Nói xong, ông lại cười nói:
- Trẫm bây giờ hỏi các ngươi một câu, bình thường các ngươi đọc là đọc sách gì? Trẫm thực sự rất muốn biết, rốt cuộc những cuốn sách nào có thể dạy người ta biết làm thế nào để ăn hối lộ trái pháp luật, cấu kết giặc cỏ, coi mạng người như cỏ rác?
Quần thân im lặng không nói. Lúc này, ai nói thì người đó thực sự là kẻ ngu rồi.
- Sao lại không nói gì thế?
Tống Huy Tông bật cười ha hả, nói:
- Rất hay, rất hay, im lặng là đúng. Các ngươi thực sự là lò lửa xanh, thật cũng không phí công mấy chục năm đọc sách. Nhưng, lời đó của Hột Thạch Liệt Bột Hách vừa nói, thực sự đã khiến Trẫm nghĩ lại, thế nào là người đọc sách? Người đọc sách lại là những người nào? Trẫm thực sự có chút không hiểu? Ai có thể giải cho Trẫm bài toán này?
Quần thần vẫn im lặng.
Tống Huy Tông bỗng đập bàn một cái, tức giận nói:
- Trẫm lệnh cho các ngươi phải nói. Nếu ai không nói sẽ xử lý theo hoàng mệnh.
Thái Kinh thân là người đứng đầu bách quan. Lúc này lão nhất định phải bước ra, nói:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, lão thần cho rằng câu nói vừa rồi của Hột Thạch Liệt Bột Hách không sai. Người đọc sách phải hiểu lý lẽ, biết thị phi, có thể hưng quốc an bang, tạo phúc cho dân, nên làm gì, không nên làm gì.
- Vi thần tán thành.
Đại thần còn lại đều đồng thanh nói.
- Hay cho nên làm gì, không nên làm gì.
Tống Huy Tông bật cười hai tiếng ha hả, nói:
- Vậy Trẫm hỏi các ngươi, Tôn Tri huyện đó của huyện Thái Âm có được tính là người đọc sách không?
Thái Kinh đáp:
- Lão thần nghe nói Tôn Tri huyện đó lừa trên dối dưới, kết bè kết cánh, thậm chí còn mệnh lệnh cho thuộc hạ của mình đóng giả giặc có, đánh cướp của bách tính. Bằng chứng chính xác, so với súc sinh cũng không bằng. Người đọc sách phải lấy làm hổ thẹn.
Tống Huy Tông gật đầu, liếc nhìn những người còn lại, nói:
- Các ngươi nghĩ thế nào?
- Thần tán thành.
Mọi người lại một lần nữa đồng thanh đáp.
- Lại tán thành?
Tống Huy Tông cười ha hả nói:
- Trẫm tự hỏi từ khi Đại Tống ta khai quốc tới nay, ân trọng với người đọc sách. Qua nhiều triều đại, tiếc là, các ngươi lại không biết quý trọng. Ngược lại, xem hành động này là thủ đoạn tranh quyền cướp lợi của mình. Lấy tới thánh tổ như vậy đi thay cho một người ngay cả cầm thú cũng không bằng cầu tình. Các ngươi thực sự khiến Trẫm đau lòng. Nếu điều này để Thánh tổ biết được, e là Thánh tổ người ở dưới cửu tuyền cũng không thể nhắm mắt được. Trẫm thực là một tử tôn bất hiếu.
- Vi thần biết tội, xin Hoàng thượng trách phạt.
Lần này, quần thần đều quỳ xuống đất.
- Trẫm nào dám trách phạt các ngươi!
Tống Huy Tông cười lạnh, cao giọng nói:
- Mang lên.
Không lâu sau, một huyết thư dày được tiểu thái giám mang lên. Tống Huy Tông nói:
- Đây chính là trong ba ngày gần đây Trẫm nhận được 38 tờ huyết thư từ Giang Nam chuyển tới. Trong đó liên quan tới gần vạn bách tính, các ngươi đều xem xem trên đó viết gì?
Quần thần quỳ rạp xuống đất, không ai dám động đậy.
Tống Huy Tông lại nói:
- Sao thế? Ngay cả đọc cũng không dám đọc sao? Vậy Trẫm cho các ngươi biết, bách tính Giang Nam hiện giờ đang xem những sỹ phu các ngươi so với loài sài lang, rắn độc, mãnh hổ, họa hại Đại Tống ta. Trẫm thấy mà đau lòng. Trẫm cũng muốn thay thần tử của Trẫm phản bác, nhưng …. Ôi, các ngươi dạy Trẫm đi, nên làm thế nào để phản bác thay các ngươi? Lẽ nào nói tổ huấn có câu, không giết tham quan ô lại, phàm là người tham ô, nên ban thưởng sao? Ngược lại, những người vì dân đó, nên cho về hưu, bắt giữ?
Lát sau, Tống Huy Tông uống một ngụm trà, nói:
- Thái sư, ngươi đứng dậy trước đi, người đâu, ban ghế ngồi.
- Tạ Hoàng thượng.
Thái Kinh tuổi già, sau nhiều lần mới đứng lên được, ngồi lên ghế, thở dài.
