Đúng vào hôm Lý Kỳ tái nhậm chức, các quán trọ trên khắp các con đường trong kinh thành chỉ trong nửa ngày đã biết mất sạch sành sanh, cứ như một trận mưa rào, đến nhanh, đi cũng nhanh.
Hai ngày sau, toàn bộ các cửa hàng, xưởng chế tác, tửu lầu đều đồng loạt khai trương, cực kì ăn ý, đem lại cho người ta một thứ ảo giác, cứ như thể việc này căn bản vốn chưa từng xảy ra vậy.
Như thế có thể thấy, bất kể là loại người hèn mọn thế nào, chỉ cần bọn họ đoàn kết lại với nhau thì ai cũng không dám xem thường.
Không ít sĩ đại phu thấy vậy, trong lòng đều thầm nhủ, nhà bọn ta cũng có không ít người, lần sau có lẽ cũng bắt chước xem sao.Tuy nhiên, nếu như bọn họ giở cái chiêu này ra, liệu rằng cũng sẽ suôn sẻ như thế?
Đáp án là không.
Bởi vì Lý Kỳ lần này sở dĩ có thể thành công, mấu chốt ở chỗ có sự ủng hộ rất lớn của Tống Huy Tông. Nếu như không phải do Tống Huy Tông trốn không lên triều, ở trên gây sức ép với đám đại thần kia, thì Lý Kỳ sao có thể dễ dàng giành thắng lợi như vậy.
Tuần san Đại Tống Thời Đại cũng thay đổi với hình thức mới, xuất hiện trở lại trước công chúng. Điều này làm cho đám văn nhân vô cùng phấn khích. Bọn họ đã quen với việc buổi sáng vừa nhâm nhi cốc trà, vừa đọc báo, đọc tin tức, trong thời gian không có tuần san Đại Tống Thời Đại, trong lòng rất khó chịu.Do sự kiện lần này đã làm tổn hại đến danh dự của người đọc sách, nên nội dung của số này chính là dùng để minh oan cho người đọc sách, nhằm lấy lại lòng tín nhiệm của bách tính đối với người đọc sách, vì thế, Lý Kỳ còn dùng “Thần Điêu đại hiệp” làm nhân tố hấp dẫn độc giả, đề tựa là bộ thứ hai “Thần Điêu đại hiệp” của “Truyện Anh hùng xạ điêu” sắp đăng trên tuần san Đại Tống Thời Đại.
Nhưng lời tựa này cực kì ngắn gọn, chỉ có hai dòng chữ, còn về nội dung trong sách thế nào thì không hề đề cập tới, ngay cả lời giới thiệu cũng không có, ấy là vì sợ át hết nội dung chính của tuần san. Ngay sau đó là một dòng tít “Tri thức và tiền bạc”, nội dung không phải là cái quy trình dung tục từ đọc sách tới làm quan rồi tham tiền, mà là nói về vấn đề làm thế nào để tích lũy tri thức làm giàu, tầm quan trọng của tri thức đối với bách tính, tức là cả bài viết chỉ dùng để tuyên truyền vấn đề đọc sách.
Tuy nhiên, thứ khiến người ta chú ý nhất chính là 4 chữ ngắn gọn “Thần Điêu đạihiệp”, đặc biệt là đám mê võ hiệp, kết cục xạ điêu phía trước, bọn họ rất muốn biết, Lý Kỳ rốt cuộc là có viết nữa hay không, đến nay nghe thấy thông tin này, thì lệ ngấn lưng tròng, phấn khích không chịu nổi.
Chỉ riêng cái tên thôi đối với bọn họ mà nói đã vô cùng hấp dẫn rồi. Xạ điêu thì mọi người đều hiểu, nhưng thần điêu, thì bọn họ có phần mờ mịt không hiểu gì, liền nhao nhao quây lại với nhau phỏng đoán, cái thần điêu này rốt cuộc là thần pháp gì, thậm chí có nhiều người còn chi khoản tiền lớn để mua những lời đồn trong đó, cái thằng đần Cao Nha Nội là một trong số đó, còn treo cả giải thưởng đoán thần điêu. Khi Lý Kỳ biết tin này, chỉ biết dở khóc dở cười.
Đương nhiên, ngoài thần điêu ra, cũng có không ít người rất có hứng thú với nội dung chủ yếu phía dưới, hiện giờ mọi người đều đang thảo luận về người đọc sách, sĩ tử, sĩ đại phu. Luận về tài ăn nói, đương nhiên vẫn là những tài tử, văn nhân chiếm ưuthế, bọn họ nhân cơ hội này bắt đầu khắp nơi tuyên truyền về lợi ích của đọc sách, minh oan cho người đọc sách. Không có Lý Kỳ gây khó dễ từ bên trong, bọn họ rất nhanh chóng nhẹ nhàng giành được thắng lợi trong cuộc chiến dư luận này.
