Phù Phong huyện
Lúc này, trước cửa thành của Phù Phong huyện, người đông nghìn nghịt, nhóm người già yếu, phụ nữ và trẻ em này, một tay chống gậy, một tay cầm bát vỡ, xếp hàng lĩnh lương thực
- Cám ơn
- Cám ơnTừng lời cảm tạ kèm theo những giọt nước mắt khiến Lý Kỳ nghe được không biết tiếp thu như thế nào, bởi vì điều này vốn là triều đình nợ bọn họ, hiện giờ lại giống như là triều đình bố thí cho bọn họ.
Mấy ngày này, hắn cùng với Kỷ Mẫn Nhân và Chiết Ngạn Chất cùng nhau, bắt đầu đi lại ở các thị trấn, đem quân lương làm lương thực cứu tế phân phát giúp cho nạn dân vùng thiên tai, sau đó lại khích lệ dân chúng lập tức xuống ruộng làm nông, không cần chậm trễ ngày mùa.
Hai vạn thạch lương thực nghe thì rất nhiều, đủ cho một gia đình ăn mấy đời, nhưng đặt ở tình hình hiện giờ của Phượng Tường phủ, chắc chắn là như muối bỏ biển.Nhưng, trước mắt đây cũng là điều duy nhất nhất mà Lý Kỳ có thể làm, hiện giờ hắn đang chờ đợi viện trợ từ kinh thành.
Sau một thời gian, Lý Kỳ cảm thấy xấu hổ vô cùng khi đối mặt với dân chúng xưng hô “ Thanh thiên Đại lão gia”, vì thế hắn khiến Kỷ Mẫn Nhân mang theo hắn đi xem xét chung quanh .
Đi khắp nơi xem xét đến khi hiểu được tình hình địa phương, lại đến một sườn dốc đất vàng.
Lý Kỳ đứng trên sườn núi, nhìn những người nông dân cần cù trồng trọt trên cánh đồng, âm thầm gần đầu, cảm thán :- Nghĩ cách tự cứu mình mới là phương pháp tốt nhất !
Kỷ Mẫn lắc đầu :
- Nếu có thể tự cứu dĩ nhiên là điều tốt, thế nhưng thiên tai là thứ mà con người không thể so sánh được
Chiết Ngạn Chất tán thành :
- Kỷ Tri phủ nói rất đúng. Bộ Soái, năm vừa rồi ngài không tới, dân chúng đói đến mức không có sức mà đi đường chứ đừng nói đến cày cấy, tưởng tự cứu, nói dễ hơn làm!
Lý Kỳ khẽ mỉm cười nói:- Thiên tai tất nhiên là đáng sợ, nhưng cũng không khủng bố đến mức chỉ có cách ngồi chờ chết.
Kỷ Mẫn ồ lên một tiếng hỏi:
- Bộ Soái dường như có biện pháp để ngăn chặn hiện tượng này ?
- Ta cũng không phải thần, làm sao có thể ngăn chặn sự xuất hiện của thiên tai
Lý Kỳ lắc đầu, lời nói xoay chuyển:
- Nhưng chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết, nhất định phải phòng ngừa chu đáo.Kỷ Mẫn hỏi lại:
- Bộ Soái, những lời này có ý gì?
Lý Kỳ không đáp mà hỏi ngược lại:
- Kỷ tri phủ, ngươi có nghe nói về tân pháp mà triều đình ban bố?
Kỷ Mẫn gật đầu trả lời:
- Có nghe qua.
- Lần này triều đình ban bố tân pháp, lấy kinh tế làm trung tâm, chính là muốn thay đổi sinh kế của người dân hiện giờ.
Lý Kỳ nghiêm tức nói:- Chẳng hạn như nạn đói lần này, điều duy nhất các ngươi làm là cầu cứu trợ giúp từ triều đình, biện pháp giải quyết duy nhất cũng là triều đình viện trợ, tựa hồ không có con đường thứ hai để đi.
