Bắc Tống Phong Lưu

Chương 956.1

- Đồ chó hoang, vừa mở miệng là tội khi quân, không thể đổi cái khác sao, mẹ nó, phải biết tội mà lão tử phạm nhiều nhất là tội khi quân đó!

Lý Kỳ vừa vội vã đi đến nhà bếp, vừa lẩm ba lẩm bẩm nói không dứt. Nói thì nói vậy thôi, điều hắn sợ nhất khi tới Bắc Tống vẫn là tội khi quân, bởi vì hắn đã nói dối với Tống Huy Tông rất nhiều rồi, nhiều đến nỗi bản thân hắn cũng không nhớ rõ là bao nhiêu, tính ra thì, Tống Huy Tông là người chịu thiệt hại lớn nhất về những lời nói dối của hắn. Đương nhiên, xét theo đại cục, cũng là người được lợi lớn nhất, có điều đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, ai bảo Tống Huy Tông là lão đại, dối trên lừa dưới sao, không lừa ông thì lừa ai đây.

- Lý Kỳ, Lý KỳĐi nửa đường, Lý Kỳ chợt nghe thấy có người gọi hắn, dừng bước quay đầu lại nhìn, thấy Tần phu nhân một thân một mình vội vàng đi tới, kinh ngạc nói:

- Phu nhân?

Tần phu nhân đi tới với vẻ mặt lo âu hỏi:

- Lý Kỳ, có phải xảy ra chuyện gì không?

Lý Kỳ ngu ngơ nói:

- Không có nha! Vì sao phu nhân hỏi như vậy?

Tần phu nhân vội la lên:

- Ngươi đừng hòng gạt ta, ban nãy ta gọi ngươi vài tiếng, ngươi đều không trả lời, dáng vẻ tâm sự nặng nề, còn nữa, nếu không xảy ra chuyện lớn, vì sao Hoàng thượng lại đột nhiên giá lâm?Ô, vị phu nhân này đúng là mẫn cảm với chuyện này. Lý Kỳ cười khổ một tiếng, nói:

- Phu nhân quá lo lắng rồi, Hoàng thượng chỉ là đến đòi uống rượu thôi.

Thật ra chuyện này cũng không thể trách Tần phu nhân, dù sao gần đây thật sự là đã xảy ra quá nhiều chuyện, hơn nữa còn liên lụy đến Vương Trọng Lăng, nàng chưa từng có một giấc ngủ yên, bây giờ giống như chim sợ cành cong vậy, lo lắng cũng là chuyện khó tránh khỏi.

- Đòi uống rượu sao?

Tần phu nhân kinh hô một tiếng, lập tức nhíu mày nói:

- Lý Kỳ, ngươi thật sự xem ta là đứa trẻ ba tuổi sao, Hoàng thượng đường đường cửu ngũ chí tôn, sao lại đến đây đòi uống rượu, Hoàng thượng nếu muốn uống rượu, bảo ngươi mang tới là được rồi.Được! Thiếu chút nữa quên trước nay ta nói thật mà không có ai tin tưởng, vẫn là nói dối tốt hơn, để tránh cho nàng bứt rứt không yên. Nghĩ đến đây, Lý Kỳ ảm đạm thở dài, nói:

- Nếu phu nhân đã đã nhìn ra, ta cũng không giấu diếm phu nhân nữa, xảy ra chuyện lớn rồi.

Hàng lông mày đen của Tần phu nhân khẽ nhíu, mây đen đầy mặt nói:

- Ta biết ngay là như vậy mà, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì hả?

Sặc! Quả nhiên là như vậy, ôi, ta thật sự không thích hợp nói thật mà. Trong lòng Lý Kỳ dở khóc dở cười, lại giống như có chuyện gì đó nói:

- Việc này một lát nữa sẽ nói với phu nhân, nếu lúc này chậm trễ, ta chắc chắn bị định tội khi quân đó.

