Bắc Tống Phong Lưu

Chương 944.1

Hôm sau.

- Ngọc Thần, đêm qua đầu bếp kia vẫn chưa về Tần phủ, cũng không đến trang viên của hắn. Hắn rõ ràng chính là đang cố ý đùa giỡn chúng ta, thật sự là quá đáng ghét.

- Ngọc Thần, Ngọc Thần, ta vừa mới nhận được tin tức, hoá ra đầu bếp kia trốn ở Pháp Hưng Tự ở bắc thành.

- Tin tức này có đáng tin?

- Hẳn là đáng tin rồi, ta cũng phải tốn tiền để hỏi được từ đám tôi tới trong Tần phủ.

- Mặc kệ có thể tin cậy hay không, chúng ta cũng phải đi tìm hắn. Đi, đến Pháp Hưng Tự.

Hai canh giờ sau.

Pháp Hưng Tự.

Một tiểu sa di chắp tay trước ngực nói:

- Các vị thí chủ, thật sự xin lỗi, Lý thí chủ vừa mới xuống núi rồi.

- Trùng hợp như vậy? Không phải là ngươi gạt ta đấy chứ?

- Không dám, không dám, người xuất gia không nói dối, nếu như các vị thí chủ không tin, thì có thể vào trong chùa xem.

Tống Ngọc Thần nhướn mày, nói:

- Vậy hắn có nói đi đâu hay không?

Tiểu sa di nói:

- Cũng không hẳn là nói, tiểu tăng ở phía trước nghe trộm được Lý thí chủ nói, bất luận làm chuyện gì nhất định phải công chính, lễ chùa miếu xong, phải đi lễ đạo quán, có như thế, mới có thể được thần che chở, sau lại Lý sư phụ còn nói, sẽ đến Vân Tiên Quan ở vùng ngoại ô nam thành.

- Nam thành? Nơi này chính là bắc thành nha. Ngọc Thần, tiểu hòa thượng này có phải hay là đang gạt chúng ta không?

Tống Ngọc Thần lắc đầu nói:

- Giọng điệu này cũng rất giống giọng điệu của tên đầu bếp kia, chắc có lẽ không sai, giờ đừng nói đi nam thành, cho dù có đến Địa ngục, chúng ta cũng phải tìm được hắn.

Bọn họ vừa mới đi, Trần A Nam bỗng nhiên từ bên trong đi ra, nhìn bóng lưng của đám người Tống Ngọc Thần, vẻ mặt khinh thường nói:

- Đám ngu ngốc các ngươi, cũng muốn đấu với đại ca ta?

Nói xong y lại lấy ra một xâu tiền đồng, ném cho tiểu sa di kia, cười hỏi: 

- Ay, tiểu hòa thượng, không thể ngờ là ngươi nói dối, còn mạnh hơn so với ta nhiều, chỉ là kém một chút so với Lý đại ca ta thôi.

- A Di Đà Phật.

Tiểu hòa thượng kia không bỏ tiền đồng vào trong tay áo, chắp tay trước ngực nói:

- Thí chủ chê cười rồi, đây là chủ trì căn dặn, tiểu tăng không dám chậm trễ.

Trần A Nam cười ha hả, nói:

- Vẫn là đại ca nói rất đúng, chỉ cần ngươi có tiền, phật cũng phải chạy tới cầu ngươi.

Liên tiếp hai ngày, đám người Tống Ngọc Thần bị Lý Kỳ đùa giỡn đến xoay lòng vòng, chạy ngược chạy xuôi. Gần như lật tung toàn bộ thành Biện Kinh, mệt mỏi muốn chết, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Lý Kỳ. Hiện giờ, chỉ thấy tôi tớ đi đầy đường, gặp người là hỏi có nhìn thấy Lý Kỳ không, nhưng không có người nào biết tung tích của Lý Kỳ.

Trên dòng sông Kim Thủy lăn tăn gợn sóng, một chiếc du thuyền loại nhỏ đang trôi bồng bềnh.

Bỗng nhiên, phía trên du thuyền truyền đến một tiếng thở dài đầy vẻ buồn bực, chỉ thấy Lý Kỳ nằm trong khoang thuyền, hai chân bắt chéo, hai mắt vô thần nhìn về phía trước, nói:

- Không gian chật hẹp như vậy, không có mỹ nữ làm bạn thật là lãng phí mà. Phong Nghi Nô đáng hận, lại dám thả bồ câu ta.

Hoá ra lúc trước Phong Nghi Nô cũng muốn tới, nhưng nàng thấy thuyền này lớn như vậy, hơn nữa Da Luật Cốt Dục các nàng cũng không ở đó. Trong lòng hơi có khiếp đảm, vì thế đã thay đổi vào phút cuối, không lên thuyền. Nhưng làm Lý Kỳ tức giận cả đêm không ăn khuya, hắn không tìm Da Luật Cốt Dục, đó là bởi vì hắn biết rằng xung quanh Tần phủ nhất định đều có tai mắt.

- Ôi, sư muội, sư muội, muội mau tới, vi huynh lại câu được một con cá lớn, ha ha, trưa nay chúng ta có lộc ăn rồi.

Bên ngoài lại truyền tới tiếng gào của Mã Kiều, trong giọng nói tràn ngập sự hưng phấn, lại càng gia tăng thêm sự thê lương của Lý Kỳ. Hai ngày nay, cũng làm Mã Kiều cao hứng đến hỏng rồi, vẫn là câu nói kia, trong không gian chật hẹp như vậy có thể ở cùng với Lỗ Mỹ Mỹ, cuộc đời như thế, còn đòi hỏi gì nữa.

