Vào tới đại điện, Lý Kỳ cùng với Tần phu nhân quỳ xuống vái 3 vái, sau đó đám Da Luật Cốt Dục, Tiểu Ngọc cũng tiến lên hành lễ. Đúng vào lúc này, có một nam tử ăn mặt kì dị đột nhiên từ bên ngoài đi vào. Người này với Lý Kỳ thì không đánh không biết nhau, chính là quan phiên dịch của Hột Thạch Liệt Bột Hách Viên Hồng.
Viên Hồng đi vào đại điện nói thầm bên tai Lý Kỳ vài câu, Lý Kỳ gật gật đầu, rồi lại nhìn Tần phu nhân nói:
- Phu nhân, ngươi biết đấy, con người ta rất chuyên tâm, có bái thì chỉ bái một Phật thôi, giờ ta có chút việc, phải đi bây giờ, đợi lát nữa sẽ tìm các ngươi sau.
Không ngờ là đi bái Phật cũng lắm chuyện thế. Tần phu nhân lắc đầu thở dài, nói:
- Ngươi đi đi.Lý Kỳ lại nhìn Da Luật Cốt Dục nháy nháy mắt, rồi sau đó cùng với Viên Hồng đi ra ngoài. Cái chùa Tướng Quốc thời Bắc Tống này khá giống với khách sạn Điếu Ngư của Trung Quốc thời hậu thế. Những khách quý nước ngoài tới thăm, thường thì sẽ được ở đây, Hột Thạch Liệt Bột Hách đương nhiên cũng không phải ngoại lệ.
Lý Kỳ cùng với Viên Hồng đi tới căn phòng mà Hột Thạch Liệt Bột Hách nghỉ lại. Vừa mới gặp mặt, Lý Kỳ đã bị cái bộ dạng của Hột Thạch Liệt Bột Hách làm cho phát khiếp. Chỉ thấy hai mắt Hột Thạch Liệt Bột Hách đỏ ngầu, ánh mắt có phần dại ra, sắc mặt nhợt nhạt, cứ như mắc bệnh nguy kịch vậy. Đoạn kinh ngạc nói:
- Hột Thạch Liệt tiên sinh, ông làm sao vậy?
Hột Thạch Liệt Bột Hách nói:
- Đều trách ngươi cả thôi.- Trách ta?
Lý Kỳ vẻ khó hiểu nói:
- Ông đã tỉnh ngủ chưa vậy?
Hột Thạch Liệt Bột Hách trợn trừng mắt nói:
- Đều trách cái Thiên Hạ Vô Song loại mới nhất của ngươi quá ngon, mấy hôm nay ta chẳng ăn được gì, hận không thể ngâm mình trong rượu.
Mẹ kiếp! Thì ra là như vậy. Lý Kỳ buồn bực nói:
- Đúng là phải trách ta, lần sau ta sẽ tặng trà cho ông là được.
Hột Thạch Liệt Bột Hách vội nói:
- Sao ngươi có thể làm thế, ta chỉ ngửi thấy mùi trà là buồn nôn rồi.Nhưng lời vừa dứt, gã biết mình đã bị mắc lừa, đoạn cười ha hả, chuyển chủ đề nói:
- À, ta còn chưa chúc mừng ngươi tái đảm nhiệm chức Kinh Tế Sử.
- Đa tạ!
Lý Kỳ gật đầu, nghiêm mặt nói:
- Việc này nói ra, cũng may có ông giúp đỡ, không thì ta đã phải tốn rất nhiều sức lực rồi.
Hột Thạch Liệt Bột Hách vung tay nói:
- Việc cỏn con có gì mà phải nhắc tới, tuy nhiên, sau việc này ta thực sự khâm phục tài trí của Kinh Tế Sử. Lúc đó trên đại điện, lời của những người kia chẳng khác gì so với dự liệu của ngươi, lúc đó ta suýt thì phì cười.Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Đâu có, đâu có, vấn đề đó do ông nêu ra, ngoài những điều đó ra thì họ còn có thể nói gì khác chứ, chỉ là ông chưa hiểu tình hình trong nước của Đại Tống ta, nên mới cảm thấy thế. Đúng rồi, ông dự định bao giờ về nước?
Hột Thạch Liệt Bột Hách nói:
- Ngày kia, hôm nay mà ngươi không tới, ta cũng định tới tìm ngươi. Hoàng Thượng bọn ta còn muốn hỏi ngươi khi nào tiến hành bước thứ 2 trong cuộc kiến thiết kinh tế. Đến nay thương nhân Đại Tống các ngươi đã chọn nước Kim bọn ta để hợp tác, nhưng có rất ít người tới nước Kim buôn bán.
Lý Kỳ nói:
- Hai năm.- Liệu có lâu quá không?
Lý Kỳ thở dài nói:
- Ông cho rằng đây là việc nhỏ sao? Nói làm là làm được đấy? Nói cho ông biết, chỉ riêng chuẩn bị tài chính, đã phải tốn cả năm trời rồi, ta còn phải làm công tác tuyên truyền, chiêu tập thương nhân, bàn các hạng mục. Đây không phải là hợp tác giữa hai người với nhau, mà là giữa hai quốc gia. Hai năm đã là sớm nhất có thể rồi, ông cũng thấy rồi đấy, cùng lúc với việc ta giúp các ông phát triển kinh tế, bọn ta cũng phải đẩy mạnh kinh tế của mình, một khi cơ hội chín muồi, ta sẽ tập hợp người đến nước các ông đầu tư, nếu như ta tùy ý cử những kẻ ắt ơ vô dụng đi, thì các ông lại bảo bọn ta cố tình đùa giỡn.
