Trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, không ngờ cái y muốn không phải là phòng bị, mà là xuất binh đón đánh, quan trọng hơn là, y chỉ cần mang theo hai ngàn nhân mã của mình, phải biết rằng đội Cấm quân này chưa từng ra chiến trường đó!
Đây đúng là nghé mới sinh không sợ hổ mà!
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Nhạc Phi, nhưng mà, ánh mắt đó, khiến trong lòng Nhạc Phi không thoải mái, trong mắt hiện lên vài phần buồn bực.
Chiết Khả Tồn chỉ sợ gã thanh niên ngu ngốc này làm hỏng đại sự, vội nói:
- Vị tiểu Tướng quân này, hành động này tuyệt đối không ổn đâu, à, không phải ta nói kế sách của ngài không ổn, mà là hai ngàn nhân mã quá ít rồi, đối phương tập trung mười vạn nhân mã, nếu giống như ngài nói, kẻ địch muốn do thám thực hư củaquân ta, vậy đội nhân mã do thám này, tuyệt đối không dưới một vạn đâu.
Mặc dù Lý Kỳ tin tưởng mù quáng vào tài năng quân sự của Nhạc Phi, nhưng cảm thấy hai ngàn nhân mã quá ít, nếu người Kim còn chưa đến, mà Nhạc Phi thì đã ngoẻo, vậy thực sự hắn sẽ khóc chết mất, nói:
- Nhạc Phi, ta cũng cảm thấy hai ngàn nhân mã quá ít.
Chiết Nguyệt Mỹ lại càng cảm thấy Nhạc Phi quá cuồng vọng tự đại, tuổi hãy còn trẻ, mà dám phản bác lại thúc thúc dày dạn kinh nghiệm sa trường của mình, hơn nữa còn dám nói mang theo hai ngàn nhân mã của mình nữa chứ, cô ta thật sự khinh thường Cấm quân đến từ Kinh thành, không nhịn được nói:
- Bây giờ cũng không phải lúc tỏ vẻ anh hùng, lỡ như thất bại, thì có thể vì thế mà mất đi Lan Châu, một khi Lan Châu thất thủ, vậy Chiết gia quân chúng ta sẽ mất đi khống chế ở vùng Hoàng Hà, đến lúc đó chẳng may Thổ Phiên, Tây Hạ hai mặt tấncông Hoàng Hà, vậy thì hỏng bét rồi.
Nhạc Phi là người theo chủ nghĩa nam tử, lại bị một nữ nhân khinh bỉ, thầm nhíu mày, ôm quyền nói:
- Bộ soái, mạt tướng nguyện viết Quân lệnh trạng.
- Hả?
Lý Kỳ trợn hai mắt, thầm phiền não, nếu đã viết Quân lệnh trạng, vậy Nhạc Phi không còn đường lui nữa, không chiến thắng thì chắc chắn phải chết, lần đầu hắn dẫn quân, nếu coi thường quân pháp, vậy hắn còn mặt mũi nào đối diện với ba quân tướng sĩ.
Nhạc Phi xem như đã cho hắn một nan đề rồi! Cũng may ban đầu khi hắn choNhạc Phi đến Tam nha, cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi. Nhìn sang Chiết Khả Tồn nói:
- Chiết Tướng quân, ngài thấy kế này thế nào?
Chiết Khả Tồn nói:
- Kế ngày thật ra rất khả thi, nhưng cũng có độ nguy hiểm nhất định. Đầu tiên, nhân mã của chúng ta vốn không nhiều, hơn nữa chưa chuẩn bị đủ, mà kẻ địch đã âm mưu từ lâu, tình hình này, tình thế của chúng ta càng thêm bất lợi. Cho nên, dù muốn đánh, cũng không thể phái quá nhiều người đi. Nếu chẳng may thất bại, vậy thật sự giống những gì Nguyệt Mỹ nói. Ta cho rằng tối đa chỉ có thể phái ba ngàn người đi trước thôi. Lại thêm, một khi thất bại, Lan Châu sẽ tràn ngập nguy cơ, hơn nữa, các huynh đệ Thị vệ bộ cũng không hiểu rõ địa hình nơi này, cho nên ta cho rằng nên phái Chiết gia quân đi trước thì hơn.Tuy rằng ông ta đã nói rất khéo léo uyển chuyển, nhưng Lý Kỳ vẫn biết chủ yếu là ông ta không yên tâm về Cấm quân, chuyện này cũng hợp tình hợp lý thôi. Bất kỳ đội quân nào cũng đều biết Cấm quân giống như một cái thùng rỗng vậy, căn bản là không dùng được.
