cười, nói:

- Ngươi cười cái gì?

Lý Kỳ hỏi ngược lại:

- Ngươi cười gì?

- Ta cười ngươi không biết tự lượng sức mình.

Lý Kỳ nói:- Ta cười ngươi cười ta không biết tự lượng sức mình.

Chàng thanh niên đó nghe xong câu trả lời của Lý Kỳ, bỗng phản ứng không kịp.

Đám người Mã Kiều và Ngưu Cao đứng bên cạnh Lý Kỳ rất lâu, sửng sốt, chượt hiểu ra không khỏi mỉm cười. Vị bộ soái này thực là quá tổn hại người ta.

Lát sau, chàng thanh niên đó mới phản ứng lại, tức giận nói:

- Lẽ nào ngươi không nhìn thấy sao? Các ngươi đã bị chúng ta bao vây rồi, chỉ cần ta hạ lệnh một tiếng, các ngươi không ai chạy thoát.Lý Kỳ nói:

- Chúng ta bị bao vây rồi sao? Ngươi nói ngược rồi, dựa vào mấy cung thủ không biết bắn cung trong tay các ngươi cũng dám lấy ra mất mặt người ta, còn học đánh phục kích. Bổn soái nếu đã dám đi vào, còn có khả năng đi ra. Bổn soái đang muốn cho ngươi nhìn ra xem rốt cuộc ai bao vây ai?

Nói xong, hắn giơ tay lên, khí phách nói:

- Lấy nỏ của ta tới.

Mọi người đều sửng sốt.

Mã Kiều nói nhỏ:- Bộ soái, người đã quên rồi, từ trước đến giờ ngươi chưa bao giờ chơi trò này.

Đây đúng là một kẻ ngốc. Sắc mặt Lý Kỳ không hề thay đổi, hơi nhếch mép, hạ thấp giọng nói:

- Ngươi ngốc quá, tùy tiện sách một bộ lại đây là được rồi!

Nhạc Phi nghe xong, lập tức sai người lấy một cung nỏ kiểu mới tới. Y còn lo lắng Lý Kỳ không biết dùng, còn giúp Lý Kỳ đặt tên lên. Do vì mũi tên kiểu mới này đều trang bị ròng rọc, cho nên mũi tên khá dài, vừa kéo một cái là căng rồi, lúc này mới bắn đi.Nhìn thần tượng của mình rất hiểu mình, Lý Kỳ hài lòng nhận lấy bộ cung. Do vì giơ cung lên có đặt kíp nổ, tùy tiện bắn một mũi là được rồi. Đây là Lý Kỳ nghĩ như vậy, đương nhiên hắn cũng làm được. Trên tay lén lút đặt kíp nổ bên trong, ánh lửa lóe lên, hắn lớn tiếng nói:

- Xong rồi.

Nói xong, hắn giơ chiếc cung lên trời, bóp cò.

Vèo một tiếng, mũi tên bay thẳng lên trời.

Bỗng nhiên, trên trời truyền tới một tiếng thét dài.Trong bầu không khí căng thẳng, tiếng thét này có lẽ đã khiến cho nhân mã cả hai bên đều sợ đến run người, suýt nữa bóp cò. Theo bản năng liền ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một con quạ đang vỗ cánh bay tới. 

Cũng không biết liệu có phải ông trời thực sự cảm thấy lúc trước, phía trước mũi tên đã không công bằng với Lý Kỳ, mũi tên đó vừa hay bắn trúng vào con quạ đó.

Oa! Không thể nào! Ông mày muốn bắn sao cũng bắn không trúng được, bắn tùy tiện một cái thì lại có thể trúng được, ông trời ơi, ông đùa hơi quá rồi. Lý Kỳ không dám tin vào mắt mình nữa.Lại nghe thấy tiếng phịch một cái.

Một đám lửa lóe lên, con hùng ưng đó cứ như vậy không hiểu sao lại bị nổ tan tành, thật là không nói ra được nỗi oan đó!

Tiếng nổ vang này có lẽ đã khiến cho Chiết gia quân chấn động không nhỏ, đều trợn trừng mắt há hốc mồm nhìn đám rác còn lại rơi xuống.

- Rống !

Trong cấm quân phát ra một tiếng gào rú. Mũi tên này của Lý Kỳthật đúng là bắn ra khí thế.

Tửu Quỷ nhìn cũng vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ, khó trách thằng nhãi này lại thích dùng cung tên để đối phó với mình. Hóa ra là một cao thủ bắn tên.

Lúc này chỉ có ba người Ngưu Cao, Mã Kiều và Nhạc Phi biết mũi tên này của Lý Kỳ là may mắn.

