Ngữ khí của người đàn ông tuy thong thả, cho dù là lời nói của người mở ra tửu lâu này, nhưng có thể nói là kinh thiên động địa. Phải biết Lý Kỳ hiện nay vang danh thiên hạ, phàm là những món ăn được hắn khen ngợi nhất định sẽ được hoan nghênh. Hắn đến bất kỳ một tửu lâu nào, người khác đều cảm thấy thụ sủng nhược kinh, sao lại có thể đuổi hắn ra ngoài chứ, trừ phi ngươi thật sự không muốn làm ăn
Những người ở đây cũng sợ đến ngây người.
Lý Kỳ cảm thấy hết sức tò mò, hỏi ngược lại:
- Chủ nhân nhà ngươi biết tại hạ?
Người đàn ông râu quai nón nói:
- Chuyện này ta không biết, ta cũng chỉ phụng mệnh làm việc thôi.Lý Kỳ lại hỏi:
- Vậy vì sao không bán cho ta? Phải có một lý do chứ, lẽ nào sợ ta không trả tiền?
Người đàn ông râu quai nón nói:
- Chủ nhân chúng ta nói Kim Đao Trù Vương chính là loại người mua danh chuộc tiếng, lừa người lấy tiếng, không hiểu ý nghĩa đích thực của thức ăn, vì vậy không bán cho các hạ.
Kim Đao Trù Vương không hiểu ý nghĩa đích thực của thức ăn? Khẩu khí của ngươi thật lớn đó.
Đám người Phàn Thiếu Bạch đều khịt mũi khinh bỉ.Lý Kỳ không nhịn được cũng hơi nhíu mày.
- Ha ha
Cao Nha Nội bỗng nhiên nhảy lên, hai tay chống nạnh bật cười ha ha, vẻ mặt thật đắc ý, nói:
- Sớm biết như thế, Lý Kỳ, ngươi cũng không cần chịu tội như vậy.
Đám người Hồng Thiên Cửu lại kinh ngạc nhìn Cao Nha Nội.
Lý Kỳ hiếu kỳ nói:
- Nha Nội nói vậy là sao?
Cao Nha Nội có chút mờ mịt trừng to hai mắt, làm cho Lý Kỳ nổi da gà cảngười, lại nghe tên dở hơi này nói:
- Ngươi đã quên sao, Kim Đao Trù Vương là Hoàng thượng sắc phong, tên điểu nhân này lại dám nói ngươi mua danh chuộc tiếng, đây là tội đại bất kính đó.
Lý Kỳ sửng sốt, cười thầm, tên dở hơi này quả nhiên là cao thủ gây chuyện, xem ra trước kia không ít lần gây chuyện rồi, mà không biết rằng, chiêu này của Cao Nha Nội học được từ hắn.
Hồng Thiên Cửu nói:
- Ca ca, người ta không bán cho Lý đại ca thôi, có liên quan gì tới huynh, vì sao huynh không buông tha tiệm này chứ.
Cao Nha Nội dương dương tự đắc nói:
- Tiểu Cửu, ngươi nghe cho rõ ràng, tội đại bất kính đó. Ngươi chớ dùng tínhmệnh của mình mà nói đùa. Hơn nữa ta và Lý Kỳ tình như thủ túc, nếu ai sỉ nhục hắn, cũng là sỉ nhục ta, bản Nha Nội nghĩa khí ngất trời sao có thể khoanh tay đứng nhìn.
Y nói xong lại cười ha ha, nói:
- Được rồi! Dỡ cửa tiệm trước, sau đó bắt người, người không phận sự mau chóng đi đi. Lục Thiên.
- Có tiểu nhân.
Cao Nha Nội vung tay lên, ha ha nói:
- Đập phá.
Y vừa dứt lời, một băng ghế bỗng nhiên xuất hiện trước mặt y, dọa y sợ tới mức lùi lại, quát to:- Ai đánh lén ta?
Toát mồ hôi! Đánh lén ngươi, là đập lên đầu ngươi đó. Lý Kỳ lau mồ hôi lạnh, cảm thấy tò mò nhìn người đàn ông râu quai nón kia, hoá ra băng ghế kia đúng là gã ném qua, không chỉ như thế, hắn còn vươn tay ra tỏ ý mời.
Cao Nha Nội ổn định tinh thần, nhìn thấy hành động này của người đàn ông râu quai nón thì sửng sốt, nói:
- Chắc không phải ngươi mời ta đập chứ?
Người đàn ông râu quai nón tựa hồ không hài lòng lắm với giọng nói của mình, không thích mở miệng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
- Tốt lắm! Nói vậy ngươi cũng bị chủ quán này ép tới, bằng không ai sẽ đến quánchim này làm việc chứ, được, lát nữa ta sẽ miễn tội cho ngươi, nếu ngươi nguyện ý, thì đến phủ Thái úy của ta đi.
