Những người này chính là bình thường ngang ngược, kiêu ngạo. Nhưng bây giờ trên mặt họ đều đầy vẻ lo âu, hoảng sợ, bất an. Bên phía Giang Nam liên tiếp dâng lên ba tấu chương, khiến chọ gần như chạy loạn lên. Mắt thấy danh vọng của các sỹ phu bị phá hủy chỉ trong chốc lát, họ sao có thể không vội được chứ? Nhưng họ lại không có cách nào xử lý vấn đề này. Họ dựa vào thủ đoạn sinh tồn duy nhất, bút và miệng đều bị những tin tức đó của dân gian làm cho phá hủy. Đừng nói là Giang Nam, ngay cả tình hình kinh thành cũng không mấy lạc quan. Mà đúng thời điểm then chốt này, Tống Huy Tông lại không lên triều, khiến họ càng không biết làm thế nào. Hàng ngày cuộc sống trôi qua trong bất an. Trong lòng họ cũng đã dần hiểu, đây là Tống Huy Tông đang trừng phạt họ, để họ biết trên trời này là họ ai tên ai, không phải là như sỹ phu ngươi nói.
Đương nhiên, quỳ ở đây không thể chứng minh họ đã nhận thua. Chiêu này họ cũng thường dùng. Thậm chí thời kỳ Thái Tông cũng không ít người đã dùng qua, hơn nữa còn lần nào cũng dùng.
Dưới trời nắng nóng đã khiến cho có thêm một tia hi vọng.
Két một tiếng.
Cửa chính đóng đã lâu cuối cùng đã được mở ra. Các đại thần lộ rõ vẻ mặt vui mừng, chri thấy Lương Sư Thành từ bên trong bước ra, có phần bất đắc dĩ nói:
- Các vị đại nhân, Hoàng thượng không khỏe trong người, các vị đừng quỳ nữa, quay về đi.
Tương Đạo Ngôn thân là đứng đầu Ngự sử đài, cực kỳ tức giận nói:
- Hoàng thượng quý là phụ mẫu của người thiên hạ. Tuy nhiên, kinh thành, Giang Nam đều sống trong cảnh loạn lạc, lầm than, quan không phải quan, dân không phải dân. Sao Hoàng thượng lại bỏ mặc chứ?
Lại là một vị quan nói:
- Nếu triều đình không ngăn cản, e là sẽ thành đại họa, xin Hoàng thượng lấy thiên hạ xã tắc làm trọng!
- Kính xin Hoàng thượng lấy thiên hạ xã tắc làm trọng!
Mọi người đồng thanh hô lên.
Lương Sư Thành lườm một cái nói:
- Các ngươi đừng hô nữa, Hoàng thượng không ra đâu. Hoàng thượng còn nói, các ngươi thân là thần tử, đáng lẽ phải vì vua phân ưu, quỳ ở đây chi bằng đi nghĩ cách giải quyết chuyện này. Các ngươi có toàn quyền làm chủ, không cần bẩm báo.
Vì vua phân ưu? Toàn quyền làm chủ?
Lời này nghe xong khiến các đại thần này dựng tóc gáy, thiên uy khó đoán, nỗi sợ hãi trong lòng họ càng dâng lên.
Nhưng, đúng lúc này, Lý Kỳ ngồi ở hậu đường Tần phủ lại có vẻ mặt ngượng ngùng, nhìn mẹ vợ thướt tha phí trên, ngại ngùng nói:
- Mẹ vợ, người đừng nhìn con như vậy, con biết đấy, con là đang rất thẹn.
Ngươi thẹn? E là da mặt của tất cả mọi người trên thế giới này cộng lại, cũng không dày bằng ngươi. Bạch phu nhân hai mắt trợn trừng nói:
- Ngươi còn định chơi bao lâu nữa? Nếu tiếp tục như vậy, Bạch gia chúng ta sớm muộn gì cũng bị hủy trong tay ngươi. Trước đây ta còn cho rằng bên phía Giang Nam nhiều nhất cũng xấu hơn Đông Kinh, không ngờ Giang Nam lại trở thành địa ngục.
- Địa ngục?
Lý Kỳ xoa xoa mặt, hiếu kỳ nói:
- Làm gì quá đáng như vậy chứ?
- Ngươi ít nói linh tinh đi, e là ngươi còn rõ hơn ai hết.
Bạch phu nhân hừ một tiếng, nói:
- Ta vốn cho rằng ta hiểu ý đồ của ngươi. Nhưng bây giờ xem ra, ta căn bản không hiểu. Rốt cuộc ngươi đang muốn làm cái gì thế?
Sở dĩ bà tức giận như vậy, tất cả là vì tin tức từ Giang Nam truyền tới. Nên nhớ Bạch gia cũng là một gia tộc sỹ phu. Hơn nữa thế lực lại phủ khắp triều đình. Điều này nếu giai cấp sỹ phu bị sụp đổ, vậy thì Bạch gia họ chắc chắn là không thể thoát khỏi. Thấy tình hình đã tới bước không thể cứu vãn được nữa rồi, ngươi bảo bà ta sao có thể không gấp được?
