Bắc Tống Phong Lưu

Chương 873.1

Cho dù trước mặt Lý Kỳ có ba hoa chích chòe đi nữa, nhưng điều này không thể hoàn toàn xóa đi được sự ấm ức trong lòng người dân. Hành động này của hắn là vì muốn kéo gần khoảng cách giữa mình và người dân Phượng Tường phủ, xóa bỏ địch ý của họ đối với mình. Điều này sẽ có lợi cho hắn từ nay về sau rất nhiều. Đương nhiên, làm cơm cho nhiều người ăn như vậy, dù là Kim Đao Trù Vương cũng đủ mệt rồi!

Nhưng lời đã nói ra rồi, Lý Kỳ chỉ còn biết thực hiện lời hứa. Hắn lập tức gọi người đặt một hàng bếp dài trên đường. Sau đó lại sai người đi chuẩn bị nguyên liệu cần thiết cho hắn. Nhân cơ hội này, hắn đã rút lui khỏi nha huyện..

- Suỵt suỵt suỵt!

- Ô ô ô, đây là cái gì chứ, ăn ngon quá.

Chỉ nhìn thấy trên con đường phía trước mặt nha huyện này, những người dân đang bê bát mỳ tôm nóng hổi, cùng với thịt hộp, dưa chua, ôi chao, ăn mới ngon làm sao! Nhưng khi nhìn thấy sợ mỳ quanh co khúc khuỷu lắc lư liên tục, nước canh ngon mê người, hấp dẫn lòng người. Loại mỳ này đối với những người dân gặp nạn mà nói, quả đúng là món ăn tuyệt vời nhất trên thế gian. Đừng nói là canh, ngay cả cặn bã cũngkhông chừa lại tí nào. Sau khi ăn xong bát mỳ đó chẳng khác nào vừa tắm một trận, không còn chút bụi bẩn nào nữa.

Còn Lý Kỳ, Chiết Ngạn Chất, Kỷ Mẫn Nhân và những binh lính thì ăn lương khô không biết tên đen thùi lùi, không có mùi vị gì. Nghe nói là được làm từ gạo nếp và dâu đen. Mà thành phần của dâu còn nhiều hơn gạo nếp. Nhưng, thấy trên vẻ mặt của người dân vui vẻ, phấn khởi, lương khô này cũng biến thành món ngon vô cùng, dù là có đau bụng cũng đáng.

Cho nên nói, tham quan có khoái cảm của tham quan, quan tốt cũng có hạnh phúc của quan tốt, vừa ưu vừa thiệt, nhìn ngươi sao lại chọn conđường này chứ?

Trong lúc vô tình, Lý Kỳ đã ăn hết sạch phần lương khô đó của mình, uống một ngụm nước, nhìn Kỷ Mẫn Nhân nói:

- Kỷ Tri phủ, lúc trước chẳng phải ngươi nói là địa chủ địa phương đều đi rồi sao?

Kỷ Mẫn Nhân sửng sốt, liền gật đầu.

Lý Kỳ thản nhiên nói:

- Họ dựa vào mảnh đất này để lập nghiệp, nhưng khi vừa gặp khó khăn họ liền bỏ nhà mà đi. Nếu họ không yêu quý mảnh đất này, vậy họcũng không có tư cách gì ở lại đây. Ngươi chia đất đai của họ cho những người dân không có ruộng đất đó đi. Còn nữa, Kỷ Tri phủ, ngươi đi thống kê xem cả Phượng Tường phủ có bao nhiêu quan viên đã bỏ chạy, viết rõ tên họ cho ta.

- Chuyện này . 

Kỷ Mẫn Nhân nhíu mày nói:

- Bộ soái, chuyện này có lẽ không hợp quy củ.

Ngưu Cao đảo mắt một vòng, liền gật đầu nói:

- Đúng vậy! Bộ soái có điều không biết, tài chủ của Tây Bắc đều là thâm căn cố đế ở đây, làm như vậy e là sẽ mang tới không ít phiền phức.Tiểu tử, trước mặt ta mà còn dùng kế khích tướng, ngươi cũng còn non lắm. Lý Kỳ bật cười ha hả, nói:

- Nếu ta phụng chỉ tới đây, vậy thì lời của ta chính là thay cho lời của Hoàng thượng. Nhị vị nói như vậy có phải là muốn nhắc nhở ta thánh chỉ của Hoàng thượng cũng không dùng được với họ?

Kỷ Mẫn Nhân liền nói:

- Hạ quan không dám.

Lý Kỳ trầm mặt xuống nói:

- Nếu đã như vậy, vậy thì làm thế đi. Ngoài ra, Kỷ Tri phủ, Chiết tướng quân, hôm khác nếu có người muốn đòi lại đất, trước tiên phảibáo cáo đã. Nếu không nghe lời, trực tiếp giết không tha. Ngươi yên tâm, chờ chuyện này điều tra rõ, sau khi ta về kinh sẽ xin Hoàng thượng ban thánh chỉ xuống cho ngươi. Hành động này của họ không những hạn chế mình ở chỗ bất nghĩa, mà còn suýt nữa gây thành đại họa, phá hoại căn cơ của Đại Tống ta. Loại người này ta không gây rắc rối cho họ thì thôi, họ còn dám tìm tới, ta nhất định không tha cho họ.