Nói xong, hắn liền chuồn đi, thật ra chuyện hắn thấy phiền phức nhất là giải thíchnhững chuyện này với Tần phu nhân, thật sự là tra tấn người ta đó, dù sao thì Tần phu nhân cũng là dạng nữ nhân sợ phiền phức nhất mà.

- Tội khi quân?

Tần phu nhân nhất thời sợ tới mức hoa dung thất sắc, nàng chính là người Bắc Tống điển hình nha, tội khi quân đối với nàng mà nói là vô cùng đáng sợ, lại thấy Lý Kỳ vội vã đi về phía trước, trong lòng cực kỳ hoang mang vội đuổi theo hỏi:

- Ngươi đang muốn đi đâu vậy?

- Nhà bếp.

- Đến nhà bếp làm gì?Toát mồ hôi !! Nhà bếp còn có thể làm gì? Lý Kỳ buồn bực nói:

- Phu nhân, đến nhà bếp đương nhiên là nấu ăn nha, chẳng lẽ đi ngoài sao.

- Nhưng nấu ăn thì liên quan gì đến tội khi quân?

Cô thật đúng là bám riết không tha mà! Lý Kỳ thở dài:

- Một lời khó nói hết a! Đây là cơ hội cuối cùng của ta, nếu trong vòng một canh giờ Hoàng thượng không nhìn thấy đồ ăn, vậy thì ta xong rồi, đi trước đây.

- Đợi một chút, đâyđây, Hoàng thượng bảo ngươi nấu món gì? Tại sao lại nghiêm trọng như vậy.

- Món ăn mới!- Món ăn mới? Đâyđây là món gì?

- Ặc, chính là món ăn mới.

Trong lúc nói chuyện, hai người tới trước cửa phòng bếp, lúc này Trần đại nương cũng mang một con vịt tới, thở gấp nói:

- Đại nhân, vịt mà ngài cần.

Lý Kỳ vươn tay tóm lấy, nhéo vài cái trên người vịt, hắn còn chưa mở miệng, Tần phu nhân liền cau mày nói:

- Đại nương, con vịt này gầy như vậy, làm sao được chứ, mau đi đổi con khác đi.

Lý Kỳ vội nói:

- Đưng đưng đừng, món ăn này phải làm từ vịt gầy.Tần phu nhân”a” một tiếng kinh ngạc.

Lý Kỳ cũng không có nhiều lời, đi vào trong nhà bếp, bởi vì lúc này vẫn chưa đến giờ ăn cơm, cho nên trong nhà bếp không có lấy một người, hắn vừa định bảo Trần đại nương gọi vài trợ thủ đến, nhưng lời vừa đến bên miệng, chợt nghe Tần phu nhân không đầu không đuôi nói:

- Sao lại không có một ai vậy, bây giờ đi gọi người cũng mất không ít thời gian. Thôi đi, ba người chúng ta làm đi, đại nương, đại nương nhanh chóng giết vịt đi, Lý Kỳ, ngươi đi nấu nước, chúng ta phải nhanh lên, một canh giờ qua rất mau đó.

Sặc! Làm gì vậy, nhà bếp này từ lúc nào mà do cô phát hiệu lệnh vậy. Lý Kỳ hoàn toàn bối rối, không thể tin nổi nói: 

- Ta.Tần phu nhân dậm chân nói:

- Ta cái gì, còn không làm mau một chút, tội khi quân là tử tội đó.

- Đợi một chút đã!

Lý Kỳ khoát mạnh tay, nói:

- Phu nhân, ta không nghe lầm chứ, ýý của phu nhân là phu nhân cũng muốn giúp?

Tần phu nhân gật đầu nói:

- Đung vây a!

Lý Kỳ hơi há mồm, ngây ra như phỗng.Tần phu nhân sốt ruột đến phát khóc, nói:

- Ngươi nhìn ta làm gì, còn không mau làm, Hoàng thượng còn đang đợi ở đó kìa.

