Hôm sau.
Sau khi kết thúc lâm triều, Tống Huy Tông lại triệu tập một đám tinh anh nòng cốt mở cuộc họp quan trọng, chủ yếu vẫn là muốn đặt nặng sách lược Khinh trọng mậu, mà đối tượng thực nghiệm đầu tiên chính là Tây Hạ, bởi vì sứ thần của Tây Hạ đã lên đường rồi.
Sau khi Tây Hạ thần phục nước Kim, quan hệ với Đại Tống không nghi ngờ gì lại lạnh nhạt hơn, nhưng họ lại phải dựa vào Đại Tống, sau khi đánh lén thấy bại, phục hồi quan hệ với Đại Tống cũng là chuyện lớn hàng đầu trước mắt của Tây Hạ.
Sau khi bàn bạc xong, Lý Kỳ lại chạy tới Ngự thiện phòng mặt dày mày dạn lấy một vài con bào ngư, nhân sâm ra ngoài. Về đến Túy Tiên Cư, trước tiên Lý Kỳ ăncơm trưa, vừa mới ăn xong bữa cơm, thì thấy Ngô Phúc Vinh đi tới, lão già này vừa đến thì lập tức chiếm lấy quầy tính tiền.
Từ sau khi Lý Kỳ mở miệng nói, chỉ cần có một cơ hội thì ông ấy lại đến Túy Tiên Cư nói chuyện tán gẫu gì đó với khách quen.
- Ngô đại thúc.
Lý Kỳ đi qua, dựa vào quầy tính tiền, mỉm cười gọi một tiếng.
- A, cậu cũng ở đây à!
Ngô Phúc Vinh kinh ngạc nói.
Lý Kỳ gật đầu, đột nhiên nói:- Đúng rồi, thúc có nghe nói ở ngoại ô thành nam có mở một tửu lâu gọi là Quái Vị Hiên không.
Ngô Phúc Vinh sửng sốt, nói:
- Cậu cũng có nghe nói.
Lý Kỳ nói:
- Nói như vậy, thúc cũng có biết?
Ngô Phúc Vinh gật đầu nói:
- Lão hủ cũng mới nghe nói hôm qua, nghe nói món ăn của tiệm này vô cùng đặc biệt.
- Đặc biệt gì chứ, chẳng phải chỉ là lấy sâu nấu ăn thôi sao.Ngô Phúc Vinh ra sức gật đầu nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, hóa ra cậu cũng biết, vậy mà không đặc biệt sao?
Lý Kỳ cười ha ha, không đánh giá thêm gì nữa, lại hỏi:
- Vậy thúc có biết chủ quán Quái Vị Hiên là ai không?
Ngô Phúc Vinh lắc đầu nói:
- Chuyện này lão hủ không biết. Có điều hôm qua lão hủ đã hỏi những người đến tiệm đó rồi, bọn họ đều nói không thấy chủ quán đó.
Nói đến đây ông ta cau mày, nói:
- Sao vậy? Cậu sợ bọn họ gây bất lợi cho chúng ta sao?
Lý Kỳ vân đạm phong khinh nói:
- Loại món ăn này có ngon thế nào cũng chỉ là ăn vặt thôi, cũng không có uyhiếp gì với đại tửu lâu như chúng ta.
Ngô Phúc Vinh gật đầu nói:
- Lão hủ cũng nghĩ vậy, cho nên cũng không quan tâm nó.
Lý Kỳ nói:
- Có điều hôm nay ta lại định qua đó xem sao.
Ngô Phúc Vinh nói:
- Lẽ nào cậu cũng muốn nếm thử sâu?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Đúng là có ý này. Có điều, chủ yếu nhất vẫn là muốn xem thử chủ quán đó rốt cuộc là thần tiên phương nào. Sâu cũng không phải không thể ăn, nhưng phải biếtlàm cho thật ngon, phát huy nguyên vẹn mỹ vị của sâu, nếu chỉ dùng sâu làm mánh lới, vậy cũng chỉ là dạng người mua danh chuộc tiếng thôi.
- Lý ca, huynh cũng biết làm sao?
Lúc này, đột nhiên bên cạnh có người nói.
Lý Kỳ quay đầu nhìn, chỉ thấy Ngô Tiểu Lục nuốt nước miếng nhìn hắn, vội vàng đẩy đẩy y ra, nói:
- Nhìn ngươi xấu xa như vậy, tránh xa ta một chút.
Ngô Tiểu Lục cười ha ha hai tiếng.
Lý Kỳ lại nói:- Ta cũng biết làm một chút, nhưng không tốt lắm, bởi vì ta không thích khẩu vị này, không thể nào cảm nhận sâu sắc mỹ vị của sâu. Đệ không thể hiểu được mùi vị của nguyên liệu, thì đệ rất khó làm ra một món ăn ngon từ nguyên liệu đó.
