Triệu Tinh Yến trầm ngâm một lúc mới nói:
- Không sai, mặc dù luật pháp không dung. Nhưng luật pháp cũng không nằm ngoài tình cảm con người, ngươi cũng có thể cho ông ta một cơ hội thay đổi chứ.
- Ta cũng muốn thế, nhưng hắn ta đã chạm tới cái giới hạn cuối cùng rồi.
- Nhưng ông ta thực sự là một nhân tài. Ngươi chẳng phải là vẫn luôn trọng nhân tài sao? Cũng giống như đám người Tần Cối, Nhạc Phi, Ngưu Cao, Trần Đông. Nếu ngươi thực sự muốn giúp ông ta, thì tất sẽ có biện pháp.
Lý Kỳ thờ dài một tiếng rồi nói:
- Nói đến vấn đề đại nghịch bất đạo, từ Hạ Thương tới nay, việc thay đổi triều đại chẳng có gì lạ. Chẳng có triều đại nào là trường tồn cả, chỉ có duy nhất một thứ không thay đổi đó là cái dân tộc đời đời sinh sống trên cái mảnh đất này. Đó là vì sao? Đó là một thứ tôn nghiêm. Còn nhớ Thanh Chiếu tỷ tỷ từng nói với ta, Trung Nguyên đại quốc không phải chỉ đại diện cho một quốc gia, mà là niềm tôn nghiêm của cả một dân tộc.
- Vậy ngươi tới đây làm gì?
- Chẳng phải là đã nói rồi sao, tới khám nhà.
Triệu Tinh Yến cười nói:
- Thực ra trong lòng ngươi không hề muốn giết ông ta.
Lý Kỳ quả quyết nói:
- Ngươi phải nhớ, đây không phải là việc ta muốn hay không muốn. Vấn đề là hắn ta bắt buộc phải chết.
Triệu Tinh Yến nói:
- Vậy rốt cuộc trong lòng ngươi muốn hay không?
Haizz. Ngươi dai như đỉa vậy. Lý Kỳ quay đầu đi nói:
- Ta không biết.
- Không biết? Vậy là không muốn, không thì ngươi cũng không để ông ta được chết toàn thây.
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Ta để hắn chết toàn thây, chỉ là vì hắn không giết đám người Điền Thất diệt khẩu, hơn nữa chỗ lương thực đó hắn vẫn giữ lại, điều đó cho thấy trong lòng hắn vẫn còn nghĩ về bách tính nơi đây. Chỉ có vậy thôi.
- Thì ra là thế.
Triệu Tinh Yến khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Thực ra ông ta giữ lại cho bách tính nơi đây không chỉ có vậy.
Lý Kỳ nói:
- Nếu ngươi là ta, ngươi có giết không?
- Không.
- Vì sao?
Triệu Tinh Yến nói:
- Bọn người đại ác đại gian trên đời nhiều không kể xiết, ông ta cũng không phải người đầu tiên, càng tuyệt đối không phải người cuối cùng. Mà người nghĩ tới bách tính thì ít càng thêm ít. Dù là có, nhưng một khi vào chốn quan trường, thì cũng bị nhuốm bẩn cả. Rất khó có người nào có thể làm được như Kỉ Mẫn Nhân, 20 năm nay trước sau như một, hơn nữa, ông ta còn có một đặc điểm rất nổi bật. Ta đã từng gặp không ít quan viên, cao có Thái Tể, thấp có Chủ Bạc, nhưng duy chỉ có ông ta là đặt bách tính lên trên hết, thậm chí trên cả Hoàng Thượng. Nhưng cũng chính vì thế mà ông ta mới lâm vào con đường này. Đây có lẽ là cái gọi là yêu quá hóa hận. Nhưng cũng có câu, ngàn vàng dễ được, nhất tướng khó tìm. Sao lại không cho ông ta một cơ hội sửa chữa lỗi lầm chứ? Cho dù có như ngươi nói, người làm ăn nói chuyện làm ăn, ông ta chết rồi, ngươi cũng chẳng được cái gì. Dù là khám nhà thì ngươi cũng đâu có lấy được gì đâu. Vậy sao không để ông ta sống, biết đâu ông ta còn có thể đem lại cho ngươi những thứ ngươi muốn.
Suy nghĩ của nữ nhân này quả là hơn người, lí trí có phần khiến người ta khó lí giải. Chả trách hồi nhỏ nhàn rỗi hứng lên đốt sạch sách, Lý Kỳ cười nói:
- Thật là hiếm có, khó mà tưởng tượng ngươi có thể nói thế, cần phải biết rằng hắn đã phản bội vương triều Triệu gia các ngươi, vậy mà ngươi vẫn tha thứ cho hắn.