Thật ra Lý Kỳ để Tống Huy Tông đợi đã quen rồi, tuyệt đối không để ý, nhưng việc này đối với một người bình thường mà nói, đặc biệt là nữ tử, thử hỏi ai dám để cho Hoàng Thượng chờ chứ, trong lòng chắc chắc vô cùng sợ hãi.

Hôm nay trúng tà rồi sao? Lương thực giảm giá, Quân Khí Giám làm ra hỏa thương, Hoàng thượng đột nhiên đến chỗ ta đòi uống rượu; phu nhân muốn xuống bếp? Trời ạ! Lý Kỳ sửng sốt, nói:

- Phu nhân, phu nhân, phu nhân đừng kích động, thật rathật ra việc này cũng không nghiêm trọng như vậy, tata có thể làm được mà.

Chuyện tới nước này, Tần phu nhân làm sao tin hắn được, nói:- Hoàng thượng đột nhiên đến đây, nhất định là ngươi lại phạm sai lầm lớn nào đó, nấu ăn là sở trường duy nhất của ngươi, nhất định không thể có chút sơ sót gì, ngươi cũng biết quân vô hí ngôn mà.

Lý Kỳ cực kỳ khó chịu nói:

- Phu nhân, đừng có coi thường người ta chứ, cái gì mà nấu ăn là sở trường duy nhất của ta chứ?

- Bây giờ không phải là lúc tranh luận chuyện này.

Tần phu nhân hơi trừng mắt nhìn hắn, nói:

- Nhanh làm đi.

Lý Kỳ trợn hai mắt, nói:- Phu nhânphu nhân lẽ nào đang đùa?

Tần phu nhân vẻ mặt thành thật nói:

- Chuyện lớn như vậy sao ta lại đùa chứ, ngươi còn không mau đưa vịt cho đại nương.

Xem ra nàng nói thật, cũng tốt, bình thường nàng vẫn luôn được dọn cho ăn, cũng nên động thủ chứ. Lý Kỳ cười, gật đầu nói:

- Vậy được rồi, phu nhân, phu nhân và Trần đại nương xử lý con vịt này đi.

Hắn nói xong thì đưa con vịt cho Trần đại nương.

Nhưng không bao lâu, hắn liền hối hận.

- Đừng! A!Lý Kỳ vừa mới nấu nước nóng, chợt nghe thấy ngoài cửa truyền vào một tiếng thét chói tai, trong lòng rùng mình, vội hỏi:

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Còn chưa dứt lời thì thấy một con vịt từ ngoài cửa bay vào, đập đập đôi cánh, lông vịt tung bay.

- Bõm!

- Bịch

- Choang.

Trong giây lát thì đánh đổ một cái chén, một bồn nước và một cái bình.Không thể nào! Hai người ngay cả con vịt cũng không làm được? Lý Kỳ sắp té xỉu rồi, lại thấy Tần phu nhân đi đến, chỉ tay vào con vịt trước mặt lúng túng nói:

- Maumau lên bắt lại nó.

Đã đến trước mặt cô mà cô còn không bắt à? Lý Kỳ cảm thấy bản thân sắp điên rồi.

- Phu nhân, người tránh ra một chút.

Trần đại nương bị Tần phu nhân chắn ngoài cửa nóng ruột muốn chết.

- À

Tần phu nhân và Trần đại nương cực kỳ ăn ý tránh trái tránh phải, quả thực làkhông để Trần đại nương đi vào, mà con vịt kia bất chấp tất cả vọt quanh nhà bếp, cục diện cực kỳ hỗn loạn.

Rốt cuộc ta đã tạo nghiệt gì chứ! Lý Kỳ đi qua giơ tay tóm lấy con vịt kia, trong mắt ẩn chứa hai giọt nước mắt chua xót, mờ mịt nói:

- Hai người làm cái gì vậy?
Bình Luận (0)
Comment