Việc này còn có biện pháp khác mà không cần sự trợ giúp từ triều đình ? Chiết Ngạn Chất càng nghe càng mơ hồ, hỏi lại:
- Theo như lời nói của Bộ Soái, chẳng lẽ còn có biện pháp khác?
- Đương nhiên là có
Lý Kỳ cười nói:
- Chính là khiến người ta tự động mang lương thực đến đây.- Cái này -------điều này làm sao có thể được?
Chiết Ngạn Chất ngạc nhiên hỏi.
Lý Kỳ nói:
-Tại sao không thể. Nhưng để làm được điều này, cần phụ thuộc vào nền kinh tế.
- Kinh tế ?
Tất cả mọi người đồng thanh hỏi.
- Đúng vậy, kinh tế có 2 đặc điểm lớn nhất, thứ nhất, nó có thểkhiến cho hai địa phương không có liên quan đến nhau kết nối cùng một chỗ, nói cách khác, triều đình gần nhất đang tính toán ở Tây Bắc xây dựng một khu sản xất vũ khí cho quân đội, bên trong Quân Khí Giám sản xuất vũ khí sẽ được vận chuyển đến các quốc gia khác, ban đầu hai nước không có liên quan gì đến nhau, chính là hoạt động kinh tế đem chúng liên hệ với nhau, để phát triển kinh tế thì cần có nhân lực, điều này làm gia tăng sự giao lưu của nhân dân hai nước, đây chính là đặc điểm thứ hai, tính lưu động, mấu chốt của kinh tế là ở tính lưu động, hàng hóa và con người lưu thông khắp đất nước, thậm chí là trên toàn thế giới. Một khi nền kinh tế của Phượng Tường phát triển, cùng với các khu vực khác tạo thành một chuỗi kinh tế, lúc đó sẽ có thương nhân đến đây, một khi có nhiều người qua lại, lương thực ở Phượng Tường sẽ bắtđầu có tính lưu động, lương thực sẽ từ Phượng Tường vận chuyển đi các địa phương khác, cũng sẽ có lương thực chảy vào, khi một lần nữa gặp phải thiên tai, ở Phượng Tường xuất hiện tình trạng thiếu hụt lương thực, không thể vận chuyển đi những nơi xa hơn, điều đó gây ảnh hưởng đến toàn bộ chuỗi kinh tế, đến lúc đó mọi người sẽ tự giác lấp đầy sự thiếu hụt này. Nói hiện thực thêm một chút, nếu Phượng Tường và Hàng Chấu đồng thời phát sinh tai nạn như nhau, tốc độ phục hồi lại của Hàng Châu nhanh hơn Phượng Tường rất nhiều, điều này là do kinh tế của Hàng Châu phát đạt, thương nhân qua lại nhiều.
Lý Kỳ mắt nhìn phương xa, tiếp tục nói:
- Nói tóm lại, muốn phòng ngừa chu đáo, không để hiện tượngnhư thế lần nữa phát sinh, thì nhất định cần khai thác, phát triển Tây Bắc.
- Khai thác, phát triển Tây Bắc?
Kỷ Mẫn kinh ngạc hỏi.