Triệu Tinh Yến nói:
- Điều này có gì lạ đâu, chính vì ta là con cháu Triệu gia, nên ta chỉ có thể làm những việc có lợi cho Triệu gia, một vương triều muốn kéo dài, thì tất yếu phải giành được những cái gật đầu của bách tính trong thiên hạ, muốn bách tính trong thiên hạ gật đầu, nếu chỉ là người của Triệu gia bọn ta thì căn bản làm không nổi, cho nên cần nhiều hơn nữa sự giúp đỡ của những người cùng chung chí hướng. Kỉ Mẫn Nhân thực ra là một lựa chọn cực kì tốt, chỉ tiếc là bọn ta không có được sự ủng hộ từ ông ta. Vừa rồi ngươi chẳng nói đó sao, ông ta vẫn còn những vướng bận về bách tính, thế nghĩa là chưa đến mức hết thuốc chữa. Ta dám khẳng định, giữ Kỉ Mẫn Nhân lại tuyệt đối tốt hơn giết ông ta, nếu như ông ta đáng chết, thì còn có nhiều kẻ còn đáng chết hơn ông ta nhiều.
Lý Kỳ nhún vai nói:
- Nhưng ngươi phải biết rằng những điều vừa rồi đều nói trên cơ sở âm mưu của hắn chưa thành công, ngộ nhỡ để hắn thực hiện được, thì ngươi phải biết hắn sẽ đem lại bao nhiêu tổn thất lớn thế nào cho Đại Tống chúng ta chứ?
Triệu Tinh Yến cười nói:
- Sự thật là vậy, việc ông ta chưa thành công đã xảy ra trước, còn việc ngươi giết ông ta xảy ra sau.
- Sao ngươi cứ bảo vệ hắn vậy?
- Bởi ông ta là một vị quan chất phác nhất mà ta từng gặp. Dù là báo thù thì cũng báo thù đơn giản đến vậy. Ta nghĩ, từ giờ trở về sau e là không tìm được vị quan thứ hai nào như thế, cho nên ta muốn giữ cho ông ta một mạng sống.
- Vậy sao ngươi không nói sớm với ta?
- Ta cứ ngỡ là ngươi cũng nghĩ giống ta. Với lại, liệu ngươi có nghe không ?
- Đương nhiên là không, cho đến bây giờ, ta cũng chưa bao giờ hối hận.
Lý Kỳ thở dài nói:
- Trước khi chết, hắn đã hỏi ta rằng hắn có phải là một vị quan tốt không, ta không trả lời trực tiếp, bởi chính ta cũng không nói rõ được, 20 năm, đời người có được mấy cái 20 năm. Hắn lại dùng thời gian 20 năm đó dành cả cho bách tính. Về điểm này thực sự làm ta rất cảm động, và cũng rất kính nể. Nhưng sự lựa chọn này của hắn, có thể hủy hoại 20 năm của cả trăm nghìn bách tính. Một người 20 năm, vậy cộng cả vào với nhau thì ra bao nhiêu. Dù cho hắn có nỗ lực thêm mấy trăm năm thì e rằng cũng không trả hết nợ. Ta chỉ có thể dùng từ tiếc nuối để hình dung về toàn bộ sự việc.
Triệu Tinh Yến khẽ gật đầu nói:
- Quả thực là khiến người ta tiếc nuối.
Đúng lúc này, từ bên ngoài bỗng có người gọi lớn:
- Lý Kỳ, Lý Kỳ.
Triệu Tinh Yến nheo mày nói:
- Thật không hiểu nổi, sao ngươi lại có thể làm bạn với bọn họ chứ?
- Rất đơn giản, hắn có tiền, hơn nữa cũng khá hào phóng, ngươi mặc dù suy nghĩ thấu đáo, nhưng còn hẹp hòi lắm.
Triệu Tinh Yến sửng sốt, rồi lập tức phản ứng lại, giận dữ nói:
- Ngươi---
- Suỵt! Tin là ngươi không hi vọng bọn họ biết ngươi ở đây chứ!
- Triệu Tinh Yến giận đến cắn chặt hàm răng, đôi bờ ngực bị ép chặt cứ chực phồng lên, chộn rộn muốn động đậy.
Lý Kỳ liếc mắt qua chỗ ngực nàng, lắc đầu nói:
- Có bớt hẹp hòi hơn rồi đấy, nhưng vẫn chưa đủ để bù đắp, thật tiếc thật tiếc.
Nói xong, hắn cười ha hả, đứng phắt dậy, đi thẳng ra ngoài, mở cửa nói:
- Gọi gì mà gọi, ta ở đây. Ồ, đám người các ngươi đều tới cả ư.
