Hột Thạch Liệt Bột Hách nói tới việc buôn bán này, tinh thần hăng hái, nói:
- Kỳ thực không riêng gì ta, những người tới lượt đầu tiên đó cũng đã kiếm được không ít. Ông nói quả rất đúng, vụ buôn bán này thực sự rất tốt, chỉ dựa vào những người chúng ta cũng đã nuôi sống được hàng nghìn người tới. Trước đây làm sao dám nghĩ tới. Hoàng thượng của chúng ta còn khích lệ chúng ta trên triều một phen.
Gã dù sao cũng vừa làm buôn bán, không hiểu cái gì là khiêm tốn mới là vương đạo. Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Điều đó quả thực rất đáng mừng. Đúng rồi, Hột Thạch Liệt tiên sinh, ông ăn mặc như vậy, lại tới muộn như vậy không biết là có chuyện gì?
Hột Thạch Liệt Bột Hách hơi sửng sốt, ây da một tiếng, nói:
- Suýt nữa ta đã quên mất chuyện chính rồi.
Nói xong gã liền thở dài, nói:
- Ông còn không biết xấu hổ mà hỏi, xảy ra chuyện lớn như vậy ta không tới được sao?
Lý Kỳ biết nhưng vẫn cố ý hỏi:
- Chuyện lớn gì?
Hột Thạch Liệt Bột Hách trợn mắt lên nói:
- Còn có thể có chuyện gì chứ? Đương nhiên là ông đã nghỉ hưu rồi!
Lý Kỳ a lên một tiếng, lắc đầu nói:
- Chuyện này không coi là chuyện lớn gì chứ? Hơn nữa, ta về hưu đã bao lâu rồi, ông tới cũng nhanh quá đi chứ. Chứ không phải đúng lúc ông đang trên đường tới Đại Tống ta sao?
Hột Thạch Liệt Bột Hách tức giận nói:
- Điều này còn không xem là chuyện lớn sao? Ban đầu ông đã hứa trước mặt Kim Thái tổ chúng ta, phải giúp Đại Kim chúng ta thiết lập kinh tế. Hiện giờ vừa mới bắt đầu, hơn nữa cũng đã đạt được hiệu quả rất tốt, ông bỗng nhiên buông tay không làm. Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Về phần ta vì sao mà tới nhanh như vậy, ít nhiều ông cũng biết rồi. Từ sau khi Đại Kim ta thông thương với Đại Tống các ông, có không ít người của bộ lạc chúng ta tới Đại Tống các ông học làm ăn buôn bán. Tin ông về hưu chính là những người đó truyền về Đại Kim chúng ta. Hoàng thượng chúng ta nghe thấy, liền phái ta tới hỏi nguyên do. Ta cũng vừa đúng lúc có chút chuyện làm ăn muốn hỏi ông. Do đó đã dùng khoái mã chạy tới đây.
Hóa ra không phải là người của ta truyền tin sang Kim quốc. Chẳng trách gã tới sớm như vậy, thực sự là trí giả ngàn lo tất có một mất. Lý Kỳ gật đầu, dò hỏi:
- Vậy ông cũng nên đi diện thánh chứ?
Hột Thạch Liệt Bột Hách nói:
- Ta vốn định trực tiếp đi tìm Hoàng thượng của các ông. Nhưng còn chưa qua sông đã nghe thấy kinh thành của các ông đóng cửa hơn trăm cửa hàng rồi ….
Lý Kỳ ồ lên một tiếng, nói:
- Ta biết rồi, ông là tới định thăm dò tin tức từ ta?
Hột Thạch Liệt Bột Hách cũng không phủ nhận, nói:
- Không sai, chuyện này hình như không phải đơn giản như vậy. Dù muốn tìm Hoàng đế các ông, vậy ta trước tiên cũng phải hỏi cho rõ ngọn ngành. Ông lại không phải là không biết. Quy tắc nam triều các ông từ xưa đến nay cũng nhiều.
Lý Kỳ bình thản nói:
- Nếu nói như vậy, ông tới đây không có ai biết chứ?
