Đúng lúc này, tùy tùng đứng bên cạnh Triệu Uẩn bỗng nhỏ giọng nói: - Công tử, thời gian không còn sớm, chúng ta phải quay về thôi.
Triệu Uẩn gật đầu, vẻ mặt đầy tiếc nuối, chắp tay hướng Lý Kỳ nói: - Lý huynh, tại hạ có chút việc, phải cáo từ trước. Tới hôm khai trương Túy Tiên Cư, Triệu Uẩn nhất định sẽ tới cổ động.
Lý Kỳ chắp tay cười: - Tốt, ba ngày sau chúng ta gặp lại ở Túy Tiên Cư.
Đợi Triệu Uẩn đi rồi, Lý Kỳ mới thở dài một hơi. Ánh mắt liếc sang, thấy nam tử trung niên đã rời đi từ lâu. Hắn lắc đầu cười, quay đầu lại, thấy Trần Tiểu Trụ không biết đã đến đây từ bao giờ.
- Tiểu Trụ, ngươi tới bao giờ vậy?
Trần Tiểu Trụ đáp: - Tiểu đệ cũng vừa mới tới. Phu nhân bảo tiểu đệ tới gọi huynh ăn cơm.
- Ừ. Lý Kỳ gật đầu, giao số bạc cho Ngô Tiểu Lục.
Ngô Tiểu Lục bưng lấy bạc, cười đến hai mắt híp lại, lấy lòng nói: - Lý ca, huynh thật lợi hại. Lúc nào dạy cho tiểu đệ bản lĩnh đó nhé.
Lý Kỳ cười đáp: - Cái đấy đâu có thể coi là bản lĩnh. Chỉ cần ngươi nấu ăn vài chục năm, không cần ta dạy ngươi cũng học được.
Vài chục năm?
Ngô Tiểu Lục và Trần Tiểu Trụ nhìn nhau, bản lĩnh đó đúng thật là không dễ học.
Trần Tiểu Trụ dẫn Lý Kỳ tới một tòa nhà khá lớn và khí phái. Tòa nhà cao ba tầng, rường cột trạm chổ. Trần Tiểu Trụ chỉ vào tòa nhà nói: - Lý ca, mấy người phu nhân đang chờ bên trong.
Lý Kỳ sững sờ. Nghe ngữ khí của cậu ta, giống như không đi cùng mình vào, liền hỏi: - Còn các ngươi?
Trần Tiểu Trụ thật thà phúc hậu cười, lại chỉ về phía một tòa nhà: - Mấy người tiểu đệ ăn ở đó.
Lý Kỳ theo hướng Trần Tiểu Trụ chỉ nhìn sang. Chỉ thấy đó là một tòa nhà nhỏ đơn sơ. Từ xa nhìn lại, có thể loáng thoáng trông thấy có vài thiếu niên ăn mặc kiểu gia đinh. Hắn thở dài, gật đầu: - Vậy các ngươi đi mau đi.
Đợi cho Trần Tiểu Trụ và Ngô Tiểu Lục rời đi, Lý Kỳ mới đi vào. Nhưng vừa tới trước cửa, chợt một cái quạt giấy ngăn cản trước ngực của hắn.
Đồng thời, bên cạnh vang lên một giọng nói khinh miệt: - Tiểu tử, đi nhầm chỗ rồi.
Lý Kỳ quay đầu nhìn sang. Chỉ thấy đó là một nam tử tuổi chừng hai mươi. Thân thể hơi mập, khuôn mặt bình thường, nhưng ăn mặc rất xa hoa. Đầu đội khăn lụa, mặc áo dài màu đỏ, một bộ vênh mặt hất hàm.
Lý Kỳ nhìn xung quanh, kinh ngạc nói: - Đúng chỗ này mà.
Người nam tử thấy Lý Kỳ mặc một bộ áo dài màu xanh rẻ tiền, khinh thường nói: - Nơi này không cho hạ nhân đi vào.
Lý Kỳ âm thầm nhíu mày, nhưng vẫn mỉm cười, hiếu kỳ hỏi: - Vì sao ta không thể vào?
Người nam tử thấy Lý Kỳ hỏi như vậy, cảm thấy rất thú vị, cười ha hả: - Chẳng lẽ ngươi đi tới hoàng cung, thị vệ ngăn cản ngươi lại, nói ngươi không được vào. Ngươi cũng hỏi như vậy?
Lý Kỳ nhún vai đáp:
- Nhưng đây không phải là hoàng cung, ngươi cũng không phải là thị vệ.
- Đối với hạng hạ nhân như ngươi, có gì khác nhau cơ chứ?
Nam tử cười khinh thường, sau đó chỉ về phía căn nhà mà hai người Ngô Tiểu Lục vừa đi tới, nói: - Thấy không, nơi ấy mới là nơi ngươi nên tới.
- Lời này sai rồi.
Lý Kỳ lắc đầu, nói: - Chỗ khác, ta không rõ ràng lắm, có thể như lời ngươi nói. Nhưng nơi này là địa bàn của Phật tổ lão nhân gia. Đức Phật thường dạy chúng ta rằng Chúng sinh ngang hàng. Nói cách khác, trong khu vực của lão nhân gia, địa vị của súc sinh và của người là ngang nhau. Nếu súc sinh có thể đi vào, vì sao ta không thể vào?