Lý Kỳ gật đầu trả lời:
- Nếu như gọi Hàng Châu và những nơi khác là cửa chính phía nam của Đại Tống ta, như vậy, Phượng Tường chính là cửa phía Bắc của Đại Tống, kỳ thực Phượng Tường có vị trí địa lý rất tốt, gần con đường tơ lụa, có thể đi thông bất kỳ một quốc gia nào ở phía Tây, phía trên cóVị Châu và Khánh Châu làm lá chắn, cho dù có chiến sự xảy ra, cũng có một giai đoạn để hòa hoãn, chúng ta có thể lợi dụng điểm này để hấp dẫn đám kia thương nhân tới nơi này buôn bán, mở tiệm, mở xưởng sản xuất.Nếu là một thương nhân ở Hàng Châu, hàng hóa của y phải vận chuyển qua Hồi Hột, như vậy lộ trình vận chuyển hàng hóa của y phải trên ngàn dặm, chưa kể đến có những hàng hóa không để được quá lâu, y sẽ không thể cùng Hồi Hột buôn bán, kiếm tiền từ loại này hàng hóa, vậy phải làm như thế nào? Nếu đến Phượng Tường mở một chi nhánh, điều này sẽ giúp rút ngắn lộ trình, kể từ đó, hàng hóa có thể vận chuyển đến Hồi Hột nhanh hơn, hơn nữa còn có thể có càng nhiều con đường kiếm tiền.Nếu như có số lượng lớn thương nhân tới đây mở cửa tiệm, xây dựng xưởng, khi đó họ khẳng định cần có nhân công, nhận người làm việc ít nhất cũng phải cho họ miếng cơm ăn, đến lúc đó, nếu như có thiên tai, bọn họ cũng không có khả năng chỉ lo cho của tiệm của mình, cũng không thể không lo cho nhân viên, khi đó bọn họ sẽ tự khắc đem lương thực vận chuyển về đây.
Chiết Ngạn Chất nghe được trong mắt sáng ngời :
- Kế hoạch này quá hay!
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Thực ra so với thiên tai, tham quan còn đáng sợ hơn.Chiết Ngạn Chất sửng sốt, lập tức ôm quyền hứa hẹn:
- Bộ Soái yên tâm, Chiết Gia Quân tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn hại dân chúng Tây Bắc.
Lý Kỳ gật đầu cười nói:
- Có ngươi những lời này ta an tâm.
Dừng một chút, hắn lại hướng tới vẫn còn trầm tư Kỷ Mẫn Nhân nói:
- Kỷ Tri phủ.
Kỷ Mẫn Nhân khẽ giật mình, vội hỏi:
- Bộ Soái có gì chỉ bảo.Lý Kỳ đáp:
- Thực ra không phải ta đột nhiên nghĩ đến điều này, vốn là ta nguyên bản thiết tưởng triển khai kinh thế theo hai hướng, đồng thời khai thác, phát triển Giang Nam và Tây Bắc, cho nên, không lâu nữa, nhóm thương nhân đầu tiên sẽ tới đây, các ngươi phải chuẩn bị càng sớm càng tốt.
Kỷ Mẫn Nhân gật đầu:
- Kỷ Mỗ nhất định sẽ toàn lực ứng phó.
- Vậy là tốt rồi.Lý Kỳ gật đầu, đột nhiên nói:
- Đúng rồi, ta tới đây được bao lâu rồi?
Đứng ở phía sau Nhạc Phi đáp:
- Thưa Bộ Soái, đã được nửa tháng.
- Nửa tháng?
Lý Kỳ cau mày
Kỷ Mẫn Nhân hỏi:
- Bộ soái, có chuyện gì xảy ra sao ?- Ồ, không có việc gì.
Lý Kỳ lắc đầu, ngẩng đầu nhìn trời:
- Sắc trời không còn sớm, hôm nay thảo luận dừng lại ở đây, chúng ta nên quay về Lân Du huyện.
Sau khi trở lại Lân Du huyện, Lý Kỳ có vẻ khá lo âu, cơm tối chỉ tùy tiện ăn một chút, không có chút khẩu vị nào. Sau khi ăn cơm tối, Lý Kỳ dẫn theo Mã Kiều vụng trộm tới chỗ Triệu Tinh Yến.
Triệu Tinh Yến trông thấy Lý Kỳ đến, vội vàng hỏi:
- Kinh thành có gửi thư đến đây ?Lý Kỳ lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng trả lời:
- Ta đến đây cũng vì chuyện này, trước tiên đi vào trong rồi nói sau.
Hai người vào trong phòng, Lý Kỳ ngồi lên bàn, cau mày nói:
- Tình huống có chút không thích hợp.
Triệu Tinh Yến ừ một tiếng, phân tích:
- Ngươi dùng tắm trăm dặm khẩn cấp đưa thư tín, hẳn là trong vòng hai ngày sẽ tới kinh thành, qua lại chỉ cần bốn ngày mà thôi.
