Mã Kiều tỷ thí tay nghề làm bếp với người khác? Điên rồi, điên rồi, thằng nhãi này nhất định là điên rồi.
Lý Kỳ quả thực không thể tin được vào lỗ tai của mình, thằng nhãi này tuy rằng đi theo bên người Trù Vương hắn đây đã lâu, nhưng Lý Kỳ biết rằng, thằng nhãi này căn bản đối với trù nghệ là nửa điểm hứng thú cũng không có, dùng tám khối cơ bụng kia đảm đương cái thớt gỗ còn không sai biệt lắm, thái rau? OMG, Lý Kỳ không dám nghĩ tiếp nữa rồi, khẩn trương uống một ngụm trà, áp nỗi sợ xuống, lời nói ra con mẹ nó quá kinh người rồi.
So với sự khiếp sợ trên mặt Lý Kỳ, trên mặt Lỗ Mỹ Mỹ, Tửu Quỷ, thậm chí ngay cả Hoàng Tam Nguyên và Huống tri huyện kia đều là một mảnh mờ mịt.Hạnh phúc tới quá mau, Hoàng, Huống hai người cũng không biết nên dùng cái tư thế gì để nghênh đón, nên dáng vẻ cung kính quỳ một chân xuống đất, còn cả phủ phục, rối rắm, rất rối rắm rồi.
Tửu Quỷ gãi đầu nói:
- Tiểu Kiều, con --- con có phải là uống rượu say hay không.
Mã Kiều giận dữ, nói:
- Tửu Quỷ, ông cho ta là ông sao, ta đã say khi nào say chứ?
Tửu Quỷ buồn bực nói:
- Nhưng lời này của con so với nói lúc say rượu còn đáng sợ hơn a!
Lý Kỳ biểu hiện sự đồng ý rất sâu bằng mấy cái gật đầu.Loại người tinh quái như Lý Kỳ cũng không hiểu nổi, đơn thuần lại ngay thẳng như Lỗ Mỹ Mỹ càng thêm không hiểu, nói:
- Sư ca, huynh---!
Mã Kiều vừa nhấc tay, liền căt đưt Mỹ Lỗ Mỹ, nói:
- Sư muội, muội hãy tin tưởng vi huynh lần này thôi, lần tỷ thí này, chỉ có sư huynh đến so tài, mới có thể để cho bọn họ tâm phục khẩu phục.
Lỗ Mỹ Mỹ a một tiếng, chợt phát hiện đầu mình có chút không đủ dùng.
Lý Kỳ nhịn không được, lên tiếng nhắc nhở:
- Mã Kiều, đây chính là đang đánh cược mệnh, không phải đách bạc a!
Nhưng Mã Kiều lại có được một lòng tự tin của nam nhân vô cùng mạnh mẽ, mờmịt, khiếp sợ và không thể tin nổi của mọi người không có chút nào khiến y sinh ra một tia nghi ngờ đối với chính mình, khẽ cười một tiếng, nói:
- Bộ Soái xin yên tâm, ta nhất định sẽ không làm mất mặt của Kim Đao Trù Vương ngươi.
Nụ cười này, là bình tĩnh bực nào a.
Nhưng theo Lý Kỳ, lại hết sức sợ hãi, vội hỏi:
- Đưng đưng đừng. Việc này không có nửa điểm quan hệ với ta, ta chỉ là những người đứng xem, ồ không, những người đứng xem đều chưa nói tới, ta chỉ là -- ách, ừ, đang thi hành nhiệm vụ luyện binh, không hơn.
Trong lòng lại nghĩ, tỷ thí võ nghệ, con mẹ ngươi chưa kể tới ta, ngược lại còn muốn hủy đi võ đài của ta, tỷ thí tay nghề làm bếp, liền kéo ta tới làm đệm lưng, tin ngươi ta thì xong rồi.Hoàng, Huống hai người đối với Mã Kiều cũng có chút hiểu biết, biết y không biết nấu ăn, tuy rằng hiện giờ đã qua hai ba năm rồi, nhưng khôn khéo như bọn họ vẫn từ trong mắt mọi người mà bắt được một ít tin tức, hai người rất nhanh dùng ánh mắt trao đổi một phen.
Huống tri huyện đánh nhịp nói:
- Được! Ta với ngươi đánh cược. Tuy nhiên, nếu Hoàng Tam Nguyên thắng. Các ngươi thật sự sẽ bỏ qua chúng ta.
Mã Kiều nói:
- Ngươi đây cứ yên tâm, chỉ cần gã thắng, cho dù Mã Kiều ta liều mạng tính mạng này cũng sẽ bảo vệ các ngươi không việc gì.
Hoàng Tam Nguyên ra vẻ khiêm tốn cười nói:- Được. Chúng ta tin tưởng ngươi, kính xin các hạ thủ hạ lưu tình.
- Đối với các ngươi. Ta tuyệt sẽ không thủ hạ lưu tình.
Lỗ Mỹ Mỹ vội la lên:
- Sư ca, muội tuyệt không thể để cho huynh dính vào.
Mã Kiều nhỏ giọng cầu xin:
- Sư muội, xin muội đó, hãy tin tưởng vi huynh lúc này đây. Huynh tuyệt sẽ không làm cho muội thất vọng đâu.
