Bắc Tống Phong Lưu

Chương 985

Vốn dĩ các đội chơi không có cờ đội, cho đến sau khi bọn họ tới kinh, Cao Cầu mới bảo họ mỗi đội có thể làm một biểu tượng, còn giới thiệu một số người sở trường trong chuyện này đến giúp bọn họ. Thật ra những người này cũng đều là Lý Kỳ huấn luyện ra, phải biết rằng trừ hắn ra, không người nào có thể hiểu thế nào là logo, mỗi khi có một đội bóng bị loại, sẽ có một lá cờ bị hạ xuống, như vậy có thể để người xem có ấn tượng trực quan nhất.

Chủ nhà Tề Vân xã cuối cùng cũng ra sân, mà Thái Nguyên phủ vì được chọn ra sân trước tiên, hay gọi là nể mặt Chiết Gia Quân, Chiết Gia Quân có địa vị rất quan trọng ở Đại Tống, mà Cao Cầu lại đứng đầu tam nha, vậy nên đội ra sân đầu tiên rõ ràng là rơi vào đầu họ.

Thành viên của Sa Nguyệt xã vừa ra sân lập tức đã khiến cả sân xôn xao, đồngphục màu trắng, nước da ngăm đen, mỗi người tầm mười tám mười chín tuổi, dáng người cân đối, cường tráng, nhìn đi nhìn lại, giống như là sinh đôi, sắp hàng chỉnh tề, giống hệt quân nhân.

Không thể không nói, dân chúng Đông Kinh vẫn nhiệt tình, vỗ tay vang dội chào đón bọn họ, đặc biệt là những người hôm nay đặt cược họ thắng, gào thét lên như người bị bệnh tâm thần.

Những đứa trẻ này đều chưa từng trải việc đời, đối mặt với tiếng vỗ tay như ầm ầm như sóng thần, sắc mặt đứa nào cũng có vẻ vừa hưng phấn, lại vừa ngại ngùng, con ngươi đơn thuần không ngừng lay động, thật đáng yêu.

Trống trận lại đánh một lần nữa.Lại một đội khác chạy vào.

Khán giả cùng lúc vỗ tay cực kì nhiệt liệt

- Ôi, nếu ta cũng có tư cách này, thật tốt biết bao. Hồng Thiên Cửu nhoài người khỏi rào chắn, cực kì buồn bực nói.

Cao Nha Nội không nhịn được nói:

- Tiểu Cửu, ngươi đừng nói nữa được không, ca ca cũng đứt từng khúc ruột khúc gan rồi.

Hồng Thiên Cửu tức giận thầm nói:

- Cứ đứt đi đã.Cao Nha Nội dường như không nghe thấy, còn vỗ ngực một cái cam đoan nói:

- Ngươi cứ yên tâm, sang năm nhất định ta sẽ dẫn ngươi tham gia đại hội thi đấu toàn quốc này, Còn có Tam Lang, ngươi cũng phải luyện tập nhiều một chút, nhìn người ngươi đầy thịt, béo đến nỗi chạy không nổi rồi.

Chu Hoa nghe xong, không đồng ý lắm, nói:

- Nha nội, thịt của ta là để đối phó với Trâu Tiểu Bàn đấy

Hồng Thiên Cửu gật đầu nói:

- Đúng đúng đúng, có Tam lang giúp chúng ta giữ gôn, đối phương sẽ không sút được quả nào vào mặt nó.

Ngươi đây là khen, hay là chê vậy! Vẻ mặt Chu Hoa xấu hổ!Tham gia thi lần này tổng cộng có 16 đội, thật ra mới đầu chỉ có 12 đội, nhưng Lý Kỳ và Cao Cầu đều cảm thấy quá ít, không phân tổ được, vì vậy Cao Cầu dùng uy quan tập hợp được bốn đội nữa, phân thành bốn tổ nhỏ. Lên hiệp đấu sau. Những đội này đương nhiên khác với Tề Vân xã, Tề Vân Xã thi đấu ở Đông Kinh, trải qua trăm cay nghìn đắng mới có tư cách đại hội thi đấu toàn quốc, bởi vì liên minh bóng đá còn chưa phổ biến rộng khắp, cho nên các đội bóng còn lại đều lựa chọn tại chỗ các cầu thủ giỏi nhất để tham gia, điều này không công bằng với Tề Vân xã, nhưng ai bảo ngươi sinh ra ở kinh thành, đây là ưu thế, cũng là bất lợi của ngươi.

