Lưu Vân Hi không để ý gì tới y nữa, lại lấy một ống trúc nhỏ ra, mở nắp ra, chỉ thấy bên trong có một vật thể màu đen, một con rết đủ chân màu đỏ, dài khoảng 5cm. Cao Nha Nội còn hiếu kỳ nhìn vào bên trong. Hai chân càng run mạnh hơn, hầu như sắp khóc lên rồi, nói:
- Cái này để Lý Kỳ cầm đi, cầu xin ngươi, đừng để lên tay ta nữa, ta không thể cầm nổi đâu.
Lưu Vân Hi lắc đầu nói:
- Con rết này kịch độc vô cùng. Nếu người nào bị nó cắn một cái, chưa đầy một chén trà, tất sẽ chết.
Trong lúc nói chuyện, cô ta nhanh chóng cho tay vào kẹp lấy con nhện trong ống trúc trên tay Cao Nha Nội.
Cao Nha Nội nghe thấy thế sắc mặt liền chuyển sang xanh mét, nói:
- Vậy … vậy cô còn mang theo bên mình?
Hai mắt Lưu Vân Hi nhìn chằm chằm vào trong ống trúc, ngoài miệng vẫn nói:
- Ta dựa vào nó để phòng thân. Nếu ngươi thích, ta có thể tặng ngươi một con.
Cao Nha Nội liền lắc đầu như chối chết.
Lý Kỳ cười khổ nói:
- Cô đừng dọa y nữa. Cô xem y, sợ đến nói sắp không ra tiếng nữa rồi.
Lưu Vân Hi nắm lấy ống trúc run lên, hơi lệch xuống, hai ngón tay vươn vào, kẹp con nhện đó ra, lại nhìn Lý Kỳ nói:
- Nếu ta muốn dọa y, thì con rết này đã đặt lên tay y rồi.
Cao Nha Nội thấy con nhện vừa rồi còn giãy giụa, giờ đã chết rồi, mặt liền toát mồ hôi, sắp ngập Túy Tiên Cư rồi.
Lưu Vân Hi đem ống trúc có con rết chuyển lại cho Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh nhanh chóng châm lên một mũi. Lưu Vân Hi một tay lấy con nhện ra, một tay cầm kim tiêm trích vào bụng con nhện, lại tiếp tục châm một mũi nữa vào vùng bụng con nhện. Hai kim châm cách nhau rất ngắn. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy kỳ thực vị trí mà cô ta châm vào, chính là chỗ con rết đã cắn.
Lát sau, Lưu Vân Hi rút mũi kim ra, lần lượt châm vào thi thể thợ săn.
Người bên cạnh thấy thế, không khỏi sợ hãi, đều che miệng lại, sợ mình thốt lên tiếng kêu. Phương pháp chữa bệnh này, họ lần đầu tiên thấy y pháp này.
Trong ngoài Túy Tiên Cư đều lặng ngắt như tờ, không khí vô cùng căng thẳng.
Tiếp theo, cô ta lại như bào chế đúng cách, dùng kim châm vào con nhện đã bị con rết cắn chết. Sau đó, châm vào trong cơ thể người thợ săn, chưa đầy một tuần hương, cô ta liền châm 10 chiếc kim châm vào bọng mắt, cổ tay và vùng lưng của người thợ săn.
Nhìn thì rất nhẹ nhàng, nhưng trên trán Lưu Vân Hi đã bắt đầu vã mồ hôi, không khó có thể nhìn thấy điều này kỳ thực cũng không dễ dàng chút nào.
Lưu Vân Hi thở nhẹ một cái, lấy khăn lau mặt.
- Oa! Máu! Máu! Máu!
Hồng Thiên Cửu bỗng chỉ vào thi thể người thợ săn mà hô lên.
Chỉ thấy mũi người thợ săn không biết từ khi nào bỗng chảy ra hai dòng máu độc màu đỏ, rất nhiều rất nhiều. Vì vậy mà chảy cũng rất chậm.
- Ừng ực!
Người thợ săn bỗng khẽ chuyển động, khóe miệng cũng chảy màu độc màu đen.
Một trận kinh hoàng nổi lên.
Mẹ kiếp! Thối quá đi! Lý Kỳ bỗng ngửi thấy mùi tanh tưởi, xông lên khiến hắn suýt chút nữa không nôn ra được. Nhưng, trong lòng càng kinh ngạc hơn, một tay vịn lấy, một tay đặt trước mũi người thợ săn, kinh ngạc nói:
- Thở rồi.
- Rống!
Mọi người liền vỗ tay hoan hô. Còn có không ít người vỗ tay ủng hộ:
- Nữ thần y.
Ba chữ này bên tai không dứt.
- Phu quân! Phu quân!
Người phụ nữ đó không khỏi vui mừng, liền lao tới.
Lưu Vân Hi nói:
- Đừng chạm vào anh ta.
Người phụ nữ đó nhất thời dừng lại, nước mắt rơi lã chã. Nhưng so với nước mắt lúc trước, rõ ràng nước mắt lần này tràn đầy niềm vui, nhìn trượng phu của mình. Lát sau, nàng quỳ sụp xuống, cảm kích nói:
- Đa tạ nữ ….
Lưu Vân Hi lạnh lùng ngắt lời nàng:
- Nếu ngươi còn quỳ nữa, ta sẽ để phu quân của ngươi mãi mãi không tỉnh lại nữa.