Hiện giờ ai cũng có cách nhìn khác nhau với tiệm này, Cao Nha Nội liền xem người này như bằng hữu, cười ha ha giơ tay tiếp lấy băng ghế kia, bỗng nhiên bên cạnh có một cánh tay đưa ta, nhanh như chớp tóm lấy băng ghế, ném mạnh về phía người đàn ông râu quai nón kia.
Đôi mắt mơ màng của người đàn ông râu quai nón lóe lên tia sáng, nhấc tay trái lên.
Ầm một tiếng.
Băng ghế kia lập tức chia năm xẻ bảy.Mọi người lâm vào cả kinh, Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, người vừa xuất thủ chính là Mã Kiều
Mã Kiều nhìn người đàn ông râu quai nón kia, thấy gã chỉ dùng một bàn tay thì đã nhẹ nhàng chặn sự tấn công của mình, hơn nữa dáng vẻ như người không liên quan, thản nhiên nói:
- Thân thủ cũng không tệ lắm.
Trong mắt người đàn ông râu quai nón kia hiện lên vẻ kinh ngạc, vuốt cằm nói:
- Thân thủ các hạ cũng rất nhanh.
- Ta còn chưa nói xong.
Mã Kiều khinh miệt nhìn đối phương, chậm rãi nói:- Lòng dạ không nên quá đen tối.
Vừa dứt lời, chân phải y đột nhiên đá ra.
Người đàn ông râu quai nón kia không dám chậm trễ, song chưởng giao nhau đỡ lấy.
Bịch!
Người đàn ông râu quai nón kia lui một bước nhỏ, cả kinh nói:
- Khí lực thật lớn.
Gã vạn lần không ngờ được người đàn ông tướng mạo xấu xí, thân thể đơn bạc này lại có sức mạnh như thế.Thế nhưng, Mã Kiều lại nói một câu làm lòng gã run lên, nói:
- Ta chưa dùng toàn lực.
Nói xong, chân trái y đột nhiên nâng cao, tung một cước xuống.
Một cước này cực kỳ cực nhanh, căn bản không cho người đàn ông râu quai nón cơ hội bỏ trốn, gã chỉ có thể dùng song chưởng ngăn trở.
Lại bịch một tiếng.
Thân mình người đàn ông râu quai nón nghiêng đi, suýt nữa là té, vội vàng thuận thế nhảy về phía sau, mất sức không ít, ôm quyền nói:
- Các hạ hảo thân thủ, ta không phải đối thủ của các hạ.- Ta biết.
Mã Kiều thản nhiên nói.
Ra vẻ tinh tướng! Thật ép người mà!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lời này nói ra từ miệng y lại khiến người ta bất giác cảm thấy cực kỳ hiển nhiên, không thể không nói một câu, thằng nhãi này chính là ra vẻ tinh tướng để sống mà.
Mã Kiều lại nói:
- Ngươi có thể kêu vị dưới kia cùng lên, ta có thể đợi các ngươi.
Người đàn ông râu quai nón nói:- Vậy cũng chưa chắc là đối thủ của ngươi.
- Ta cũng biết, nhưng cũng tốt hơn so với ức hiếp một mình ngươi, ngươi cũng có thể gọi chủ nhân của các ngươi nữa, ba người cùng lên.
Người đàn ông râu quai nón nghe được hơi nhăn mặt, hiện vẻ tức giận.
Hồng Thiên Cửu thích xem náo nhiệt, vỗ tay nói:
- Hay hay hay, sắp tới màn Tam anh chiến Lã Bố rồi.
Mã Kiều cau mày nói:
- Lã Bố kia là tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, sao có thể đánh đồng với Mã Kiều ta.
Lý Kỳ lúc này mới phản ứng, đứng bật dậy nói:- Mã Kiều, ngươi làm gì vậy?
Cao Nha Nội ngẩn ra, nói:
- Đung vây! Mã Kiều, người này đã đầu nhập vào bản Nha Nội, vì sao ngươi lại động thủ với gã.
- Bởi vì nó.
Mã Kiều đưa tay phải ra, hơi chuyển động.
- A!
Cao Nha Nội kinh sợ kêu một tiếng, đột nhiên thối lui đến trước hành lang, rất có xu thế nhảy lầu.Hoá ra trong tay Mã Kiều cầm một cái đuôi bọ cạp màu đen, nhẹ nhàng vung vẩy, cứ xoay vòng như vậy, phỏng chừng con bọ cạp kia đã bị y làm cho hôn mê từ lâu rồi.
- Nha Nội đừng sợ, độc của con bọ cạp này không giết người, có điều nếu ngài bị nó chích phải cũng rất đau đấy.
Mã Kiều nhẹ nhàng miêu tả nói.
Lý Kỳ nói:
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Ngài còn chưa nhìn ra?
Mã Kiều kinh ngạc nói.Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, khẽ trừng mắt.