Tống Huy Tông lại nói:
- Các ngươi nếu thích quỳ, vậy thì quỳ đi. Dù sao các ngươi nếu không giải quyết được vấn đề cấp bách này, cũng không có việc làm. Chờ khi nào các ngươi nghĩ ra cách, vậy thì khi đó sẽ đứng lên đi. Nếu chuyện này các ngươi muốn Trẫm làm như vậy, nhiễu loạn như vậy, các ngươi đương nhiên là bụng làm dạ chịu. Ta mặc kệ các ngươi dùng cách gì, nhất định phải nhanh chóng trấn an dân chúng. Đương nhiên, các ngươi cũng có thể lấy lời của Thánh tổ ra.
Nói xong lời này, ông cũng không nói thêm gì nữa, uống thêm một ngụm trà, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Cả đại điện lại im lặng như tờ.
Trong lúc bất tri bất giác, chính ngọ buông xuống.
Bỗng nghe thấy tiếng rên rỉ vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong đại điện. Hóa ra là một lão học sỹ Hàn lâm viện đã lăn quay ra đất. Tống Huy Tông khẽ mở mắt, nhưng lại nhắm lại.
Hoàng thượng không mở miệng, ai dám động đậy.
Đám người Cao Cầu, Lý Bang Ngạn, Thái Du trong lòng đều hiểu. Hành động này của Hoàng thượng là ép những người này mở miệng, tự vả vào mặt mình. Họ đương nhiên không thể dính vào rồi, nếu không đó thực sự là hai bên không lấy lòng được rồi.
Thoáng chốc, chính ngọ đã qua, Lương Sư Thành bỗng quỳ xuống nói:
- Hoàng thượng, họ đây là gieo gió gặt bão. Hoàng thượng không đáng để họ chịu tội lúc này, long thể quan trọng hơn. Vi thần khẩn cầu Hoàng thượng dùng bữa trước.
Quần thần đồng thanh nói:
- Thần khẩn cầu Hoàng thượng dùng thiện.
Tống Huy Tông thản nhiên nói:
- Bách tính như vậy, Trẫm có thể ăn cơm được sao?
Chuyện đã tới nước này, những vị đại thần đó biết họ đã thua rồi. Hơn nữa là thua thảm hại, dưới có bách tính, trên có Hoàng thượng, lời của Thái tổ sao lại có thể xoay chuyển càn khôn, lần lượt nhắm mắt thở dài.
Tưởng Đạo Ngôn bỗng lên tiếng:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần có bản tấu.
Trong mắt Tống Huy Tông bỗng hiện lên vẻ đắc ý, nói:
- Nói.
Tưởng Đạo Ngôn nói:
- Vi thần cho rằng, chỉ có dùng lại Kinh tế sử, tiếp tục thúc đẩy tân pháp. Ngoài ra, khôi phục quan chức của Tần Cối, Hàn Thế Trung, lệnh cho họ tiếp tục chỉnh đốn quan trường Giang Nam. Phàm thì kẻ tham quan ô lại, giết không tha, quyết không nương nhẹ. bằng không không thể bình phản được cơn giận của người dân.
- Vi thần tán thành.
Trong giọng nói đầy sự bất đắc dĩ.
Tống Huy Tông mỉm cười gật đầu, bỗng cầm xấp tấu sớ dày đó lên, cười nói:
- Nhớ rõ ban đầu là các ngươi dâng tấu lên Trẫm, muốn Trẫm nhốt Tần Cối, Hàn Thế Trung vào thẩm tra, Lý Kỳ nghỉ hưu. Bây giờ, các người lại muốn Trẫm khôi phục là quan chức của họ, thật là nực cười.
Ông nói xong, bỗng vung tay lên, quăng toàn bộ tấu chương xuống.
Ba ba ba!
Tấu chương ném lên người những đại thần này, dù không đau, nhưng lại giống như mũi dao sắc nhọn đâm vào người họ.
Thái Kinh thấy họ đã nhả ra rồi, mới đứng lên nói:
- Hoàng thượng, hôm nay duy có cách này mới có thể bình ổn được dân oán.
Tống Huy Tông chần chờ một hồi, thở dài nói:
- Được rồi, Trẫm sẽ tin các ngươi thêm một lần nữa. Người đâu, truyền ý chỉ của Trẫm, lập tức khôi phục chức quan của Tần Cối, Hàn Thế Trung. Về phần Lý Kỳ, ban đầu hắn là lĩnh đại công hồi kinh, các ngươi lại ép Trẫm để hắn nghỉ hưu, thay bất kỳ người nào e là cũng đã khiến Trẫm đau lòng rồi. Trẫm sao có thể không biết xấu hổ mà ép hắn quay lại. Nếu không cam tâm tình nguyện, hắn sao có thể tận tâm tận lực vì Trẫm mà làm việc? Trẫm cũng không tin một người trong lòng đầy oán hận, nếu là các ngươi cho hắn về hưu, bây giờ cũng nên do các ngươi đi mời hắn. Phàm thì, ban đều người dâng tấu buộc tội Lý Kỳ, Trẫm bây giờ sẽ cách chức các ngươi xuống làm thứ dân. Nếu Lý Kỳ một ngày còn chưa trở lại, các ngươi cũng đừng quay lại nữa, bãi triều.