Người phụ nữ đó a lên một tiếng, ngơ ngác nhìn Lưu Vân Hi.
Hoắc Nam Hi nói:
- Bà còn không mau đứng lên, cô ta thật sự sẽ làm như vậy.
Người phụ nữ đó hơi nao nao, liền đứng lên, cười gượng, không dám nói thêm gì nữa.
Hồng Thiên Cửu hưng phấn vung tay lên nói:
- Thập Nương, cô quả đúng là Hoa Đà tại thế, quá giỏi.
Những người còn lại cũng lộ rõ ánh mắt sùng bái nhìn Lưu Vân Hi.
Lý Kỳ bị hun sắp tắt thở rồi, liền hỏi:
- Ây ây ây, ta còn phải đỡ bao lâu nữa?
- Một chén trà nữa.
- Có thể đổi người khác không?
- Không thể.
- Vì sao?
- Bởi vì hắn ta bây giờ không thể động được.
- Liệu có phải là thật không?
- Nếu ngươi không tin, thử xem. Dù sao người là ta cứu. Nếu ngươi muốn hắn ta chết, vậy thì ta vô can nha.
Lý Kỳ lúc này đành câm miệng không nói được lời nào. Dù sao, trong lòng hắn đã đoán được chín phần là Lưu Vân Hi cố ý chỉnh hắn. Nhưng, đây không phải là một con sâu, không phải một con gà, là một mạng người. Hắn thực sự không dám làm bừa.
Cao Nha Nội nói nhỏ:
- Quái …. Quái Thập Nương, cô chớ quên, tay ta … tay còn có một con!
Lưu Vân Hi quay đầu lại nhìn, thấy toàn thân Cao Nha Nội đều ướt hết rồi. Trong tóc đều đã đẫm mồ hôi, nhưng vẫn còn giữ nguyên tư thế đó, không khỏi mỉm cười.
Cao Nha Nội thấy cô cười, trong lòng sợ hãi, nói:
- Cô…. cô cười cái gì?
Lưu Vân Hi cố nén cười nói:
- Ngươi không thể quăng đi. Con nhện này lại không thể cắn người, càng không có độc.
Cao Nha Nội nói nhỏ:
- Cô… cô không lừa ta chứ?
Lưu Vân Hi nói:
- Tin hay không tùy ngươi.
Cao Nha Nội nhìn xung quanh, nói:
- Tiểu Thiên, Tiểu Thiên.
- Nha Nội, ta ở đây.
Lục Thiên liền chạy tới.
- Mau lấy con nhện này xuống cho ta.
- Hả?
- Ngươi không muốn sống nữa à?
- Ô ô ô.
Lục Thiên liền gật đầu, nuốt nước miếng, liền đưa tay ra, cầm con nhện trong tay Cao Nha Nội lên, ném nhanh đi.
Cả người Cao Nha Nội như thoát khỏi gánh nặng, suýt chút nữa đã tê cứng mà ngã xuống, may mà Lục Thiên đã đỡ lấy y. Y bỗng quay sang Lưu Vân Hi nói:
- Người phụ nữ này cô là cố ý chỉnh ta, chuyện nhỏ này ai cũng có thể làm được. Vì sao cô lại cố tình làm ta?
Ngươi là kẻ ngốc, bây giờ mới nhìn ra! Lý Kỳ lắc đầu thở dài!
Lưu Vân Hi liếc nhìn Cao Nha Nội, khóe miệng bỗng nở nụ cười khờ dại, nói:
- Nha Nội, ta có lẽ là đang cứu ngươi.
Cao Nha Nội gào lên:
- Cứu ta? Cô nghĩ ta là đứa trẻ lên ba à? Cô rõ ràng là hại ta.
Lưu Vân Hi nói:
- Nha Nội, ngươi có phải là đang bị bệnh nặng mới khỏi không?
Cao Nha Nội ồ lên một tiếng, nói:
- Sao cô biết?
Lưu Vân Hi trừng hai mắt, cười nói:
- Ta không những biết ngươi đại bệnh mới khỏi, mà ta còn biết gần đây ngươi chóng mặt tức ngực, chân tay mệt mỏi.
- Sao cô lại biết?
Cao Nha Nội kinh ngạc nói.
Lý Kỳ nghe mà cũng thấy mơ hồ.
Lưu Vân Hi thần bí nói:
- Ngươi bây giờ có phải cảm thấy chân tay run lên không?
Cao Nha Nội gật đầu.
- Tâm hoảng ý loạn, cực kỳ mệt mỏi?
- Đúng đúng đúng.
Cao Nha Nội lại gật đầu, nói:
- Đây …. Đây rốt cuộc là bệnh gì?
Lưu Vân Hi nghiêm túc nói:
- Đó gọi là tà khí thâm nhập vào cơ thể, vừa lớn vừa nhỏ. Sở dĩ vừa rồi ta làm như vậy, chính là muốn ngươi có thể khắp người vã mồ hôi, phóng thích những tà khí đó ra ngoài. Nhưng, ngươi yên tâm, bệnh này của ngươi không uy hiểm tới tính mạng, chỉ có điều là chứng bệnh chỉ xuất hiện một hai canh giờ, không có trở ngại gì lớn lắm.