Nhạc Phi đương nhiên cũng hiểu, tự tin nói:
- Chiết Tướng quân, nhiệm vụ này nhất định phải để Cấm quân chấp hành. Cấm quân chúng ta có trang bị tiên tiến nhất của Đại Tống, mạt tướng tuyệt đối tin chắc cóthể dựa vào những trang bị tiên tiến này đánh cho kẻ địch tan tác tơi bời, vả lại, giảm tổn thất của quân ta tới mức thấp nhất.
Chiết Khả Tồn thấy y tràn trề tự tin, không khỏi có vài phần nghi hoặc, thầm nói, lẽ nào Cấm quân bọn họ thật sự có vũ khí bí mật nào đó, nên cũng không dám đưa ra lời can nữa, nhìn sang Lý Kỳ, bởi vì quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay Lý Kỳ.
Lý Kỳ thấy hai mắt Nhạc Phi hừng hực ngọn lửa, lại thấy đám người Ngưu Cao rục rịch chộn rộn, thầm nghĩ, cũng được, nhóm Cấm quân này của ta cũng nên ra trận rèn luyện rồi, nếu ngay cả Tây Hạ bọn họ cũng đánh không lại, thì nói chi đến chống lại quân Kim, lúc này vỗ bàn nói:
- Nhạc Phi nghe lệnh.- Có mạt tướng.
- Bản soái lệnh cho ngươi dẫn theo nhân mã của ta tới Lan Châu mai phục trước, một khi có kẻ xâm nhập, không cần khách khí, trực tiếp tiêu diệt.
- Mạt tướng tuân lệnh.
- Ngưu Cao nghe lệnh.
- Có mạt tướng.
- Ngươi và Nhạc Phi cùng nhau đi trước.
- Mạt tướng tuân lệnh.- Chiết Ngạn Chất nghe lệnh.
Một câu ra lệnh này, làm tất cả mọi người sửng sốt, ngay cả Chiết Ngạn Chất cũng tuyệt đối không ngờ được, ngây ngẩn một lát, mới đứng lên, ôm quyền nói:
- Có mạt tướng.
Trong giọng nói lộ ra vài phần không dám tin.
Lý Kỳ nói:
- Bởi vì quân của ta lần đầu đến Lan Châu, không hiểu rõ địa hình nơi này, ngươi dẫn theo một ngàn Chiết gia quân hỗ trợ Nhạc Phi, hi vọng ngươi có thể lấy công chuộc tội.
Lời này vừa dứt, đám người Nhạc Phi cũng không dám nói nhiều, dù sao Lý Kỳnói vô cùng chính xác, y vẫn còn lạ lẫm với địa hình nơi này, thật sự cần một người dẫn đường.
Chiết Ngạn Chất cũng biết Lý Kỳ muốn mượn việc này để xóa bỏ tội danh trên người y, cảm kích nói:
- Mạt tướng tuân mệnh, xin Bộ soái yên tâm, Chiết Ngạn Chất dù cược cả tính mạng, cũng nhất định phải giành được thắng lợi.
- Tốt lắm
Lý Kỳ gật đầu, Chiết Khả Tồn đột nhiên đứng dậy, nói:
- Bộ soái, Chiết Ngạn Chất vẫn là kẻ mang đại tội, quyết không thể trọng dụng.
Không phải ông chứ, ta đây đang giúp Chiết gia quân các ông đó! Ông còn đưara lời can! Lý Kỳ sửng sốt, không thể tin được nhìn Chiết Khả Tồn.
Thật không ngờ rằng Chiết Khả Tồn làm người cương trực thẳng thắn, lỗi lạc có khí tiết, ông ta tuyệt đối không cho phép Chiết Ngạn Chất phạm phải tội lớn như vậy mà còn thống lĩnh Chiết gia quân, ông ta cảm thấy đây là một sự sỉ nhục đối với Chiết gia quân.