Trong thoáng chốc, phía tây đã dựng lên cờ của 15 đội. Kế tiếp chính là chủ nhà Tề Vân xã, lần này trống trận được đánh lâu hơn một chút, chốc lát sau, các cầu thủ Tề Vân xã mới chậm rãi vào sân.

Lúc này, cả sân giống như nổ tung, tiếng vỗ tay, tiếng cổ động chấn động đếnđiếc tai, người xem mường tượng lại cảnh tượng khoảnh khắc cuối cùng của trận bóng chung kết giữa Đông Kinh xã và đội Hoàng gia.

Cũng chính bởi vậy, Tề Vân xã lại càng được nhiều người yêu mến hơn, hiện giờ đã có rất nhiều thương nhân tài trợ cho Tề Vân xã, hi vọng Tề Vân xã sẽ giúp họ quảng bá.

Đợi cho huynh đệ Trương Thị ra sân, lập tức nghênh đón sự ủng hộ thứ nhất của hôm nay, dường như toàn thể đều đứng lên hoan nghênh vị anh hùng của bọn họ, từ khi liên minh bóng đá thành lập cho đến nay, huynh đệ Trương thị này có thể nói là hai vị siêu sao Thiên hoàng.

Vẻ mặt bọn Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu đều là khinh thường, đặc biệt là Cao Nha Nội, trong lòng cực kì ghen tỵ, y vẫn luôn cho rằng, chỉ có y mới xứng đángđược vỗ tay, cũng chỉ có y mới cho rằng như vậy.

Đợi sau khi mười sáu đội chỉnh tề đứng giữa sân, kế tiếp đương nhiên chính là kéo cờ hát quốc ca.

Đảm nhiệm chơi đàn lần này, vẫn là Từ Bà Tích, toàn sân đều yên tĩnh, lắng nghe tiếng đàn được gảy lên, lá cờ hình mặt trời từ từ được kéo lên.

Chỉ trong nháy mắt, tiếng ca vang đội vang lên trong sân.

Bởi vì các đội đã đến kinh một khoảng thời gian, cũng thấy không ít cảnh kéo quốc kì, quốc ca hiện nay cũng thuộc làu làu. Lý Kỳ cũng tin sau kì đại hội này, quốc ca sẽ trở nên thông dụng hơn.Nhạc bắt đầu! Nhạc kết thúc!

Lá cờ liên minh bóng đá được mọi người nhìn chăm chú từ từ hạ xuống.

Tống Huy Tông càng nhìn lá cờ càng thấy thích, trên khuôn mặt bất giác lộ ra nụ cười đắc ý.

Nhạc kết thúc!

Chỉ thấy trên trái trên đài cao có mấy người đẩy một chiếc xe gỗ nhỏ ra giữa, vén tấm vải đỏ ra, phía dưới chính là cúp Cao Cầu, các cầu thủ bóng đá ngẩng đầu lên nhìn cái cúp vàng rực rỡ, ánh mắt trở nên nóng bỏng, khuôn mặt đều tỏ ra khao khát.

Vốn dĩ kế tiếp là Cao Cầu lên đọc diễn văn, nhưng do Tống Huy Tông ở đây,hơn nữa vị hoàng đế này lại thích khoe khoang, không cho ông ta có cơ hội xuất hiện, thế nào ông ta cũng băm vằm ngươi thành tám mảnh.

Cao Cầu đã sớm giúp Tống Huy Tông chuẩn bị xong bản thảo, ai ngờ Tống Huy Tông kinh thường, khiến Cao Cầu phải thu hồi lại, ông ta đứng ở phía trước nói, giọng nói lúc lên lúc xuống, âm điệu chậm rãi thong thả, lưu loát mây bay nước chảy, không dừng lại chút nào.

Người này chắc chắn đã sớm chuẩn bị xong rồi, thật sự là hết thuốc chữa. Lý Kỳ âm thầm cười khổ.