Lý Kỳ đương nhiên không thể vạch trần bản thân được, liền đưa chiếc cung chó Nhạc Phi, thở dài nói:

- Xem ra ta thực sự không thích hợp chơi món này, vừa ra tay đã sátsinh rồi.

Mã Kiều khẽ lắc đầu, không thể nói thành lời!

Lý Kỳ lại nhìn người thanh niên đó cười nói:

- Bây giờ ta thực sự rất hiếu kỳ, các ngươi có thể chống lại được loạt tên của bọn ta không, dù bắn không chết các ngươi, cũng có thể đốt chết các ngươi.

Chàng thanh niên đó hơi sững người, mỉm cười nói:

- Các hạ thực sự là cao thủ bắn cung. Còn uy lực cung nỏ của các ngươi cũng thực sự đáng kinh ngạc. Nhưng ngươi khỏi phải mời, hãyxem Chiết gia quân chúng ta đây!

Lý Kỳ nói:

- Ta vốn là muốn xem bản lĩnh của người này có quan trọng không, bổn soái hôm nay hỏi các ngươi một câu, rốt cuộc các ngươi là lính hay là giặc?

Lời này vừa nói ra, toàn bộ cấm quân đều giơ cung lên, nhắm về phía kẻ thù, dường như chỉ cần đối phương nói một câu không đúng là sẵn sàng khai chiến.

Chàng thanh niên đó trầm ngâm một hồi, nói:- Chúng ta là Chiết gia quân, điểm này dù có chết chúng ta cũng không thể thay đổi.

Lý Kỳ nói:

- Chiết gia quân? Ha ha, ai biết các ngươi có phải là Chiết gia quân của Đại Tống không? Hay là Chiết gia quân khác.

Chàng thanh niên đó tức giận nói:

- Đương nhiên là Chiết gia quân của Đại Tống rồi.

- Nói như vậy, các ngươi là lính không phải là giặc sao?- Đó là đương nhiên, nếu chúng ta là giặc, ngươi nghĩ các ngươi còn sống tới giờ này sao?

- Chê cười! Là các ngươi hẳn là may mắn không đứng đối lập với chúng ta. Nếu không, kết cục của các ngươi chẳng khác gì con chim ưng kia.

Lý Kỳ hừ lạnh một tiếng, liền lớn tiếng reo lên:

- Các ngươi còn làm gì, còn không mau hạ vũ khí xuống? Mũi tên cấm quân chúng ta chỉ nhằm và kẻ thù, không phải là người của mình.

Nhạc Phi sửng sốt, nói nhỏ:

- Bộ soái, chuyện chuyện này tốt thế sao?Lý Kỳ khẽ ho một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng về phía người thanh niên đó, nói nhỏ:

- Ngươi nhìn thằng nhãi này có đức hành không hề sợ hãi, họ tuyệt đối không thể chỉ có điểm này, ngoài ra họ còn chiếm hết thiên thời, địa lợi, nhân họa. Nếu đánh nhau thật, chúng ta chắc thua, chi bằng sớm tìm đường thoát thân.

Nhạc Phi nhanh chóng bị Lý Kỳ làm cho choáng váng, một mặt rất cứng rắn, nhìn quân địch như cỏ rác, một mặt lại sợ hãi. Nhưng không thể không nói, lời của Lý Kỳ thực sự rất có lý.

Bá bá bá!Hàng nghìn kỵ binh đó cũng không dám chống lại lệnh của Lý Kỳ, tất cả đều hạ cung tên xuống.

Trong mắt chàng thanh niên đó hiện lên vẻ kinh ngạc. Dù sao y cũng vẫn còn trẻ, đâu phải là đối thủ của Lý Kỳ. Trong lòng vẫn còn khâm phục sự can đảm của Lý Kỳ, cười nói:

- Các hạ thực sự là rất can đảm.

Y nói xong khoát tay, các binh lính của Chiết gia quân cũng đều hạ vũ khí xuống.

- Không dám, không dám!

Lý Kỳ liền nói:- Ta chính là Thị vệ bộ đô chỉ huy sứ kiêm Kinh tế sử Cục thương vụ Lý Kỳ. Các ngươi là lính còn không mau xuống dưới.

- Hả? Nghe tin kinh thành có một vị Kim Đao Trù Vương, hình như cũng tên là Lý Kỳ, chính là ngươi?

- Đúng vậy.

Chàng thanh niên đó gật đầu, cười nói:

- Rất tốt, rất tốt. Ta chính là Phòng ngự sử Vị Châu Chiết Ngạn Chất.

