Tả Bá Thanh gật đầu cười nói:
- Nói rất hay, không biết các vị vừa rồi có ý kiến, sau khi chúng tôi ăn xong món bánh nướng vẫn không hài lòng. Sau khi ăn xong món cá đông lạnh, lại còn muốn ăn nữa. Đó chính là bởi vì thời tiến nóng nực này không cho phép chúng tôi ăn thêm món bánh cá nướng lần thứ hai nữa. Nhưng lại muốn ăn thêm món cá đông lạnh này, khiến cho nó càng ngon hơn.
Sau khi trải qua sự bình phẩm của hai người, mọi người đều vui lòng phục tùng, không còn ý kiến gì khác nữa.
Tống tẩu nghe xong liền gật đầu nói:
- Lời vàng ý ngọc của hai vị, ta xin ghi nhớ trong lòng. Cuộc thi này ta thua là tâm phục khẩu phục rồi.
Tả Bá Thanh cười nói:
- Kỳ thực tài nghệ nấu ăn của ngươi đã rất cao rồi. Hơn nữa hương vị độc đáo, nhất định sẽ trở thành một trong những đầu bếp nổi tiếng nhất của Đại Tống ta.
- Tả tổng quản quá khen rồi.
Trương Xuân Nhi hầu như sớm đã nắm chắc phần thắng, nên cũng không có biểu hiện gì quá lớn, mỉm cười nói:
- Đa tạ, đa tạ, ta cũng chỉ là may mắn mà thắng thôi.
Nàng nói bỗng nhìn về phía Lý Kỳ nói:
- Trương Xuân Nhi không biết tự lượng sức mình, thật hy vọng hôm khác có thể được Lý Sư Phó giáo huấn vài chiêu.
Tả Bá Thanh có lẽ là một đầu bếp ngốc nghếch, mỉm cười nói:
- Thế là cũng hấp dẫn người ta rồi. Trương nương tử tài nghệ nấu ăn gần đây phát triển quá. Còn tài nghệ nấu nướng của Lý lão đệ càng ngày càng đi xuống. Kim Đao Trù Vương và Đệ nhất trù nương Đại Tống rốt cuộc ai hơn ai, thực sự khiến người ta rất kỳ vọng.
Kỳ vọng cái rắm, cuộc thi này cũng không có gì công bằng. Cô ta thắng, có thể đi khắp nơi nói ta đã thắng Kim Đao Trù Vương. Còn ta thắng thì được gì chứ? Lẽ nào nói với người khác, ta đã thắng nữ đầu bếp? Không đủ để so với ta. Lý Kỳ thầm chửi một câu, mỉm cười nói:
- Xem đi, dù sao ta vẫn còn trẻ, từ nay về sau nhất định sẽ có cơ hội.
- Vậy … vậy còn món chân giò hun khói của ta thì sao?
Lúc này, Lưu Vân Hi đó bỗng lên tiếng, vẻ mặt hơi vội vàng.
Mọi người đều trợn mắt lên nhìn, thầm nhủ, chúng ta vừa rồi biểu hiện ghê tởm như vậy còn chưa đủ để ngươi ra đi rồi sao?
Cô nàng ngốc nghếch này thực là chấp nhất. Lý Kỳ liền nói:
- Kỳ thực nếu xét về hương vị món ăn mà nói, món chân giò hun khói của ngươi đứng trên món ăn của hai người bọn họ. Nhưng, ngươi cũng đã phạm phải lỗi mà ta vừa nói đó. Hơn nữa, món ăn này của ngươi ngay cả người thưởng thức về cơ bản sức khỏe cũng không thể đảm bảo được. Vâng, ta biết ngươi sẽ nói, ngươi nói mình ăn không sao. Nhưng, ngươi cũng biết, sức khỏe của mỗi người là khác nhau. Ngươi ăn không sao, nhưng không có nghĩa là chúng ta ăn cũng không sao.
Lưu Vân Hi liền nói:
- Nhưng, ngươi dựa vào cái gì để phán định món của họ nhất định an toàn? Ngươi không đi thử sao biết được có ăn được hay không? Có ngon hay không? Cũng giống như người ăn thịt dê, ăn thịt lợn trên thế giới này.