Nhưng không thể không nói, Tống Huy Tông đọc diễn văn động viên khí thế rất tốt, hơn nữa ông ta là Hoàng thượng, người xem tự nhiên vỗ tay nhiệt liệt.Sau khi Tống Huy Tông đọc diễn văn xong, liền đến lượt Cao Cầu, vì Tống Huy Tống nói gần hết lời y muốn nói, cho nên để tránh lặp lại, chỉ có thể tập trung nói vào tinh thần cuộc thi.

Kế tiếp chính là Lý Kỳ, nhiệm vụ của Lý Kỳ rất đơn giản, chính là giới thiệu về cúp Cao Cầu, cúp Trương Nhất Thủy, nhẫn quán quân và kim bài. Về phương diện này, Cao Cầu tự ti, chỉ có thể để Lý Kỳ nói.

Đám cầu thủ này vẫn thích nhất là hiện vật, nghe thấy mùi ngon. Khi họ nghe thấy khi giành quán quân, có thể lấy được chiếc nhẫn độc nhất vô nhị kia, máu toàn thân lại sôi trào. Mà ngay cả cầu thủ của Tề Vân xã cũng như thế, cũng hết sức tò mò với kim bài. Đương nhiên, ngoại trừ Cao Nha Nội.

Lý Kỳ đọc diễn văn xong, cũng tuyên bố khai mạc kết thúc, có nghĩa là trậnchiến khai mạc người ta chờ đã lâu sắp khai hỏa. 

Ngoài Sa Nguyệt xã và Hải Minh xã, còn lại các cầu thủ của đội bóng khác đều đến chỗ ngồi của mình mà Cao Cầu đã sắp xếp sẵn. Đối với họ mà nói, trọng điểm của trận đấu này là ở phía Sa Nguyệt xã, dẫu sao trong vài đội bóng đá bọn họ vẫn hay đồn đại Sa Nguyệt xã là đội có khả năng đạt quán quân nhất, bọn họ đương nhiên muốn nhân cơ hội này nghiên cứu cách đá của Sa Nguyệt xã.

- Thái úy, trận mở màn này nhưng thấy bên nào hơn?

Tống Huy Tông vừa tới gian khách quý, đã thích thú hỏi

Cao Cầu nói đúng sự thật:

- Hồi bẩm Hoàng thượng, nếu bàn về thực lực, vẫn là Sa Nguyệt xã hơn.Đối với lời này của Cao Cầu, mọi người đều đặc biệt đồng ý

- Cầu thủ của Sa Nguyệt xã đích thực làm ký ức người ta hãy còn mới mẻ!

Tống Huy Tông gật đầu, nói tiếp:

- Vậy Sa Nguyệt xã so với Tề Vân xã thì sao?

Cao Cầu nói:

- Vi thần cũng không rõ lắm, nhưng chắc cũng bất phân thắng bại.

Lý Bang Ngạn nghe thấy được không vui, nói:

- Tề Vân xã chính là đội bóng mạnh nhất Đông Kinh ta, mặt khác còn có huynh đệ Trương thị cường thủ . Quán quân đại hội thi đấu cả nước lần này trừ họ ra còn ai.Cao Cầu cười, không tranh luận với ông ta.

Tống Huy Tông híp mắt thoáng nhìn, nói:

- Sỹ Mỹ, Lý Kỳ có câu nói rất đúng, trên sân bóng này, bất kể tình huống gì cũng có thể xảy ra.

Lý Bang Ngạn nói:

- Thi đấu ở Đông Kinh, các vị nói thế nào cũng được, nhưng kết quả cuối cùng sẽ chứng minh ta nói không sai.

Thằng nhãi này quả thật rất đáng ghét, Tống Huy Tông mặt đen trừng mắt nhìn Lý Bang Ngạn, nhưng cũng không lên tiếng, dù sao đội bóng Hoàng gia cũng thua dưới chân Tề Vân xã.Lý Kỳ cười nói:

- Tả tướng, ta cũng không nghĩ như vậy.

Lý Bang Ngạn khinh thường liếc mắt nhìn Lý Kỳ, nói:

- Không phải ngươi không biết đá bóng sao?