Lý Kỳ nghe được sắp khóc rồi, bi thương nói:

- Nghĩ tới Lý Kỳ ta có bốn thê tử xinh đẹp như hoa, người nào cũng nói ta được hưởng tề nhân chi phúc, nhưng, không ngờ rằng ta cũng có lúc biến thành bóng đèn, ôi, ai dám thảm hơn ta.

Vừa dứt lời, Lỗ Mỹ Mỹ liền đi tới phía trước, nói:

- Sư phụ…?

Còn phải giúp bọn họ nấu cơm? Ta không muốn sống nữa. Lý Kỳ trong mắt rưng rưng, thản nhiên nói:

- Ta nghe thấy rồi, thằng ranh Mã Kiều kia câu được cá, tuy nhiên hôm nay tâm trạng ta không tốt, các người tự xử lý đi, ta chưa muốn ăn, ồ, hai người ăn xong thì đưa vào cho ta, ta thích cô độc.

- À? Oh.

Cứ như vậy, lại qua một ngày.

- Bộ Soái, Bộ Soái, ngài mau ra đây.

Lý Kỳ đang ngủ say, nghe thấy bên ngoài có người gọi hắn, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nói:

- Chuyện gì thế?

- Cao Nha Nội bọn họ đến rồi.

- Gì?

Lý Kỳ đột nhiên bừng tỉnh, ra khoang thuyền nhìn lên, chỉ thấy bên cạnh đột nhiên có thêm một chiếc thuyền lớn, tên bẩn bựa Cao Nha Nội kia đứng trên boong thuyền, hai tay chống nạnh, ha ha nói:

- Lý Kỳ, rốt cuộc ta tìm được ngươi rồi.

Lý Kỳ ngưỡng mộ nói:

- Đã bị ngươi tìm được rồi, nha nội, ngươi thật là lợi hại.

- Oa ha ha, còn phải nói.

Bỗng nhiên, trên boong thuyền lại truyền tới một tiếng ho lớn, chỉ thấy Cao Nha Nội sắc mặt căng thẳng, xoay người sang chỗ khác, vuốt cằm nói:

- Phụ thân, Bạch bá phụ, Thái nhị thúc, mọi người coi, Lý Kỳ ở đây.

Qua một lát, Cao Cầu, Thái Thao, Bạch Thời Trung liền xuất hiện trên boong thuyền.

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Thái úy, cha vợ, Nhị gia, sao mọi người đều đến đây?

Bạch Thời Trung nói:

- Tiểu tử ngươi còn không biết xấu hổ nói, hiện giờ toàn bộ triều dã từ cao xuống thấp đều bị ngươi gây sức ép long trời lở đất, chúng ta cũng không thể làm được việc gì rồi.

Thái Thao nói:

- Lý Kỳ, Hoàng thượng sai bọn ta truyền khẩu dụ cho ngươi, có chừng có mực.

Cao Cầu cười nói:

- Ngươi tự giải quyết cho tốt đi. Khang nhi, chúng ta đi.

- Lý Kỳ, chúng ta phải đi trước rồi, ngươi từ từ chơi đi, ha ha.

Chiếc thuyền lớn kia đột nhiên khởi động, một đợt sóng dâng lớn, thiếu chút nữa thì lật ngược cái thuyền nhỏ này của Lý Kỳ rồi. Lý Kỳ không chút do dự giơ ngón tay giữa lên, nói:

- Mẹ kiếp! Có hiểu quy tắc giao thông hay không, làm như vậy, sẽ chết người đấy.

Mã Kiều này như vịt lên cạn lại càng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, nói:

- Bộ Soái, làm sao bây giờ?

- Còn có thể làm sao? Trở về thôi. Ôi, không được chơi rồi...!

Chạng vạng tối, lúc này chính là giờ ăn cơm, bên trong Túy Tiên Cư vẫn là không còn chỗ ngồi, vô cùng náo nhiệt.

- Lý sư phó.

- Lý sư phó đến đây.

- Yo! Lý sư phó, rốt cục ông cũng lộ diện, ông có biết không, hiện giờ có mấy người đang đi đầy đường để tìm ôngđấy.

Mấy vị khách này thấy Lý Kỳ đột ngột đến, vẫn còn hoảng sợ, lập tức khẩn trương xông tới, mồm năm miệng mười nói.

Lý Kỳ ha hả nói:

- Vậy sao? Gần đây ta có một chuyến đi xa nhà, không biết những người đó tìm ta có chuyện gì?

- Bọn ta đây cũng không biết.

- Hình như là Tống Ngọc Thần bọn họ.

- Còn có rất nhiều người. Có phải ông nợ bọn họ tiền hay không vậy.

- Ông thấy ta giống người nợ tiền sao?

Lý Kỳ liếc mắt lườm người nọ một cái, vừa cười nói:

- Được rồi, được rồi, việc này ta đã được biết rồi, hôm nay các vị cứ vào trong gọi món ăn là được, ngàn vạn lần đừng khách khí với ta, đợi lát sẽ có người tới tính tiền.

- Có phải thật không vậy?

- Có tin hay không là tùy các người, dù sao Túy Tiên Cư ta đêm nay cũng sẽ không để các người bỏ tiền.
Bình Luận (0)
Comment