Hột Thạch Liệt Bột Hách gật đầu nói:
- Chuyện xảy ra đột ngột, ta cũng không cử người tới thông báo trước. Tối nay, ta cũng là lén vào Biện Kinh, người của ta hiện giờ đều còn dừng ở phía nam Hoàng Hà.
Nếu là như vậy, đó chẳng phải cũng tốt rồi sao, tránh cho ta còn phải thay đổi kế hoạch. Lý Kỳ cười nói:
- Trước tiên ta xin hỏi Hột Thạch Liệt Bột Hách tiên sinh một vấn đề, xin Hột Thạch Liệt Bột Hách trả lời thật lòng. Trên dưới Kim quốc các ngươi rốt cuộc có muốn ta đảm nhiệm Kinh tế sử không?
Hột Thạch Liệt Bột Hách sửng sốt, liền cười nói:
- Đó là chắc chắn rồi, nếu không ta tới đây làm gì?
Lý Kỳ cười mà như không cười, nói:
- Ta thấy cũng chưa chắc.
Trong ánh mắt Hột Thạch Liệt Bột Hách hiện lên sự kinh ngạc, liền cười nói:
- Lý Sư Phó là có ý gì?
Nhưng, sự kinh ngạc của y Lý Kỳ đều thấy rõ trong mắt, thầm nhủ, xem ra thế lực phe chủ chiến Kim quốc hãy còn chưa yếu. Ông mày chỉ hy vọng những cơ hội tốt này của chúng mày có thể kéo dài thêm vài ngày nữa thôi. Sắc mặt Lý Kỳ lại biến đổi, cười ha hả nói:
- Ta chỉ là nói tùy tiện mà thôi. Nhưng, ta còn có điều kiện muốn nhờ Hột Thạch Liệt Bột Hách tiên sinh giúp đỡ.
Hột Thạch Liệt Bột Hách kinh ngạc nói:
- Chuyện gì?
Lý Kỳ cười nói:
- Hiện giờ kinh thành quá nguy hiểm, ông vẫn nên đến muộn một chút.
Hột Thạch Liệt Bột Hách kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.
………
……..
Hai ngày trôi qua, không có tin tức gì, vẫn tiếp tục trôi đi như thế. Nhưng, hôm nay lại có một chuyện lớn mà người dân Đông Kinh mong chờ. Đó chính là cuộc tranh tài đầu bếp nữ đầu tiên của Đông Kinh.
Lý Kỳ là giám khảo đương nhiên không thể vắng mặt được. Sau khi ăn trưa xong, hắn liền sửa soạn ra ngài. Do vì hắn nghỉ hưu rồi, cũng không tiện lên xe ngựa rêu rao khắp phố, do đó lại để Mã Kiều dắt con lừa đó tới.
- Ây da, các bạn hữu, ngươi lại béo lên rồi nha.
Lý Kỳ nhìn con lừa trước mặt đã mập lên, che nửa bên mặt, không dám nhìn thẳng.
Khi Lý Kỳ chuẩn bị lên lừa, một chiếc xe ngựa bỗng nhiên chạy tới, nghe thấy phu xe kêu lên một tiếng “xuy” dài, dừng lại bên cạnh Lý Kỳ.
Lại nghe thấy bên trong có người nói:
- Lý Sư Phó, mời lên xe.
- Ta thực sự là mệnh phú quý, muốn ngồi con lừa cũng không được.
Lý Kỳ thở dài, lên xe ngựa, chỉ thấy Dương Phàm và Tôn Vinh đang ngồi bên trong.
- Lý Sư Phó.
- Hai vị công tử hữu lễ.
Lý Kỳ chắp tay cười nói:
- Hai vị, thực là may quá.
Tôn Vinh cười ha hả nói:
- Chúng ta biết hôm nay Lý Sư Phó phải tới Tướng Quốc Tự, nên đặc ý tới đây chờ ngươi.
Lý Kỳ ồ lên một tiếng, nói:
- Không biết hai vị có chuyện gì chỉ giáo?