Tửu Quỷ bỗng nhiên nói:
- Mỹ Mỹ, con để cho nó thử xem đi, bằng không tiểu tử này đời này cũng sẽ không an tâm đâu.Lỗ Mỹ Mỹ hơi hơi há miệng thở dốc, cuối cùng là gật đầu, về phần tại sao lại đồng ý với yêu cầu cố tình gây sự này của Mã Kiều, bản thân nàng cũng không biết.
Mã Kiều thấy Lỗ Mỹ Mỹ gật đầu, trong lòng rốt cục nhẹ nhàng thở ra, lại hướng tới Hoàng Tam Nguyên nói:
- Quy tắc tỷ thí rất đơn giản, làm một món ăn sở trường của chính mình là được, về phần bình phẩm sao, vị Kim Đao Trù Vương tại đây, danh hiệu này chính là đương kim Thánh Thượng ban cho đấy, ở phương diện làm bếp, Bộ Soái hắn tuyệt sẽ không có chút thiên vị, nhất định sẽ làm được công bình, công chính, phán xét.
Huống tri huyện kia hồi nãy vẫn chú ý đến Lý Kỳ, gã biết rõ tính mạng của bản thân thật ra là nằm ở trong tay người này đấy, hơn nữa, sở dĩ gã rơi vào kết quả như vậy, cũng là nhờ vị Kim Đao Trù Vương này ban tặng. Cười nịnh nói:
- Tiểu nhân bái kiến Kinh tế sử, do Kinh tế sử làm bình phán, tiểu nhân thật sự làcảm thấy vinh hạnh.
Hoàng Tam Nguyên sau khi nghe xong, cũng hiểu rõ ra, quỳ lạy thi lễ, nói:
- Tội dân bái kiến Kinh tế sử, làm phiền Kinh tế sử, tội dân thật sự là muôn lần chết khó cứu.
Ngươi nha đây là không trâu bắt chó đi cày a! Lý Kỳ cũng không hiểu nổi Mã Kiều rốt cuộc muốn làm gì, gật đầu nói:
- Được rồi, một khi đã như vậy, bản quan liền cố mà làm, làm công chứng viên lần này đi. Tuy nhiên các ngươi nhanh một chút, lính của ta lập tức sẽ trở về đây rồi.
Những lời này nhưng thật ra nhắc nhở Mã Kiều, mấy người vội vàng từ trong phòng bếp của giáo tràng làm ra hai chiếu bếp nấu, lại lấy ra một ít nguyên liệu.Hoàng Tam Nguyên lựa chọn món ăn sở trường nhất của mình --- canh cá.
Mà Mã Kiều, ừ, theo tư thế mà xem, hẳn là chuẩn bị thịt nướng.
Lỗ Mỹ Mỹ lúc này trong lòng là khẩn trương vô cùng, tay nghề của Mã Kiều, nàng rõ ràng nhất, cũng không phải đối thủ của Hoàng Tam Nguyên, nhưng nàng cũng hiểu được, Mã Kiều đợi nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể sử dụng việc này để nói giỡn, nhưng nàng hiện tại điều duy nhất có thể làm đấy, cũng chỉ có từ từ đợi kết quả.
Hoàng Tam Nguyên hiển nhiên là quen tay, từ lúc sơ chế đến khi vào nồi, hết thảy đều đâu vào đấy, liền ngay cả Lý Kỳ nhìn xem đều thoáng gật đầu, trái lại Mã Kiều bên kia, cũng là, ôi, không nói cũng thế.Ngưu Cao đương nhiên hy vọng Mã Kiều thắng lợi, nhỏ giọng hỏi:
- Bộ Soái, ngươi coi ai sẽ thắng?
Lý Kỳ cười khổ nói:
- Ngươi không thấy cái thằng kia đều sắp nướng cháy cả thịt rồi sao.
Ngưu Cao a một tiếng, hai mắt lộ ra một tia hoang mang.
Rất nhanh, canh cá của Hoàng Tam Nguyên liền ra lò, gã tự mình bưng lên trước, cung kính nói:
- Kính xin Kinh tế sử chỉ điểm một chút.
Lý Kỳ liếc nhìn canh cá vàng nhạt, gật đầu nói:
- Dường như cũng không tệ lắm ah.Nói xong, hắn cầm lấy thìa thoáng uống một ngụm, nói:
- Nếu như con cá này là vừa vớt lên đến, có lẽ hương vị rất tốt, nhưng điều này cũng không thể trách ngươi, bình thường đi.
Hoàng Tam Nguyên hơi sững sờ, không biết này bình thường từ Lý Kỳ trong miệng nói ra, đối với đầu bếp địa phương nhỏ bé này như gã đã là đánh giá vô cùng vô cùng cao rồi.
Kế tiếp liền đến lượt Mã Kiều, Lý Kỳ hơi hơi liếc mắt nhìn miếng thịt nướng kia của Mã Kiều, ngay cả chút muốn nếm thử cũng không có, cũng không phải là nói không nướng chín, chỉ có điều vừa liếc mắt nhìn miếng thịt này, đã biết khối thịt nướng này là xuất từ trong tay một người thường, mây đen đầy mặt a, thầm nghĩ, thằng nhãi này không phải là ôm cây cỏ đánh con thỏ, cố ý đến tra tấn ta chứ.