Hột Thạch Liệt Bột Hách nghe xong cau mày lại, khẽ giọng nói:
- Nói thì là vậy, nhưng có phải ai cũng có lòng kiên nhẫn đó đâu.Lý Kỳ chỉ nghe loáng thoáng được vài chữ, hai hàng lông mày dựng ngược lên hỏi:
- Ông nói gì cơ?
Hột Thạch Liệt Bột Hách cười ha hả nói:
- Không có gì, không có gì, thực ra Hoàng Thượng bọn ta cũng biết việc này rất phức tạp, cho nên chỉ là cử ta tới hỏi thăm ngươi chút thôi, chứ chưa hề mang ra triều đình nói, tuy nhiên Hoàng Thượng bọn ta vẫn hi vọng có thể càng nhanh càng tốt. Được rồi, ta sẽ chuyển những lời này cho Hoàng Thượng, nhưng 2 năm sau, ngươi nhất định phải thực hiện hiệp ước đó.
Lý Kỳ nghe mà có chút mơ hồ, nhưng thấy gã dường như cũng không muốn nói nhiều, nên cũng không truy vấn thêm nữa, đoạn gật đầu nói:
- Nhất định rồi.Trong lòng thì thầm nghĩ, nếu như không có sự biến Tĩnh Khang, thì ta đâu đến nỗi nhìn thấy tiền mà không kiếm chứ.
Hột Thạch Liệt Bột Hách bỗng cười nói:
- Kinh Tế Sử, bất luận thế nào, lần này ta nhất định phải vận chuyển một ít Thiên Hạ Vô Song tuyệt diệu kia về nước.
Lý Kỳ thở dài nói:
- Ta cũng muốn thôi, nhưng ta hiện giờ chưa nghĩ ra phương pháp bảo quản loại rượu này, chỉ qua hai ngày là không uống được nữa, đợi ông vận chuyển về đến nhà thì chẳng khác gì nước đái rồi.
Hột Thạch Liệt Bột Hách nghe xong mà thấy buồn nôn, nói:
- Không thể nào chứ?Lý Kỳ nói:
- Nếu như ông không tin thì có thể thử, nếu không phải thế thì ta hà cớ phải mỗi ngày mang một ít tới cho ông, mà không mang cả thể một lần cho đỡ mất công.
Hột Thạch Liệt Bột Hách nghe hắn nói thế, liền chẳng nghi ngờ gì nói:
- Vậy ngươi phải đồng ý với ta, một khi ngươi nghĩ ra phương pháp rồi, phải lập tức gửi đến cho ta một ít, ta thật sự yêu cái loại rượu này quá rồi, đặc biệt là vào những ngày hè chói chang này.
Lý Kỳ cười nói:
- Nhất định, nhất định rồi.
Nói rồi trong đầu hắn lóe lên một ý tưởng, thằng nhãi này ngày kia đã về rồi, sao ta không thử kiếm trác một khoản xem sao, đoạn cười khà khà nói:
- Hột Thạch Liệt tiên sinh, tình hình bên ngoài ông có lẽ đã nghe nói chứ?Hột Thạch Liệt Bột Hách ngây người ra nói:
- Ngươi nói tới vấn đề giá lương thực chứ gì?
- Chính nó, chính nó.
Lý Kỳ gật đầu vài cái, rồi cười nói:
- Vậy thì ông xem---cái giá mà tôi đưa ra cho ông đến nay có thể nói là còn thấp hơn cả giá vốn rồi, hay là ông tăng thêm cho ta chút đi.
Hột Thạch Liệt Bột Hách nghe đến đây mới biết thì ra Lý Kỳ đang muốn tăng giá, đoạn lập tức xốc lại tinh thần, khẽ hẵng giọng một tiếng, nói:
- Kinh Tế Sử, lúc trước khi ta và ngươi hợp tác với nhau, còn nhớ ngươi đã từng nói, hiệp ước chính là bảo đảm, mọi việc đều phải dựa vào hiệp ước mà làm, cho nên, chúng ta vẫn cứ nên dựa vào hiệp ước mà tiến hành đi.Con mẹ. Thằng cha này quả là tiến bộ thần tốc đó, sắp bắt kịp ta rồi. Lý Kỳ vẻ tủi thân nói:
- Nói thì là thế, nhưng ông mua số lượng nhiều thế, nếu cứ áp dụng vậy thì ta chống đỡ không nổi, thêm một chút thôi, giá rượu cũng thêm một chút, được không?
Hột Thạch Liệt Bột Hách gật đầu, vẻ nghiêm túc nói:
- Việc này ta sẽ xem xét, lần sau ta tới, chúng ta sẽ bàn bạc kĩ hơn, dù sao thì lần này ta tới là vì việc công, nếu như để Hoàng Thượng biết ta nhân cơ hội tới bàn việc tư, thì cũng không hay ho cho lắm.
- Vậy được, vậy được--- Mà không đúng, ông bao giờ mới quay lại chứ?
- Sớm nhất cũng phải nửa năm nữa.- Con mẹ!