Dương Phàm ây da một tiếng, nói:
- Lý Sư Phó, ngươi cũng đừng có nhìn chúng ta khó coi thế. Nếu nói chỉ giáo, vậy cũng là ngươi chỉ giáo chúng ta rồi.
- Đâu có, đâu có, hai vị tuấn tú lịch sự, tại hạ là một đầu bếp không dám.
Lý Kỳ khoát tay khiêm tốn nói.
Một kẻ đầu bếp? Dương Phàm suýt chút nữa cười không ra tiếng, khẽ ho một tiếng nói:
- Thực không dám giấu, hôm nay chúng ta chỉ là đại diện tới tạ lễ Lý Sư Phó.
Lý Kỳ liền đổi tầm mắt.
- Hay là vừa đi vừa nói đi, tới Tướng Quốc Tự.
Dương Phàm dặn dò phu xe một câu, mới nói:
- Ít nhiều mấy hôm trước, Lý Sư Phó đã nhắc nhở ta rồi, để chúng ta sớm lấy gạo cũ tích trữ trong nhà đi bán rồi. Nếu không, bây giờ chúng ta thực sự là khóc rồi.
Trong mắt Lý Kỳ chợt sáng lên, cười hỏi:
- Vậy không biết đã bán thế nào?
Tôn Vinh liền nói:
- Có sự giúp đỡ của Lý Sư Phó, vậy còn phải nói, nên bán thì đã bán hết rồi. Mặc dù những tửu lầu đó có đóng cửa nửa năm, chúng ta cũng không sao cả.
Dương Phàm nói tiếp:
- Chúng tôi đã làm đúng theo lời của Lý Sư Phó nói. Trước tiên là liên hệ với hơn chục cửa hàng gạo nhỏ gần Đông Kinh. Mỗi cân chúng ta giảm xuống 7 văn tiền, để một văn tiền lại cho các tiểu thương nhỏ. Bán ở xung quanh Đông Kinh, gạo được phân tán đi, mỗi ngày bán đi càng nhiều. Cho nên, khi đó không ai phát hiện ra, mà giá gạo năm nay cũng đang tăng, không dễ gì hạ xuống. Những người dân đó còn không tới mua hết, chưa tới 10 ngày đã bán hết rồi.
Lý Kỳ thản nhiên cười, nói:
- Nói vậy những người dân đó đều mua vào rất nhiều sao sao?
- Đúng vậy, khoảng chừng 2, 3 tháng nữa họ cũng không cần mua gạo rồi.
Rất tốt, rất tốt, ta ngay cả con đường nhỏ cũng không để cho các ngươi đi, cũng muốn xem xem những cửa hàng lương thực lòng dạ hiểm độc các ngươi làm thế nào? Lý Kỳ cười mà không nói gì.
Dương Phàm đảo mắt, lại nói:
- Lý Sư Phó, hôm nay rất nhiều cửa hàng lương thực đều mang ra ngoài bán gạo, chỉ tiếc là, cũng không biết ai là ông chủ đứng sau họ đều đã đi ra ngoài, còn tung tin, những người này trước đây đã cố ý tích trữ lương thực, hút máu người dân. Lại còn nói cái gì, gạo họ lấy ra đều là gạo mấy năm trước, ăn sẽ bị dịch bệnh, khiến cho không có ai đồng ý mua gạo của họ, bây giờ giá cả lại thấp vô cùng ….
Lý Kỳ giơ tay lên, ngắt lời:
- Dương công tử, ta biết công tử muốn nói gì. Ngươi có muốn nhân lúc giá thấp thu mua gạo của họ không? Sau đó giá cao lại tiếp tục bán ra, chỉ là ngươi không tìm được cách xử lý chỗ gạo đó, nên mới muốn tìm tới ta đưa ra chủ ý giúp các ngươi.
Dương Phàm sửng sốt, cười gượng, xem như chấp nhận.