Lý Kỳ gật đầu:- Việc khẩn cấp như vậy không thể trì hoãn, Thái sư sao có thể không phân biệt được nặng nhẹ, sẽ phải tăng cường theo dõi, cho dù xử lý không tốt, hắn cũng sẽ gửi cho ta một phong thư, không có khả năng để ta ngồi chờ như này.
Triệu Tinh Yến khóa chặt lông mày, hỏi:
- Bên phía Tần Cối ra sao?
Lý Kỳ đáp:
- Cũng không có tin tức, nhưng dù sao tình huống bên y cũng không giống, bọn họ là đi phía đông Hoài Nam, ta tin thời điểm này bọnhọ đã đến Sở Châu hoặc phụ cân Dương Châu, do vậy, trước tiên bọn họ phải tiến đến kho lúa ở Hoài Nam, đội quân mấy ngàn người, cũng không đi được quá nhanh, hơn nữa còn phải điều tra, sẽ tốn ít ngày, cho nên bên kia sẽ không nhận được tin tức nhanh như vậy.
Triệu Tinh Yến gật đầu, bỗng nhiên hỏi:
- Không lẽ bên phía kinh thành gặp chuyện không may?
Lý Kỳ đáp:
- Ta cũng nghĩ đến khả năng đó, nhưng dù có chuyện xảy ra, Thái sư cũng có thể gửi cho ta phong thư, cũng không phải ông ta tự mình đưa. Trừ phi -------.Triệu Tinh Yến nhướng mày:
- Thư tín không có đưa tới trong tay Thái sư, nửa đường bị người cướp.
Lý Kỳ thở dài:
- Nếu là như vậy thì hỏng bét, kế hoạch của chúng ta sẽ bị bị địch nhân khống chế.
Triệu Tinh Yến hỏi :
- Xét đến tình hình trước mắt, điều này có khả năng rất lớn. Nhưng nếu thật sự bị người cướp mất thư tín, thì người này có thể là ai?- Cái này khó nói
Lý Kỳ lắc đầu, lại nói tiếp:
- Theo lý mà nói, Chiết Gia Quân có khả năng lớn nhất, nhưng ta làm cũng vì tốt cho bọn họ, bọn họ vì lý do gì phải làm như vậy đâu? Nếu không phải Triết Gia Quân thì có thể là người ở kinh thành gây ra, bọn họ đã phái người tới đây chờ đợi từ trước, nếu vẫn không phải họ, nhưu vậy rất có thể là ở Phượng Tường còn ẩn nấp một số kẻ thù mà chúng ta không biết, nếu như vậy thì rất nguy hiểm, có lẽ cả thư gửi cho Tần Cối cũng bị cướp.
Triệu Tinh Yến trầm ngâm một lát, hỏi:
- Nếu không ta trở về kinh thành một chuyến?Lý Kỷ trợn mắt:
- Vẫn là miễn đi, chẳng lẽ cô đã quên thân phận của mình, nếu bọn họ có thể cướp được thư, khẳng định tai mắt khắp nơi, nếu chẳng may cướp thư là người ở kinh thành, những người đó biết được cô ở Phượng Tường, vậy thì hỏng bét.
Triệu Tinh Yến thở dài:
- Vậy ngươi định làm như thế nào?
Lý Kỳ đáp:
- Hiện giờ tất cả chỉ là suy đoán của chúng ta, đợi thêm một hai ngày, vẫn không có tin tức gì, ta trực tiếp phái một ngàn người đi đưathư, mặc dù hơi chậm nhưng vẫn tốt hơn là không đưa đến nơi
Triệu Tinh Yến lắc đầu, không đáp lại, dễ nhận thấy được khi Lý Kỳ nói những lời này mang theo tức giận, hắn bây giờ tự thân khó bảo toàn, làm sao còn dám phái cả một đoàn người chỉ để đưa đi một phong thư.