Cô nàng … cô nàng ngốc nghếch này quả đúng là ngốc thật hay giả ngốc? Lý Kỳ bị cô làm cho sửng sốt, lại nhìn Tả Bá Thanh, cười nói:
- Ngươi nói rất có lý. Nhưng, sự thực chính là sự thực. Cá đông lạnh đã qua sự chứng thực của vô số người rồi. Còn món chân giò hun khói này của ngươi thì trên thế giới này độc nhất vô nhị, cũng chỉ có một mình người thử qua. Là một nữ đầu bếp, ngươi có thể đi làm một người khai sáng, tinh thần này thực sự khiến người ta bội phục. Nhưng, ngươi không thể để cho nhiều người như vậy cùng ngươi làm. Họ cũng chưa chắc đã bằng lòng, dù sao mỗi người đều đặt sức khỏe của mình lên vị trí hàng đầu. Đó cũng là bài học bắt buộc của một người đầu bếp.
Trong lúc nói chuyện, hắn đã đi tới giữa sân, giơ hai tay lên, cười nói:
- Nói tới sức khỏe, có một chuyện ta không thể không nhắc tới.
Hắn ở đây lại đang làm cái gì thế? Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Lý Kỳ. Người này luôn ra bài không theo lẽ thường.
Lý Kỳ cười nói:
- Như mọi người đã biết, Túy Tiên Cư của chúng ta vẫn luôn đặt sức khỏe của khách lên hàng đầu. Mỗi món ăn đều trải qua sự kiểm tra nghiêm ngặt. Bởi vì không có gì có thể quý hơn sức khỏe, đều nói thuốc đắng dã tật, mùi vị của thuốc cũng đắng như vậy, vì sao còn có nhiều người uống như vậy? Bởi vì người bệnh đều mong muốn có thể sớm khỏi bệnh. Bệnh tật một ngày đủ để giảm thấp của ngươi hưởng thụ trăm ngàn món ngon. Vì vậy có thể thấy, sức khỏe quan trọng thế nào. Túy Tiên Cư của chúng ta vì muốn tăng cường sức khỏe của mọi người, trường thọ trăm tuổi, gần đây đã nghiên cứu ra một kiểu ăn mới, thậm chí còn hoàn mỹ nữa, tuyệt đối có thể gọi là biểu tượng của sức khỏe.
Té ra hắn lại đang thay Túy Tiên Cư tuyên truyền sản phẩm mới.
Mọi người nghe tới sau cùng mới hiểu, đều khinh bỉ nhìn. Nhưng đồng thời cũng bội phục tài kinh doanh của Lý Kỳ. Đây đều có thể chuyển đề tai, không có kẽ hở nào, thực là tuyệt vời.
Cao Nha Nội liền hỏi:
- Lý Kỳ, ngươi nói là đồ uống gì?
Cừ thật, quả nhiên là giỏi. Lý Kỳ cười nói:
- Tới khi đó mọi người đều đã biết, mọi người hãy cứ chờ xem nhé.
Quả nhiên, những người đó bắt đầu bàn tán xôn xao, tò mò hoàn toàn dồn về phía Lý Kỳ. Dù sao Túy Tiên Cư cũng đã mang tới cho họ rất nhiều niềm vui.
Lý Kỳ thấy hiệu quả đã đạt được tới mức dự đoán, khóe miệng liền nở nụ cười đắc ý, chuẩn bị rút lui.
Lưu Vân Hi đứng bên cạnh nhíu mày nhìn Lý Kỳ, bỗng bước lên định nói, bỗng nhiên một chàng thanh niên ăn mọc gọn gàng chen tới trước mặt Lý Kỳ, cúi đầu nói:
- Lý Sư Phó, các vị chưởng quỹ, chủ nhân nhà tôi có lời mời.
Lý Kỳ hơi giật mình, nói:
- Chủ nhân nhà ngươi là ai?
- Tam ti Diêm Thiết Sử.
Mọi người nghe xong mà tái mặt. Họ không ngờ, đối phương cũng dám tìm tới trong hoàn cảnh này. Vì vậy có thể thấy, đối phương cũng thực sự là lo lắng lắm rồi.
- Oa! Hóa ra là Hoàng đại nhân à. Vậy thì chúng ta nhất định phải đi rồi.
Lý Kỳ liền thể hiện vẻ mặt cực kỳ tán đồng, lại quay sang Hồng Bát Kim nói:
- Các vị nói có phải không?