Mẹ kiếp! Bố mày bày ra cục diện lớn như vậy, chúng mày muốn nhân lúc cháy nhà mà vào hôi của, đùa cái gì thế? Lý Kỳ thở dài nói:
- Ta thấy, hai vị thực sự muốn kinh doanh, cũng rất có lòng học hỏi. Nhưng, ta muốn hỏi một câu, các ngươi là muốn làm một cú buôn bán, hay là muốn duy trì tiếp, làm một doanh nghiệp lớn trường thịnh đời đời.
Hai người Tôn, Dương đều ngẩn người ra, đồng thanh nói:
- Đương nhiên là cái thứ hai rồi.
- Vậy, các ngươi biết làm kinh doanh quan trọng nhất là gì không?
- Cái gì?
- Danh dự và thương hiệu.
Lý Kỳ nói:
- Nói như vậy đi, Túy Tiên Cư của chúng ta từ khi khai trương lại tới nay, gạo mang tới đều là loại gạo trong vòng một năm, tốt nhất là nửa năm, quá kỳ hạn không lấy. Vì sao? Gạo mới ngon hơn gạo cũ rất nhiều. Nếu ta theo thứ tự hàng nhái, vậy Túy Tiên Cư của ta sớm đã bị mất danh hiệu rồi. Những năm nay trong nhà các ngươi cũng luôn tích trữ lương thực. Mùa màng thu hoạch hàng năm, gạo cũ bán ra ngoài thị trường, gạo này để lâu sẽ giảm độ ngon xuống, dinh dưỡng cũng theo đó mà mất đi. Trước đây ta cũng đã nói rồi, làm kinh doanh lương thực, các ngươi không thiệt thòi gì. Nhưng, nếu các ngươi muốn làm lâu dài, hơn nữa lại để cho nhiều người tới mua gạo của ngươi, vậy thì ngươi phải tạo dựng thương hiệu của mình. Thương hiệu chính là thứ cực kỳ quan trọng. Khi người khác dùng hàng nhái, các ngươi lấy gạo tốt ra bán, giá thành lệch nhau không ít, mà vị gạo của các ngươi cũng tốt hơn rõ rệt. Người dân đương nhiên là mua gạo của ngươi rồi. Lúc này ngươi có thể lấy được tên tuổi cho gạo của mình. Tới khi người dân tới mua gạo của các ngươi, thấy gạo ngon như vậy, chắc chắn sẽ nói cho người khác biết. Một truyền mười, mười truyền trăm, danh tiếng gạo của các ngươi chẳng phải được lưu truyền rồi sao? Ngươi nghĩ mà xem, khi cả thiên hạ đều biết gạo của các ngươi, đó là tài phú thế nào. Duy có như vậy, các ngươi mới trổ được hết khả năng của mình với các thương nhân khác. Có lẽ tích trữ lương thực đã mang tới cho các ngươi khoản lợi nhuận hậu hĩnh, nhưng kèm theo đó chính là các ngươi cả đời đều không phát huy được danh tiếng của mình. Nhưng, hàng năm ngươi dùng gạo ngon, vậy thì cho tới đời con cháu các ngươi sau này, đều có thể hưởng thụ tài phú này. Người thông minh đều biết lựa chọn thế nào.
Dương Phàm, Tôn Vinh nghe mà thần sắc như say mê.
Còn chưa chờ y kịp phản ứng, bỗng nghe thấy Lý Kỳ tiếp tục nói:
- Dừng xe.
Dương Phàm ngẩn người ra nói:
- Lý Sư Phó, còn chưa tới nơi.
Lý Kỳ sửa sang lại y phục, xốc rèm xe lên, bình thản nói:
- Danh tiếng của các ngươi hôm nay không tốt lắm, ngồi cùng các ngươi có chút nguy hiểm. Chúng ta vẫn nên đường ai nấy đi thôi.
Hắn nói xong liền xuống xe, để lại Dương Phàm và Tôn Vinh đang ngây người ra nhìn.
Vừa xuống xe ngựa, liền nghe thấy trên đường nhỏ bên cạnh có người gọi:
- Kim Đao Trù Vương, Kim Đao Trù Vương.
- Ai gọi ta?
Mã Kiều đã đuổi kịp tới, nhíu mày nói:
- Vụ buôn bán này nghe rất quen tai.