Ngô Tiểu Lục gật đầu nói:
- Lý ca, vậy lát nữa huynh mang đệ theo đi.
Ngô Phúc Vinh cau mày nói:
- Lục tử, con đừng làm càn ở đây. Con đi rồi thì ai làm đây, mau về nhà bếp đi.
Ngô Tiểu Lục gạt nước mắt nói:
- Thúc, chỉ một lát thôi, không sao đâu. Huống hồ bây giờ đã qua giờ cơm trưa, không có khách nhân tới đâu.- Tiểu tử con biết cãi lại khi nào vậy, có tin ta quất con không.
Ngô Phúc Vinh giận dữ nói.
Lý Kỳ giơ tay lên nói:
- Ai, để đệ ấy đi đi, làm một đầu bếp ngoài trừ cố gắng ra, cũng phải ra ngoài học hỏi, đóng cửa trong nhà cũng không được.
Ngô Phúc Vinh thấy Lý Kỳ mở miệng, cũng không nói nhiều nữa, thở dài:
- Tiểu tử này bị cậu làm hư rồi.
Lý Kỳ cười nói:
- Ta không có, là do thúc nghiêm khắc thôi.
Ngô Tiểu Lục có cùng quan điểm gật đầu.- Lý Kỳ, Lý Kỳ.
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu la của Cao Nha Nội.
Lý Kỳ xoay người sang, chỉ thấy Cao Nha Nội chống nạnh vô cùng khí phách đứng ngoài cửa, người bên ngoài không biết, còn cho rằng bọn họ đến đập phá quán, buồn bực nói:
- Đừng la nữa, ta ở đây.
Cao Nha Nội vừa thấy Lý Kỳ, vội xông lên, lôi kéo Lý Kỳ ra ngoài, nói:
- Đi đi đi, ta đợi không được nữa rồi, quán đó ngày nào không dẹp, ta thực sự không có tâm tình mà ngủ với nữ nhân.
- Oa! Có khoa trương như vậy không hả!Bên trái có người nói:
- Kinh tế sứ ngài không biết đâu, sáng nay tên này đã làm phiền ta cả buổi sáng đó.
Lý Kỳ quay đầu nhìn, chỉ thấy Phàn Thiếu Bạch vẻ mặt buồn bực ngồi trên ngựa, cười khổ nói:
- Ngươi cũng bị y kéo đến đây à!
Vừa dứt lời chợt thấy phía sau Phàn Thiếu Bạch còn có ba bốn tên nhàn rỗi, do Lục Thiên dẫn đầu, vội giãy khỏi Cao Nha Nội, nói:
- Nha Nội, ngươi mang theo nhiều người như vậy làm gì?
Cao Nha Nội nói:
- Đương nhiên là đi phá tiệm! Bản Nha Nội hôm nay không thể không đập nát quán rượu kỳ quái đó.Lý Kỳ nói:
- Đây là chuyện phạm pháp.
Cao Nha Nội nói:
- Phạm pháp gì chứ, ta đây là vì dân trừ hại.
Lý Kỳ lại liếc nhìn Phàn Thiếu Bạch, thấy y cũng mang vẻ mặt bất đắc dĩ, nói:
- Ngươi là con trai Thái úy, đương nhiên không sợ, chúng ta thì không phải. Nếu ngươi mang nhiều người theo như vậy, vậy ta cũng không cần đi nữa.
Hắn nói xong liền xoay người chuẩn bị vào tiệm.
Cao Nha Nội vội cản hắn lại, nói:
- Ai nha, ngươi không thể không đi nha, ngươi phải giúp ta trị hai tên tiểu tửTiểu Cửu, Sài Thông chứ. Ngươi biết bản Nha Nội nghĩa khí ngất trời, sao có thể ra tay với huynh đệ của mình chứ, nếu việc này truyền ra ngoài, vậy thì không hay chút nào nha.
Lý Kỳ hiếu kỳ nói:
- Nếu là ta thì bảo đảm không truyền ra ngoài sao.
Cao Nha Nội gật đầu nói:
- Vậy thì có thể.
Sặc! Thằng nhãi này thực sự không biết xấu hổ mà, Lý Kỳ hừ nói:
- Được rồi, hóa ra ngươi lại giao cho ta làm những chuyện không có nghĩa khí như vậy, thật đúng là có nghĩa khí mà.Cao Nha Nội kinh ngạc nói:
- Ngươi và nghĩa khí có quan hệ sao?
- Cáo từ!
Lý Kỳ chắp tay, xoay người đi vào trong tiệm.
Cao Nha Nội vội vàng xông lên, cản trước người hắn:
- Lý Kỳ, ngươi từng nói phải giúp ta trút giận mà, không thể nói mà không giữ lời nha.