Lý Kỳ thở dài:
- Mẹ vợ à, nếu mẹ có phiền não, tìm người con rể này càu nhàu, vậy cũng là chuyện bình thường. Con rể bằng lòng làm người nghe. Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, mẹ không thể kỳ vọng một đầu bếp tới xử lý thiên hạ đại sự, điều này không đáng tin cậy.
Bạch phu nhân tức giận nói:
- Đừng gọi ta là mẹ vợ nữa. ta không có người con rể ngươi.
Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Con là phụng chỉ gọi mẹ vợ.
Bạch phu nhân vừa nghe thấy thế, liền nhớ tới bốn đạo thánh chỉ đó, trong lòng liền thấy tức giận, trong lòng dậy lên trận phong ba. Dù Lý Kỳ là một người mềm cứng đều không ăn, nhưng cứng không được, bà cũng chỉ có thể dùng mềm, liên tiếp hít thở sâu hai lần, ngữ khí dịu dàng nói:
- Lý Kỳ, xin ngươi thành thực nói cho ta biết, rốt cuộc là ngươi định chơi bao lâu nữa? Cứ gây sức ép như vậy, đừng nói là Bạch gia ta, ngay cả Đại Tống cũng không thể chịu nổi.
Lý Kỳ nghiêm túc nói:
- Con rể rất thành thật nói cho mẹ biết, con rể cũng rất xem trọng Thất nương, không thể để cho nàng ấy bị tổn thương.
Vừa nghe xong đáp án hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng Bạch phu nhân là một người phụ nữ thông minh, nhíu mày lại, nói:
- Nhưng bây giờ ….
Lý Kỳ cười nói:
- Hiện giờ nóng như vậy, nói không chừng ngày mai sẽ có mưa.
Bạch phu nhân sửng sốt, thở dài:
- Hy vọng là thế.
Lý Kỳ lại không tính quẻ, dù có gieo quẻ cũng mới chỉ tính toán thôi. Hắn ngay cả đầu ngón chân cũng chẳng buồn động đậy, sao biết được ngày mai liệu có mưa hay không? Rõ ràng, hắn không đoán đúng, hôm sau bầu trời vẫn trong xanh.
Nhưng, sứ thần Kim quốc lại tới kinh lúc này.
Đây chính là tin tốt của trời, cứ như vậy Tống Huy Tông cũng không có lý do không lên triều.
Ngày hôm nay, Thái Kinh khỏi bệnh rồi.
Ngày hôm nay, Cầu ca cuối cùng đã xử lý được xong chuyện của Tam nha rồi.
Ngày hôm nay, Lý Bang Ngạn cũng đã thăm người thân quay về rồi.
Ngày hôm nay, Thái Du cuối cùng đã rời khỏi giường tiểu thiếp rồi.
Ngày hôm nay, Tống Huy Tông đã lâu không lộ diện cuối cùng đã ở trên đại điện, đầu đội kim quan, thân mặc long bào, mặt mày hồng hào, vẫn đấy khí chất, so với quần thần mệt mỏi, càng thể hiện rõ tinh thần sáng láng. Trong mắt còn có chút vui vẻ, là nụ cười đắc ý.
Ngày hôm nay, Lý Kỳ lại xài hết tiền của Túy Tiên Cư có thể dùng tới, trở thành một “người thua” lớn nhất của ngày hôm nay.
Trên đại điện.
- Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Cũng không biết liệu có phải rất lâu rồi không hô hay không, hay có lẽ là lâu rồi không gặp Tống Huy Tông, tâm tình quá kích động, dù sao lúc này hô cũng cực kỳ không chỉnh tề.
Tống Huy Tông ngồi trên ghế rồng cao, khóe miệng hơi nhếch lên, lát sau mới nói:
- Bình thân.
- Tạ vạn tuế.
Chờ cho quần thần đứng dậy, Tống Huy Tông mới nói:
- Tuyên Kim quốc sứ thần.
Một tiếng the thé lập tức vang lên.
Không bao lâu sau, Hột Thạch Liệt Bột Hách liền dẫn theo Viên Hồng vào đại điện. Mặc dù tiếng Hán của y hiện tại đã rất tốt rồi, nhưng đối diện với Hoàng đế Đại Tống, y vẫn mang theo phiên dịch này.
Trước tiên y hành một lễ với Tống Huy Tông, sau đó liền chuyển lời thăm hỏi của Hoàn Nhan Thịnh tới Tống Huy Tông. Tống Huy Tông cũng gửi lời thăm hỏi ân cần tới Hoàn Nhan Thịnh.
Sau một hồi vô cùng nhàm chán, Tống Huy Tông cười hỏi:
- Không biết Kim sứ thần bỗng nhiên tới Biện Kinh ta có việc gì?
Hột Thạch Liệt Bột Hách nghiêm mặt nói:
- Hoàng thượng chúng tôi nghe nói Kinh tế sử về hưu, đặc ý phái ta tới hỏi thăm tình hình cụ thể, rất mong Bệ hạ có thể giải thích về chuyện này.
- Láo xược.
Triệu Giai bỗng đứng lên nói:
- Đại Tống chúng ta về hưu có một vị quan, vì sao phải giải thích với Kim quốc các ngươi? Lẽ nào Kim quốc các ngươi về hưu một vị quan cũng chạy tới bẩm báo với Đại Tống chúng ta sao?