Mọi người sửng sốt, theo bản năng gật đầu theo.
Lý Kỳ lại hỏi:
- Không biết Hoàng đại nhân hiện giờ ở đâu?
Người tùy tùng đó thấy Lý Kỳ trả lời phấn khởi như vậy, trong lòng thầm vui vẻ, liền nói:
- Ồ, đại nhân bây giờ đang ở Tả sương phòng.
Tên ngu xuẩn này, tìm người ta đương nhiên là phải chờ ở cửa rồi. Vậy ngươi tiếp tục ở sương phòng thụ hưởng đi. Lý Kỳ gật đầu, nói:
- Vậy được, chúng ta bây giờ đi ngay … ôi ôi.
Vừa nói tới đây, Lý Kỳ bỗng luôn miệng kêu lên, khom lưng, che bụng vẻ mặt cực kỳ khoa trương, nói:
- Ây da, đau bụng, cũng không biết liệu có phải vừa rồi ăn món chân giò hun khói mà phản ứng rồi không. Ây da, không nhịn được nữa rồi, phiền ngươi đi nói với Hoàng đại nhân một câu, ta tới nhà xí trước rồi sẽ đi.
Vừa nói xong, hắn liền ôm bụng chạy vội ra ngoài.
Tuy nhiên, câu nói vô ý này của Lý Kỳ đã khiến cho Lưu Vân Hi đau nhói, đỏ mặt lên, xông tới, tốc độ cực nhanh, chặn trước mặt Lý Kỳ, nói:
- Khoan đã, món chân giò hun khói này ta cũng ăn, vì sao ta không sao?
Đại tỷ, ta đau bụng quá rồi, biểu diễn khoa trương như vậy, nha đầu ngươi đều không nhìn thấy sao? Thật là không thể thấy gió đẩy thuyền. Lý Kỳ không muốn nói chuyện linh tinh với cô ta, quát:
- Mã Kiều, giao lại cho ngươi, ta không nhịn được nữa rồi.
Hắn nói xong liền chạy vượt qua Lưu Vân Hi.
Lưu Vân Hi vốn chuẩn bị đi ngăn lại, tiếc là người đàn ông ngăn trước mặt cô, chính là Mã Kiều. Y thản nhiên nói:
- Ta không muốn ra tay với phụ nữ, ngươi lui xuống đi.
Tiểu tử này chạy cũng nhanh thật, hắn chạy rồi, chúng ta đi ngăn lại cũng chẳng ích gì! Đám người Hồng Bát Kim cũng đều phản ứng kịp, ai lấy cũng lấy tay che bụng, biểu hiện ngươi này khoa trương hơn người kia.
- Ây da, ây da, bụng ta cũng đau rồi.
- Nhất định là món chân giò hun khói đó.
- Tướng Quốc Tự có bao nhiêu nhà xí?
Lời này vừa nói ra, cả đám thương nhân này đều trừng mắt như chim thú tán loạn, trong nháy mắt liền biết mất giữa biển người mênh mông.
Tên tùy tùng đó dù muốn đi ngăn lại, tiếc là người ít không địch lại được số đông.
Cao Nha Nội gãi gãi cằm, hiếu kỳ nói:
- Quái, vì sao mình không sao nhỉ?
Hồng Thiên Cửu khinh thường nói:
- Ca ca vừa rồi nôn sạch ra rồi, sao mà có chuyện chứ?
Cao Nha Nội bĩu môi nói:
- Ngươi cũng không sao ư?
Hồng Thiên Cửu ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói:
- Đó chỉ có thể chứng minh sức khỏe ta tốt, giống như cô … Lưu, người ta đâu rồi?
Y nói xong bỗng phóng tầm mắt về phía Lưu Vân Hi không biết đã đi đâu rồi, liền chạy lên trước tìm Mã Kiều hỏi:
- Mã Kiều, vừa rồi vị Lưu nương tử đó đâu rồi?
Mã Kiều giống như đang suy nghĩ, khẽ giật mình, nói:
- Đã đi rồi.
Hồng Thiên Cửu ây da lên một tiếng, cực kỳ ảo não nói:
- Xong rồi, ta đã quên hỏi xem bây giờ cô ấy đang ở đâu, ta còn muốn tìm cố ấy để đi săn cùng.