Không chỉ có vậy, người đọc sách làm kinh doanh cũng trở thành một chủ đề mới mẻ. Thực ra Lý Kỳ chỉ là đứng ngoài nêu vu vơ vấn đề này ra, nhưng không ngờ lại giành được hiệu quả kì diệu đến thế. Mặc dù số người thi đỗ tiến sĩ thời Bắc Tống đã đạt đến cao độ xưa nay chưa từng có, nhưng trong số lượng đông đảo những người đọc sách đó, chỉ có một bộ phận nhỏ là thi đỗ tiến sĩ, vậy những người còn lại nên xử lí thế nào? Con đường sống của họ sẽ đi về đâu? Dù gì thì cuộc đời cũng chỉ ngắn ngủi có vài chục năm, làm kinh doanh chẳng nghi ngờ gì sẽ cho họ một con đường sống. Đây cũng là vấn đề liên quan trực tiếp đến dân sinh, nên được thảo luận rất kịch liệt. Những người đứng về phía Lý Kỳ thì đương nhiên cho rằng việc làm này khả thi, nhưng những thành phần bảo thủ thì từ trong lòng luôn coi thường thương nhân,cho rằng người đọc sách đi làm kinh doanh là một biểu hiện của sự suy đồi.
Bất luận kết quả như thế nào, Lý Kỳ cũng đã rất hài lòng. Bọn họ càng tranh luận kịch liệt thì đối với thương nhân mà nói sẽ càng có lợi hơn. Có thể trong ngắn hạn sẽ có ít người tiếp thu, nhưng Lý Kỳ tin rằng sớm muộn gì sẽ có ngày mọi người cảm thấy đó là lẽ đương nhiên.
Ngoài điều này ra, lời tiên đoán của Lý Kỳ thêm một lần nữa thành hiện thực, đó là vào ngày thứ 2 sau khi tửu lầu khai trương, các thương lái lương thực trong kinh thành đã đồng loạt đẩy giá lương thực lên cao. Đây rõ ràng có thể gọi là một tin tức chấn động. Cần nhớ rằng lúc trước tửu lầu đóng cửa, đã khiến cho đám thương lái lương thực phát điên. Các ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa, cái mà bọn họ cần không chỉ là lợi ích đơn thuần, mà còn mang theo tâm lí trả thù mãnh liệt. Bọn họ cực lực mong muốn những tửu lầu kia phải rót trà nhận lỗi.Giá lương thực tăng theo chiều thẳng đứng, bị tổn hại trực tiếp nhất đương nhiên là người dân, khó khăn nhất là tửu lầu, giá lương thực tăng, thì giá thực phẩm tất nhiên cũng sẽ tăng theo, nhưng giá cả hiện nay đã đủ cao rồi, nếu còn cao hơn nữa thì khách hàng khó lòng chấp nhận, nhưng nếu không tăng giá thì đâu còn lời lãi gì nữa.
Do giá lương thực tăng mạnh, kinh thành lại một lần nữa lâm vào khủng hoảng, tuy nhiên, triều đình lúc này ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ còn cách khoanh tay đứng nhìn.
Chính Minh Hội lại một lần nữa phải triệu tập cuộc họp khẩn cấp, trong một năm nay, Chính Minh Hội đã phát huy được những vai trò không nhỏ, giúp cho mọi người đoàn kết hơn bao giờ hết.
Nhân vật chính trong cuộc họp này đương nhiên vẫn là Lý Kỳ, cho nên hắnkhông đi không được, đoạn ăn sáng xong rồi vội cùng Ngô Phúc Vinh đi tới Thanh Phong Lâu.
- Lý Sư Phó, thật là chúc mừng ngài tái đảm nhiệm chức Kinh Tế Sử.
- Đúng đó! Có Kinh Tế Sử thì chúng tôi yên tâm rồi.
---
Lý Kỳ vừa tới, đám viên ngoại đã nhao nhao xông tới chúc mừng, nịnh bợ quan chức thì muôn đời vẫn không phải là việc sai.
Lý Kỳ chắp tay đáp lễ từng người một, rồi đột nhiên nâng hai tay lên, ép xuống, vẻ mặt xin lỗi nói:- Các vị, các vị, thật là xin lỗi quá, chẳng dám giấu gì, cho tới tận giờ này phút này ta mới biết thì ra những việc gần đây các vị làm, đa phần là muốn giúp Lý Kỳ. Ôi, phải trách ta, trách ta không đủ thông minh, lúc trước chưa thể hiểu hàm ý thâm sâu của các vị, dẫn tới việc khi đó chưa thể cùng các vị ở trên cùng một trận tuyến. Đây đều là lỗi của ta, lần sau xin các vị nhất định phải nói thẳng ra, Lý Kỳ thật sự không muốn thêm điều gì khiến mình áy náy nữa. Bất luận thế nào, ta vẫn cứ phải cảm tạ các vị, bữa rượu hôm nay, tất cả chi phí ta mời, các vị nhất định phải đi đó.