Chiết Ngạn Chất nghe xong, trong lòng cảm thấy sảng khoái vô cùng, liền nói:

- Xin Bộ soái yên tâm, ta nhất định giám sát chuyện này nghiêm khắc, tuyệt đối không cho phép họ làm loạn.Kỷ Mẫn Nhân thấy Chiết Ngạn Chất nói như vậy, chỉ còn biết nói:

- Ta sẽ đi xử lý công việc.



- Được.

Lúc này, một văn lại đi tới, nói nhỏ:

- Bộ soái.

Người này chính là văn lại của Thị vệ bộ. Chữ viết của Lý Kỳ không tốt, văn chương cũng không ổn, hơn nữa đối với những quy tắc của Đại Tống cũng không hiểu lắm, cho nên xuất hành lần này không có một văn lại đi cùng thì không thể được.Lý Kỳ vừa xem liền gật đầu, sau đó nói với Kỷ Mẫn Nhân và Chiết Ngạn Chất:

- Xin lỗi, không tiếp được rồi.

- Xin cứ tự nhiên.

Lý Kỳ cười xin lỗi, sau đó cùng văn lại đó bước sang một bên. Người văn lại đó lấy từ trong ngực ra một tờ giấy, nói nhỏ:

- Bộ soái, thư đã được viết theo ý của Bộ soái rồi, xin Bộ soái xem qua.

Lý Kỳ liền đọc kỹ lại bức thư, gật đầu nói:- Rất tốt. Nhưng chuyện này không được nói cho người khác biết, hiểu chưa?

Văn lại đó liền nói:

- Hạ quan hiểu rồi.

- Ngươi đi đi. 

- Vâng.

Lý Kỳ lại vẫy tay về phía Nhạc Phi. Nhạc Phi liền đi tới, nói:

- Bộ soái cò gì dặn dò?Lý Kỳ chuyển bức thư cho Nhạc Phi, nói:

- Lệnh cho người gửi gấp bức thư này tới tay Tần Học Chính, nhớ kỹ, nhất định phải giao tận tay Tần Học Chính. Đây là cơ mật, tuyệt đối không được có sai sót.

- Tuân lệnh.

Nhạc Phi nhận bức thư, sau đó nhanh chóng đi về phía quân doanh ngoài thành.

Những người dân đó sau khi ăn trưa xong, liền cầm cuốc, thành hàng đi cùng binh lính, nói cười vui vẻ đi ra ngoài đồng.Còn Lý Kỳ cũng bắt đầu chuẩn bị cơm tối, thấy chiếc bàn được xếp hàng dài bên đường với những chiếc bếp, tay cũng có chút ngứa ngáy. Trong lòng thầm nghĩ, hình như lâu lắm rồi chưa làm món ăn Thiểm Tây này.

Ở hậu thế, tin chắc bất kỳ vị đầu bếp nào cũng đều không thể bỏ qua việc nghiên cứu món ăn Thiểm Tây. Bởi vì so với những món ăn của các nơi khác, món ăn Thiểm Tây có ưu điểm vô cùng độc đáo. Đó chính là thực tế, đủ phân lượng. Giống như món ăn Giang Nam, là thiên về mỹ quan và mùi vị, về thành phần chỉ là thứ yếu. Còn món Thiểm Tây thì khác, yêu cầu đầu tiên của nó chính là ăn no bụng. Đó là cần thiết, trên cơ sở này tiếp tục cải thiện hương vị. Cho nên, phải làm thế nào chonhững nguyên liệu đơn giản này ngon hơn, đó chính là cần có công phu nghiên cứu, đừng nhìn chiếc bánh đó đơn giản, kỳ thực muốn làm được thực không phải là chuyện dễ dàng gì.

Chờ sau khi chuẩn bị xong nguyên liệu, Lý Kỳ liền bắt tay vào công việc. Đương nhiên, đây là hắn một mình phải làm. Hắn còn sốt ruột nhờ một số phụ nữ địa phương phụ làm mỳ, và lính đi theo giúp đỡ.

Bữa chính hôm nay vẫn là ăn mỳ, nguyên liệu như vậy đương nhiên cũng vẫn là bột mỳ là chính. Nhưng, thấy những túi bột mỳ màu vàng nhạt đó, chỉ xét từ góc độ màu sắc, cũng biết đều là bột mỳ xay, thực phẩm thiên nhiên tinh chất, giá trị dinh dưỡng khá cao. Dùng bột mỳ xay này làm mỳ, vị mềm dẻo, mùi lúa mạch nồng đậm. Xem ra rất nhiều,nhưng so với người ăn cơm, cũng có chút mất mặt. Nhưng, đây đã là bột mỳ còn lại của huyện Lân Du hiện giờ, trước đó không lâu người dân địa phương đã dùng hai vạn thạch quân lương đó xay thành. Về phần đồ ăn kèm cũng chính là rau dại ướp gia vị, thịt gì? Đó đều là mơ ước xa xôi.

- Bộ soái, ngài đích thân làm thật sao?
Bình Luận (0)
Comment