Cmn! Cho chút mặt mũi được không, đừng tưởng tể tướng lãng tử ngươi có đặc quyền. Lý Kỳ cũng có tiếng không phải là loại dễ chọc, nói:

- Binh pháp có nói, kiêu binh tất bại. Thi đấu ở Đông Kinh, Tề Vân xã quả thật không có vật cản gì, nhưng khi đó khát vọng giành quán quân của họ đã đạt tới cực độ, ai có thể bảo đảm bọn họ sẽ không kiêu ngạo, có thể giữ được khát vọng thi đấu.

- Nói rất hay.Tống Huy Tông lập tức đáp lại nói:

- Hay cho câu duy trì khát vọng thi đấu, trẫm cực kì coi trọng Sa Nguyệt xã này.

Lý Bang Ngạn thấy Lý Kỳ tham chiến, cũng lo lắng mình sẽ khiến nhiều người tức giận, bĩu môi nói:

- Hiện tại nói gì cũng vô dụng, chúng ta cứ căng mắt mà chờ đi.

Ước chừng một nén nhang sau, cầu thủ của Sa Nguyệt xã và Hải Minh xã đã đứng trên sân cỏ, đại chiến hết sức căng thẳng.

Đối với trận hình truyền thống mà nói, trận hình của Sa Nguyệt xã khá bảo thủ, hai cầu thủ ở trước sân đã lui vào nửa sân, tạo thành Thiết Dũng trận.Do là trận chiến khai mạc, cho nên Cao Cầu vẫn mời Lưu Hạo Chính đảm nhiệm trọng tài, nhắc đến cũng thú vị, trước kia Lưu Hạo Chính đến đây, là do nể mặt Cao Cầu, nhưng hiện tại ông đã xem cái này như nghề phụ, thứ nhất, ông trót yêu thích đá bóng; thứ hai, ông cũng thích cuộc thi bóng đá, cho dù là lúc nghỉ ngơi bình thường, ông cũng thường xuyên chạy tới đây xem; thứ ba, thù lao Cao Cầu cho ông cũng không ít, quá đủ để bổ sung chi phí trong nhà, hiện nay ông không muốn tới cũng không được, bởi vì bà nhà nhất định sẽ nổi bão.

Theo tiếng còi của Lưu Hạo Chính, trận đấu cuối cùng cũng bắt đầu.

Mở màn chính là Hải Minh xã, nhưng trận đấu này vừa mới bắt đầu, đối phương lập tức có hai người chạy lên kẹp, người nọ hiển nhiên không nghĩ tới, vẻ mặt bối rối, vội vàng truyền bóng cho một người ở chỗ trống, nhưng bóng vừa mới xuống chân, hai người đối phương đã chạy lên kẹp, ra sức tranh quả bóng.Mặc kệ đối phương truyền tới chân người nào, người nọ đối mặt với hai cầu thủ Sa Nguyệt xã, điều này làm cho cầu thủ ở Hải Minh xã cảm thấy mình giống như so với mình số lượng gấp đôi.

Có câu là người trong cuộc thường mê muội, những người trên khán đài có thể thấy rõ, cầu thủ Sa Nguyệt xã thay đổi tốc độ liên tục làm bọn họ nghẹn họng nhìn trân trối, hơn nữa nhìn thì có vẻ nhanh, nhưng phòng thủ lại đâu vào đấy, tuyệt đối là trải qua rất nhiều huấn luyện, mới có thể đạt tới cảnh giới như thế. Vừa đến đã phải đối mặt với đối đầu cường độ cao, Cát Minh xã hiển nhiên chưa chuẩn bị sẵn sàng, rất nhanh, đội bóng đã bọ đối phương cắt đứt đường chạy.

- Y muốn làm gì?Một tiếng hét kinh hãi của Tống Huy Tông vang lên.

Một cảnh tượng làm người ta kinh ngạc xuất hiện.

Chỉ thấy một cầu thủ của Sa Nguyệt xã đứng giữa sân, một người dừng gấp lại, mũi chân chúi xuống, nhấc chân lên là một cú sút mạnh mẽ, quả bóng da giống như tên lửa xuyên lục địa, vọt thẳng vào Long Môn.

- Cài này --- cũng quá xa nhỉ?

Mọi người trong sân bỗng nhiên đứng dậy.
Bình Luận (0)
Comment