Lúc nói hết câu cũng là lúc hắn đi ra tới bên ngoài, tiện tay đóng cửa lại luôn, chỉ thấy ngoài Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu ra, còn có bọn thổ phỉ Chu Hoa, Từ Phi đi tới.
Chu Hoa nói:
- Chả phải là huynh gọi bọn ta tới sao?
Lý Kỳ trợn trừng mắt nói:
- Ta bảo cha ngươi đến, chứ không bảo các ngươi! Mẹ nó! Đúng rồi, các ngươi có mang lương thực tới không? Nếu không có thì cút hết về đi.
Chu Hoa chu miệng tủi thân nói:
- Lý đại ca, huynh quá vô tình rồi đó.
Lý Kỳ thẳng thắn dứt khoát nói:
- Ta là một thương nhân, có lợi sẽ có tình, ngươi không phải là ngày đầu tiên quen biết ta, chớ nói nhiều, lương thực đâu? Ta gần đây bị cái con mẹ vấn đề đó làm điên cái đầu rồi.
Chu Hoa ngập ngừng nói:
- Lương thực còn đang trên đường tới, ta và bọn Lục Lang sốt ruột nên tới trước.
Biết ngay là như vậy mà. Lý Kỳ nói :
- Vậy có tất cả bao nhiêu người từ kinh thành tới ?
Chu Hoa vội đáp:
- Không ít đâu, cũng độ 5, 6 chục người. Đám tài chủ kia hễ nghe thấy huynh bảo ở đây kiếm được tiền, vốn muốn sắp xếp đến luôn. Nhưng lại nghe phải có lương thực thì mới được ưu tiên, cho nên bọn họ lại tức tốc đi lo chuyện lương thực. Cho nên bị chậm trễ mất vài ngày.
- Vậy Chu gia các ngươi mang được bao nhiêu tới?
Chu Hoa cười ha ha nói:
- Đương nhiên là không dám so sánh với Bát Kim thúc, ta không nhiều tiền bằng nhà ông ta, nhưng cũng không phải là ít, nhiều nhất vẫn là Thái Sư phủ.
- Thái Sư cũng cử người tới?
- Vâng vâng vâng.
Kì lạ. Ta đâu có bảo Thái Sư cử người tới nhỉ! Lý Kỳ suy nghĩ một lúc, nhưng chẳng có kết quả gì, nên cũng chẳng thèm nghĩ nữa, lại quay sang chỗ Cao Nha Nội hỏi:
- Vừa rồi các ngươi đã đi những đâu?
Cao Nha Nội cười ha hả nói:
- Đương nhiên là đi cứu nạn rồi. Nhân thể đi đây đó ngắm nghía, Lý Kỳ, cũng phải thú thật là phong cảnh ở đây thật đẹp. Có rất nhiều con mồi săn ở kinh thành không có, hơn nữa, dăm ba bữa là lại có người tới gây sự đánh nhau, thật là thú vị, ai ôi, Tiểu Cửu, sao lại giẫm chân ta.
Hồng Thiên Cửu lắc đầu lia lịa thở dài ngao ngán.
Lý Kỳ cau mày hỏi:
- Đánh nhau? Ngươi--- ngươi đánh nhau với ai?
Cao Nha Nội nói:
- Thì còn ai khác ngoài đám địa chủ bỏ trốn kia. Còn vác mặt quay về đòi lại đất nữa chứ. Thiên hạ lấy đâu ra thứ việc dễ xơi vậy, bổn Nha Nội thực sự nhìn không lọt mắt, nên đã đánh nhau với bọn chúng một trận.
Hừm! Quay về sớm vậy à, chắc có lẽ đã nghe chút phong thanh gì, muốn quay lại kiếm trác tí chút, Lý Kỳ cười thầm trong lòng, miệng thì lại nói:
- Việc này thì cứ để quan phủ giải quyết, ngươi cứ yên tâm mà làm Cao Thanh Thiên là được rồi.
- Việc này ta biết, tới nay Phượng Tường Phủ này có ai mà không biết Cao Thanh Thiên ta chứ.
Lúc này, từ phía sau truyền tới một tiếng la hét kích động:
- Lý đại ca.
- Điền Thất?
Chỉ thấy Điền Thất hào hứng chạy tới, cười ha ha nói:
- Đại ca, huynh tới lúc nào thế?
- Vừa quay lại chưa lâu.
Lý Kỳ vỗ mạnh lên vai y, nói:
- Tiểu tử, không bị dọa sợ vãi đái chứ?