Chiết Ngạn Chất khẽ nhắm hai mắt, hổ thẹn cúi đầu xuống, y không phải oán giận Chiết Khả Tồn, mà là cảm thấy hổ thẹn và hối hận về những gì mình đã làm ở Phượng Tường, hơn nữa, việc Kỷ Mẫn Nhân làm phản cũng có liên quan nhất định tới y.
Lý Kỳ thấy Chiết Khả Tồn không giống như cố ý nói vậy, lòng thầm nghĩ, giao thiệp với trung thần thật khó khăn mà, vẫn là nói chuyện với nhóm Kinh gia, Cầu cathoải mái hơn. Trầm ngâm một lát, nói:
- Chiết Tướng quân nói rất có lý, nhưng thời gian không chờ đợi ta, hiện nay đại địch trước mắt, Chiết Tướng quân sao lại câu nệ tiểu tiết như vậy chứ. Không sai, Chiết Ngạn Chất đích thực là kẻ mang tội, nhưng Nhạc Phi cũng thực sự cần một người dẫn đường, mà Chiết Tướng quân ngài lại phải ở lại Lan Châu chủ trì đại cục, không thể đi được, chỉ còn lại mỗi Chiết Ngạn Chất thôi.
Chiết Khả Tồn nói:
- Vậy cũng không phải, vẫn còn một người thích hợp hơn nó.
- Ai?
- Nguyệt Mỹ?- Hả?
Lý Kỳ tuyệt đối không ngờ được Chiết Khả Tồn đề cử một nữ nhân với hắn.
Nhạc Phi kinh ngạc nói:
- Chuyệnchuyện này phải chăng có chút không thích hợp?
Chiết Nguyệt Mỹ lạnh lẽo liếc qua, nói:
- Ngài chớ xem thường người khác.
- Tata không có ý này.
Nhạc Phi ra sức lắc đầu.Chiết Khả Tồn nói:
- Xin Bộ soái yên tâm, Nguyệt Mỹ không phải lần đầu dẫn quân, luận kinh nghiệm không thua gì Chiết Ngạn Chất.
Cũng đúng, vị Chiết Thái quân kia cũng là nữ nhân Chiết gia, bọn họ cũng không xem thường nữ nhân, người đời sau như ta lại càng không, có điều, cứ như vậy, Chiết Ngạn Chất sẽ không có cơ hội lấy công chuộc tội, đến lúc đó làm sao ta giúp y giải vây đây. Sau khi Lý Kỳ cân nhắc một phen, gật đầu nói:
- Vậy được, Chiết Nguyệt Mỹ nghe lệnh.
Chiết Nguyệt Mỹ vội đứng ra.
- Cô dẫn theo một ngàn Chiết gia quân đi trước hỗ trợ Nhạc Phi, nhưng cô phải nhớ rõ, tất cả đều phải nghe theo sắp xếp của Nhạc Phi, không được sai sót, nếukhông xử theo quân pháp.
Lý Kỳ thấy Chiết Nguyệt Mỹ vô cùng cứng đầu, chỉ sợ Nhạc Phi không khống chết được cô ta, cho nên trước cứ đâm một châm trấn áp đã.
Quả nhiên, Chiết Nguyệt Mỹ do dự hồi lâu, cho đến khi nghe được tiếng đằng hắng nhắc nhở của Chiết Khả Tồn, cô ta mới ôm quyền nói:
- Nguyệt Mỹ tuân lệnh.
Lý Kỳ đột nhiên lại nói:
- Chiết Ngạn Chất, tội ngươi phạm phải, cho dù chết một vạn lần cũng không bù đắp được. Nhưng chết dưới đao của người mình, còn không bằng chết trên sa trường, cũng coi như là sự tôn kính đối với Chiết gia quân các vị. Như vậy đi, bây giờ ta phá lệ miễn chức Phòng ngự sứ Vị Châu của ngươi, ngươi cứ làm một binh sẽ theo quân xuất chinh đi.Nói xong, hắn lập tức nói với Chiết Khả Tồn:
- Chiết Tướng quân, ông nói rất đúng, không thể trọng dụng y. Nhưng tiểu dụng thì vẫn được.