Lý Kỳ đưa mắt nhìn Lục Thiên một cái.
Cao Nha Nội buồn bực nói:- Thật ra lần nay coi như ta mang theo ít người rồi đó.
- Vậy ngươi tự đi đi.
- Được được được, ta chỉ mang theo bọn Lục Thiên là được rồi chứ gì. Quán đó đáng sợ như vậy, ta phải mang theo vài người bảo vệ ta chứ.
Lý Kỳ lúc này mới gật đầu, nói với Ngô Tiểu Lục đang ngẩn ngơ:
- Lục tử, đệ không muốn đi sao. Nếu muốn đi thì tháo tạp dề ra.
- À à à.
Ngô Tiểu Lục vội tháo tạp dề ra, hưng phấn đi ra ngoài.Cao Nha Nội khinh thường liếc Ngô Tiểu Lục:
- Lục tử, A Nam luôn nói ngươi rất nhát gan, chúng ta đi dỡ cửa tiệm đó, ngươi dám đi sao?
Ngô Tiểu Lục kinh sợ nói:
- Dỡ cửa tiệm đệ có thể không đi, đi ăn hàng đệ phải đi.
- Cái gì?
Cao Nha Nội trừng hai mắt, dọa cho Ngô Tiểu Lục sợ tới mức vội vàng trốn sau lưng Lý Kỳ.
Lý Kỳ liếc mắt nhìn, nói:
- Ngươi trừng ai vậy, đi thôi, ta rất bận rộn.Cao Nha Nội khinh thường hừ một tiếng, vẫy tay với Lục Thiên, người phía sau lập tức giải tán những người còn lại, chỉ giữ lại ba kẻ thân tín.
Một đám người đi xuôi theo con đường đi ra khỏi thành Nam.
Trên đường, Lý Kỳ lại hỏi với Phàn Thiếu Bạch:
- Phàn công tử, ngươi cũng biết Quái Vị Hiên kia.
Phàn Thiếu Bạch gật đầu nói:
- Biết, có điều không liên quan tới chúng ta, cho nên vốn dĩ cũng không muốn quan tâm.
Quả nhiên chữ lợi đi đầu mà, Lý Kỳ cười cười, không nói gì thêm.Lục Thiên đột nhiên nói:
- Nếu nói đến Quái Vị Hiên kia, còn phải nhờ phúc của Kinh tế sứ.
Lý Kỳ ồ một tiếng, nói:
- Nói vậy là sao?
Lục Thiên nói:
- Mấy ngày trước, các tửu lâu trong thành đều tăng giá, chỉ có mỗi Quái Vị Hiên là không tăng, ngược lại đồ ăn vô cùng rẻ, vì vậy mới thu hút rất nhiều người, có điều người dám ăn thật sự cũng không nhiều.
Hóa ra còn có nguyên nhân này, xem ra chủ tiệm cũng có chút tài năng, biết chọn thời cơ, Lý Kỳ thoáng sửng sốt.Cao Nha Nội ghê tởm nói:
- Những món đó sao cho người ăn được chứ, rõ ràng là thức ăn của chim. Con mẹ nó ai dám ăn, người đó là điểu nhân.
Phàn Thiếu Bạch trợn trắng mắt:
- Nha Nội chẳng phải đang nói Tiểu Cửu và Sài Thông là điểu nhân sao.
Cao Nha Nội hừ nói:
- Tiểu Cửu vốn là điểu nhân, còn Sài Thông, huynh cho là y dám ăn sao? Chẳng qua y thấy ở đó náo nhiệt, cho nên mới thích ở đó thôi, thật không biết nói sao.
Lý Kỳ âm thầm lắc đầu, bốn tiểu công tử này đúng là đều có điểm đặc sắc riêng mà.Nương theo mấy tiếng chửi rủa của Cao Nha Nội, mấy người đã đi đến một con đường nhỏ cách thành nam ba mươi dặm. Phong cảnh nơi này rất đẹp, nhưng hoàn cảnh tương đối vắng vẻ, mở tửu lâu ở nơi này, tuyệt đối không phải hành động sáng suốt, tin rằng ông chủ trước đây cũng vì lý do này mới bán quán cho người ta.
Qua một con suối nhỏ, chợt nghe phía trước có một trận ồn ào.
Lý Kỳ đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy không xa phía trước có một tửu lâu môt gian hai lầu bên dòng nước dựa vào núi, xung quanh lác đác mấy gian nhà tranh, nhà gỗ lẻ tẻ, chắc là do những nông phu và thợ săn vùng lân cận dựng nên, do lúc này trời đã về chiều, có thể ngẫu nhiên nhìn thấy khói bếp lững lờ.