Điền Thất cười vẻ thật thà chất phác nói:
- Chưa đến mức thế, nhưng lúc đó thực sự trong lòng vô cùng sợ hãi.
Lý Kỳ nửa đùa nửa thật nói:
- Là người không biết, lúc đó ta chỉ cần nghĩ tới thế gian này mà không có Điền Thất, thì đau răng lắm.
- Đau răng?
Hồng Thiên Cửu tò mò hỏi:
- Thế là sao?
- Bí mật.
Lý Kỳ cười ha ha vài tiếng, rồi lại hỏi:
- Đúng rồi, thứ ta bảo ngươi mang tới, vẫn giữ gìn cẩn thận chứ?
- Đại bộ phận còn lành lặn.
Cao Nha Nội bỗng reo lên:
- Lý Kỳ, ngươi thật không ra gì, lương thực của Quỹ từ thiện Thanh Thiên bọn ta đã xuất kho rồi, Túy Tiên Cư các ngươi thì chẳng có chút động tĩnh gì cả, chẳng phải là ngươi tính đem đi bán đấy chứ?
- Oa! Nha Nội, con mẹ ngươi có đầu óc kinh doanh đó chứ!
Lý Kỳ nói rồi nghiêm mặt lại, nói tiếp:
- Nhưng ngươi cho rẳng ở đây ngoài các ngươi ra, thì còn có ai có thể mua nổi hả?
Cao Nha Nội nói:
- Vậy ngươi làm thế để làm gì?
Lý Kỳ nhếch mép nói:
- Đó là vì ta muốn làm ra một thứ thần khí cứu tế.
- Thần khí cứu tế?
Mấy người cùng nhau hít vào một hơi thật mạnh.
---
Ngày thứ ba.
Trước cửa phủ nha người đông như kiến. Bọn họ đều nhận được tin, nói rằng vị vua bếp đến từ kinh thành muốn thể hiện tài nghệ, hơn nữa còn liên quan đến tính mạng, nên từ sáng sớm đã lũ lượt kéo đến xem.
Lý Kỳ sau một hôm nghỉ ngơi, thay trên mình một bộ quần áo sạch đẹp, mặc lên chiếc tạp dề, tinh thần phấn chấn đứng trước mặt toàn thể dân chúng, cất cao giọng nói:
- Kính thưa bà con, tin rằng các vị đều biết vì sao hôm nay ta gọi các vị tới đây. Đầu tiên, về những việc xảy ra lần này, bản quan cảm thấy rất tiếc, ai cũng không muốn xảy ra những việc như thế. Việc do con người gây ra thì còn có thể ngăn cản, nhưng đối với thiên tai mà nói thì là bất lực. Thiên tai có 2 đặc điểm rõ ràng, đó là tính đột xuất và tính không thể dự liệu. Có những trận thiên tai có thể khiến các vị khuynh gia bại sản chỉ trong một đêm. Khi rơi vào tình cảnh liên quan đến tính mạng như vậy, các vị phải học cách biết tự cứu lấy mình. Nhà cửa mất rồi thì có thể xây lại, tiền mất rồi thì có thể kiếm lại, nhưng mạng mà mất rồi thì là mất tất cả. Cho nên bảo toàn tính mạng là quan trọng nhất. Vấn đề mấu chốt của bảo toàn tính mạng là ở lương thực, nhưng cho dù triều đình có gửi lương thực tới thì cũng phải mất một thời gian, không thể bảo tới là tới ngay được. Cho nên, hôm nay ta dạy cho các vị làm một loại viên chống đói. Viên này giá thành không cao, lại có thể lưu trữ được lâu. Ăn một viên thì có thể chống đói được nửa ngày. Khi các vị đối mặt với thiên tai bất ngờ ập đến, thì có thể lấy ra cầm cự một thời gian. Lúc đó viên này chính là viên cứu mạng của các vị.
Cao Nha Nội đứng cạnh kinh ngạc hô lên:
- Một viên có thể cầm cự được nửa ngày, lẽ nào là tiên đan? Có viên này rồi, chả phải là ngay cả cơm cũng chẳng cần ăn nữa không.
Đồ ngu! Lý Kỳ khẽ hẵng giọng một tiếng, chỉ về phía Cao Nha Nội nói:
- Thưa bà con, vị này chính là bài học phản diện cho các vị, ta phải nhắc nhở các vị một câu, nếu như hằng ngày để tiết kiệm tiền mà ăn viên chống đói này, thì chính là dần dần tự sát, bởi vì hàm lượng dinh dưỡng của viên này có hạn, thêm nữa, cho dù có là nhân sâm đi chăng nữa, thì các vị cũng không thể lấy ra ăn thay cơm được.