- Hay, nói hay lắm.
Bỗng đằng sau vang lên một thanh âm: - Một câu Súc sinh có thể đi vào, vì sao ta không thể vào, nói quá con mẹ nó hay.
Lý Kỳ quay đầu nhìn, thấy người tới chính là tiểu tử mà vừa nãy ngồi cùng hắn.
Nam tử kia cũng quay đầu nhìn tên tiểu tử. Khuôn mặt vốn kiêu ngạo, thoáng cái trở nên tái nhợt.
- Ơ! Tưởng là ai, hóa ra là Trâu đại tài tử.
Tiểu tử kia vừa tới, liền hướng nam tử mặc áo đỏ cười hì hì nói.
Nam tử họ Trâu kia nhìn tiểu tử, giống như cười mà không phải cười đáp: - Không thể tưởng được hôm nay Tiểu Cửu Ca lại có nhã hứng chạy tới chùa miếu để thắp hương bái Phật. Quả thực là hiếm thấy.
- Hài, ngươi đừng nói móc ta, ta không thành tâm như vậy đâu. Chỉ là năm nào phụ thân của ta cũng ném rất nhiều tiền vào trong cái chùa này. Cho nên ta tới ăn vài bữa cơm, lấy lại chút lợi nhuận mà thôi. Tiểu tử rung đùi đắc ý đáp.
Lời này rất hợp khẩu vị của Lý Kỳ. Hắn đứng một bên làm bộ xem kịch vui.
Nhưng tiếc rằng còn xem chưa đã nghiện, tay Trâu tài tử kia đã hướng đầu mâu về phía Lý Kỳ: - Tiểu tử ngươi là hạ nhân của ai?
Mịa! Chẳng lẽ trên trán lão tử có hai chữ Hạ nhân?
Lý Kỳ nghe xong, đôi mắt bốc hỏa, cũng chỉ vào họ Trâu nói: - Tiểu Cửu, tiểu tử này là hạ nhân của ai?
Tiểu tử kia nghe Lý Kỳ gọi cậu ta là Tiểu Cửu, trong lòng rất vui vẻ. Nhưng không trả lời, mà hướng họ Trâu nói: - Trâu đại tài tử, ngươi cũng quá xem thường Hồng gia nhà ta. Hạ nhân của nhà ta suốt ngày được bồi dưỡng thịt cá. Đâu có gầy như hắn.
Lý Kỳ vừa nghe, trong bụng liền nở hoa. Tiểu tử này đúng là một nhân tài. Ý của câu đó là, dáng người mập mạp của ngươi, ngược lại rất phù hợp với hình tượng hạ nhân của nhà ta.
Trâu tài tử ngây người một lúc mới nghe ra ý của câu đó. Nhất thời sắc mặt đỏ bừng vì tức giận. Nhưng vì có điều kiêng kỵ, nên chỉ hất tay áo lên nói: - Cáo từ. Rồi nổi giận đùng đùng đi vào.
Không ngờ vừa mới vào cửa, tiểu tử kia lại hướng Lý Kỳ hỏi: - Tiểu ca, vừa rồi huynh nói súc sinh có thể đi vào. Vì sao ta không thể đi vào. Quả nhiên là có dự kiến trước.
Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể làm cho họ Trâu kia nghe được. Chỉ thấy thân thể của y hơi nghiêng, suýt nữa ngã ra đất.
Lý Kỳ cười ha hả đáp: - Trùng hợp, trùng hợp mà thôi.
Đợi cho Trâu tài tử đi vào trong, tiểu tử mới cười hì hì hướng Lý Kỳ nói: - Tiểu ca, huynh còn nhớ đệ không?
Lý Kỳ gật đầu cười: - Nhớ chứ, đôi mắt của ta đâu chỉ biết ăn canh.
Tiểu tử kia đỏ mặt, nói: - Vừa nãy là đệ nói linh tinh, tiểu ca đừng cho là thật.
Lý Kỳ lắc đầu: - Ta không nhỏ mọn như cái tên vừa nãy. Đúng rồi, còn chưa biết cao tính đại danh của tiểu huynh đệ? Tiểu tử cười hắc hắc đáp: - Đệ họ Cao, tên là Hồng. Không phải đại danh gì. Chỉ có nhũ danh là Thiên Cửu. Huynh gọi đệ Tiểu Cửu là được.
"Hắc! Ở trước mặt tiểu tử này, mình lại trở thành người cổ hủ". Lý Kỳ cười ha ha nói: - Ta tên Lý Kỳ. Tiểu tử Hồng Thiên Cứu này không ngại ngùng gì cả, há miệng kêu: - Lý đại ca, vừa nãy huynh thật bản lĩnh. Từ bé tới giờ, đệ chưa thấy ai có bản lĩnh như vậy.
- Tài mọn mà thôi. Lý Kỳ cười nhạt một tiếng. - Cái đấy chỉ là tài mọn thôi sao? Vậy tài xịn thì như thế nào?
Hồng Thiên Cửu kinh ngạc hỏi.
Lý Kỳ sững sờ, không biết trả lời kiểu gì.