Đừng xem thường chàng thanh niên này. Y có lẽ là danh tướng đờithứ 7 của Chiết gia, cũng là danh tướng chống Kim của Nam Tống sau này, văn võ song toàn, trung can đảm nghĩa, từ nay về sau còn đảm nhiệm thêm chức Xu Mật Viện, giống như Nhạc Phi và Hàn Thế Trung, đều là quân chủ lực kháng Kim. Phụ thân của y Chiết Khả Thích hiện giờ dù đã bệnh qua đời, nhưng cũng là nhân vật khó lường, văn võ song toàn, liên tiếp đánh bại quân Tây Hạ, lại còn viễn giảm thuế cho Vị Châu, cải thiện kinh tế địa phương, chiến tích khá phong phú, được nhân dân địa phương yêu quý. Vì Tây Bắc làm ra chuyện lớn, có thể gọi là hổ phụ vô khuyển tử.

Tuổi còn nhỏ, những đã làm tới chức Phòng ngự sử, đúng là người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, sắp đuổi kịp mình rồi,không hổ là con cháu Chiết gia. Lý Kỳ mặt dày vô sỉ, gật đầu nói:

- Nếu như vậy, các ngươi còn không mau xuống gặp bổn soái.

Chiết Ngạn Chất lắc đầu nói:

- Hiện tại xin thứ cho ta khó có thể nghe theo lệnh, trước tiên ta xin hỏi bộ soái vài vấn đề.

Lý Kỳ cương quyết nói:

- Đùa, nếu ngươi là giặc, ta là lính, đã khi nào ngươi thấy giặc hỏi lính chưa? Nếu ngươi là lính, vậy ta chính là trưởng quan của ngươi, sao có chuyện thuộc hạ chất vấn cấp trên? Càng huống hồ ngươi còn là một quân nhân, càng nên hiểu thế nào gọi là quân lệnh. Dù ngươi có khônghiểu gì, nhưng cũng phải xuống khiêm tốn thỉnh giáo, bổn soái không thích ngửa cổ lên nói chuyện với người khác.

Nhưng, giọng điệu cứng rắn của Lý Kỳ đã khiến cho Chiết Ngạn Chất nhíu chặt mày lại, ánh mắt hiện lên chút do dự.

Đúng lúc này, bên ngoài bống có tiếng ngựa chạy tới.

- Khởi bẩm phó soái, bên ngoài có người tự xưng là Tri phủ Phượng Tường phủ.

- Hả? Tới bao nhiêu người?- Tổng cộng 4 người.

- Bốn người? Vậy cho họ vào đi.

- Tuân mệnh.

Lát sau, chỉ thấy một người cưỡi lừa chạy tới.

Chờ cho người đó đi tới gần, Lý Kỳ không khỏi kinh hãi, nói:

- Là ngươi?

Nhạc Phi, Ngưu Cao cũng không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.Người đó chắp tay cười nói:

- Tại hạ chính là Tri phủ Phượng Tường phủ, Kỷ Mẫn Nhân. Đây là quan ấn của tại hạ, xin Bộ soái tới xem.

Trong lúc nói chuyện, y lấy một quan ấn từ trong ngực ra.

Người này chính là người nông phu giả hôm qua gặp ở ngoài đồng.

Lý Kỳ tiếp nhận quan ấn xem, thầm cười một tiếng, xem ra chuyện này thực sự ngày càng thú vị.Trả quan ấn lại, chắp tay đáp một lễ, thản nhiên nói:

- Kỷ Tri phủ, đã lâu không gặp rồi.Kỷ Mẫn Nhân nghe hắn nói có chút châm trọc, cười khổ nói:

- Thật sự xin lỗi, Kỷ mỗ thấy Bộ soái hết lòng vì việc chung, trong lòng lo lắng bất an, chỉ còn biết tự tìm tới, đắc tội, xin Bộ soái lượng thứ.

Người này thật đúng là không phải là nhân vật đơn giản. Lý Kỳ thấy y lấy lui làm tiến, chỉ nói đôi lời, liền giao toàn bộ trách nhiệm lên người mình rồi. Dù sao ngươi tới Phượng Tường phủ cũng không tới hỏi thăm Tri phủ địa phương. Điều này dù nói thế nào cũng là ngươi không đúng. Hắn liền nói:

- Đâu có, đâu có, có lẽ ta ta nên nói lời xin lỗi mới đúng, nhưng chuyện xảy ra đột ngột, ta cũng không thể chu đáo được, Kỷ Tri phủcũng đừng trách móc nữa.
Bình Luận (0)
Comment