Trong giọng nói mang theo chút ý cảnh cáo, tựa như đang nói, ta đã nhường một bước lớn rồi, nể mặt ông lắm rồi, ông phải biết điều đi!
Chiết Khả Tồn nghe hiểu ý tứ cảnh cáo này, cũng biết hành động này của Lý Kỳ là nghĩ cho Chiết gia quân bọn họ, gật đầu nói:
- Bộ soái nói rất có lý.
Nói xong ông ta lại nói với Chiết Ngạn Chất:
- Con tự mình giải quyết cho tốt đi.
Chiết Ngạn Chất nước mắt lưng tròng, nắm chặt hai tay, nói:
- Thúc thúc, lần này Ngạn Chất tuyệt đối không làm mất mặt Chiết gia quân.Sau đó, y lại quỳ một chân trên đất, ôm quyền nói với Lý Kỳ:
- Đa tạ Bộ soái, Ngạn Chất nhất định không làm nhục sứ mệnh.
Lý Kỳ ừ một tiếng, đứng dậy nói:
- Vậy được, chuyện này cứ quyết định vậy, đại quân lập tức theo ta vào thành Lan Châu.
- Tuân lệnh.
Mọi người đồng thanh nói.
Sau bữa trưa, đại quân tăng tốc lên đường.
Đi khoảng một canh giờ, đại quân đã đến dưới thành Lan Châu, Lý Kỳ thân vậnquan phục, cưỡi tuấn mã, dẫn đại quân gióng trống khua chiêng tiến vào Lan Châu.
Tri châu Lan Châu đã gấp như kiến bò chảo nóng, thấy viện quân đến, vội mở cổng thành nghênh đón. Bách tính trong thành cũng nhao nhao ra nghênh tiếp, đúng là người đông nghìn nghịt, pháo nổ vang dội, chiêng trống vang trời, thanh thế vô cùng lớn.
Sau khi vào thành, Tri châu Lan Châu lập tức bày tiệc chiêu đãi đám người Lý Kỳ, lại nghe nói Lý Kỳ chính là Kim đao trù vương đỉnh đỉnh đại danh, ông ta liền nói giống như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt!
Sau khi ăn xong, Lý Kỳ nói mưu kế của Nhạc Phi cho một mình Tri châu nghe, nhưng hắn lại che giấu chuyện Nhạc Phi dẫn binh xuất chinh, chuyện Kỷ Mẫn Nhân đã làm cho hắn sợ rồi.Đêm đó sau canh ba, sau khi dân chúng toàn thành đều đã ngon giấc, viện quân thừa lúc đêm tối lén lút ra khỏi thành bằng bốn cửa thành. Ngoài trừ Nhạc Phi, Ngưu Cao, Chiết Mỹ Nguyệt dẫn binh đi trước tới vùng biên cảnh Tây Hạ, những người còn lại đi vòng theo đường cũ, chuẩn bị diễn lại vở kịch.
Ngày thứ hai, lại là đội quân mấy ngàn người ngông nghênh khệnh khạng vào thành, trong lòng Tri phủ Lan Châu hiện giờ đã hiểu nguyên nhân trong đó, ôi chao, vẻ mặt vô cùng phong phú, lệ nóng lưng tròng, những bách tính kia không biết nguyên nhân, cho rằng bọn họ thật sự là viện binh, hoan hô nhảy múa, trong lòng càng thêm yên tâm.
Để vở diễn càng thêm chân thật, Lý Kỳ còn cố ý phân phó những binh sĩ lén ra khỏi thành trong đêm thứ hai, cách một ngày rồi hãy vào thành, không cần thường xuyên quá.Ngày thứ tư, lại là một đội quân mấy ngàn người gióng trống khua chiêng tiến vào thành Lan Châu, tuy bách tính nghênh tiếp đã mệt rồi, nhưng nhiệt tình lại không hề giảm.
Ban đầu dự định là ba lượt, nếu quá nhiều, Lý Kỳ cũng sợ chúng binh sĩ sẽ chịu không nổi.
Nhưng, đến ngày thứ năm, đột nhiên do thám báo lại, lại có một đội viện binh đến.
Đây mới là viện binh chân chính nha!
Lý Kỳ biết là Chủng Sư Đạo thống lĩnh Chủng gia quân đến đây.