Nhưng trong tửu lâu kia vô cùng nào nhiệt, phá vỡ sự yên tĩnh của nơi này.Khi đến gần thì ngửi thấy một mùi hương dâng lên.
Lý Kỳ và Phàn Thiếu Bạch không nhịn được hai mặt nhìn nhau, từ mùi hương không khó để đoán được, nơi này nhất định có cao nhân. Lý Kỳ cười nói:
- Xem ra không uổng chuyến này rồi.
Trước cửa quán rượu có một người đàn ông râu quai nón dựa vào, mặc một bộ áo vải ngắn, cánh tay thô to có thể sánh ngang bắp đùi của Lý Kỳ, cao lớn uy mãnh, hai mắt khẽ nhắm, hai tay khoanh trước ngực, chân trái gác lên chân phải.
Cao Nha Nội liếc nhìn đại hán này, vẻ mặt bừng bừng tức giận, hừ nói:
- Loại người này mà dám mở tửu lâu, thật sự không sợ mất mặt mà.
Đại hán kia giống như đã ngủ thiếp đi, thân hình không hề nhúc nhích.Lý Kỳ khoát tay, ném roi ngựa cho tên nhàn rỗi mà Cao Nha Nội dẫn theo, ngẩng cao đầu về phía trước, đám người không để ý đại hán này đi vào trong quán.
Nhưng khi bọn họ đi ngang đại hán kia, đột nhiên nghe thấy một giọng khàn khàn:
- Mời các vị khách quan vào trong.
Mấy người vội quay đầu lại nhìn, đại hán kia vẫn giữ nguyên tư thế cũ làm cho bọn Lý Kỳ đều nghi ngờ lỗ tai của mình có phải đã nghe nhầm không.
Mã Kiều khinh thường liếc nhìn đại hán kia, cũng không có lên tiếng.
- Có chút thú vị.Lý Kỳ khẽ mỉm cười, dẫn đầu đi vào trong.
Tiệm này trang hoàng cực kỳ đơn giản, thậm chí có thể nói là không trang trí gì. Bên trái là quầy tính tiền, phía trong có một vị râu quai nón đứng đó, một tay chống cằm, khẽ dựa vào quầy nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt cực kỳ lười biếng, nếu đây là nhân viên dước tay Lý Kỳ, thì chắc chắn sẽ bị đuổi ngay, không có chút thái độ phục vụ gì cả.
Phía trước quầy có một cầu thang gỗ đi lên lầu hai, hai bên trái phải bày bảy tám cái bàn, nhưng mỗi bàn đều đã đầy người. Nhìn từ cách ăn mặc có thể thấy không phải người giàu có, cho nên đám người Lý Kỳ đến đây cũng thu hút không ít sự chú ý.
- Kinh doanh cũng không tệ nha.Lý Kỳ cười ha ha, đi tới trước quầy nói với râu quai nón kia:
- Này, còn chỗ ngồi không?
Râu quai nón kia cũng không quay đầu lại, duỗi tay trái ra, cạch một tiếng, chỉ thấy một tấm biển gỗ được dựng trước mặt Lý Kỳ.
- Nơi này chỉ thu tiền, đừng hỏi gì khác.
Lý Kỳ nhìn tấm biển gỗ khẽ đọc.
Phàn Thiếu Bạch cau mày nói:
- Câm điếc?
Cao Nha Nội cũng mặc kệ, vỗ mạnh bàn cả giận nói:- Con mẹ ngươi có ý gì hả?
Râu quai nón kia vẫn nhìn ra ngoài cửa, chỉ lấy tay gõ gõ tấm biển gỗ, ra hiệu là ý này.
Cao Nha Nội chưa từng chịu kiểu đối xử này, nổi giận nói:
- Lục Thiên, giáo huấn tên điểu nhân không biết tốt xấu này cho ta.
Đám người Lục Thiên lập tức rút dùi cui giắt bên hông ra chuẩn bị đánh.
Lý Kỳ vội giơ tay nói:
- Đợi đã.
Nói xong hắn lại quay sang nói với Cao Nha Nội:
- Nha Nội, chẳng phải ngươi nói Tiểu Cửu luôn chạy tới đây sao? Cao Nha Nội tức giận hừ một tiếng, đột nhiên hét to:
- Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, tên điểu nhân ngươi trốn đâu rồi hả, mau mau hiện thân.
Mau mau hiện thân? Diễn tuồng Tây du ký sao, Lý Kỳ trợn trắng cả mắt.
Lát sau, tiếng Hồng Tiểu Cửu trên lầu vọng xuống:
- A! Ca ca đến, đừng sợ, đừng sợ, Tiểu Cửu lập tức đón huynh.
Cao Nha Nội vừa nghe đỏ bừng cả mặt, giận dữ hét:
- Mẹ nó ai sợ chứ.