Trong trận đấu mở màn Sa Nguyệt xã dựa vào thực lực hùng mạnh hoàn toàn áp đảo đối thủ, đạt được hạng nhất, đồng thời cũng làm Đông Kinh kinh ngạc. Dân chúng bắt đầu đàm luận họ và Tề Vân xã rốt cuộc thì ai giỏi hơn.
Cái này bất đồng với lúc bắt đầu, khi trận đấu còn ở phía trước, dường như tất cả mọi người đều xem Tề Vân xã sẽ là đội đoạt quán quân cuối cùng, chỉ là xem ai có thể tạo cho Tề Vân xã thêm áp lực.
Nhưng hiện giờ, không ai dám nói vậy nữa.
Dân chúng kinh thành cũng bắt đầu đào bới tin tức nội bộ của Sa Nguyệt xã, họ ăn gì, dùng gì đều rất hứng thú.Đồng thời, Sa Nguyệt xã cũng dựa vào trận chiến này, cũng nổi tiếng lên không ít, đương nhiên, lợi ích cũng theo đó mà đến. Đầu tiên, cửa hiệu tơ lụa Chu gia và Sa Nguyệt xã đã đạt tới hiệp ước, hề là quần áo của cầu thủ Sa Nguyệt xã, từ trong tới ngoài, từ sinh hoạt đến thi đấu, toàn bộ sẽ do cửa hàng tơ lụa Chu gia cung cấp miễn phí, Chu Thanh nghĩ thầm, chỉ cần ngươi đá tới trận chung kết, dù thắng hay thua, ông ta đều có lời.
Mặt khác, Phàn Thiếu Bạch cũng hứa hễ là cầu thủ của Sa Nguyệt xã, toàn bộ đều miễn phí. Có thể tưởng tượng ra, nếu Sa Nguyệt xã có thể đến Phàn lâu ăn cơm, vậy những người mê đá bóng còn không ùn ùn kéo tới sao.
Mà các đội bóng đá khác thật sự hâm mộ chết luôn, hận không thể lập tức vào sân, khát vọng thi đấu cũng đạt tới cực hạn.Nhưng cuộc thi cầu lông Đông Kinh lần thứ nhất và đại hội thi đấu bóng đá được tổ chức đồng thời, nên họ muốn ra sân cũng phải chờ hai ngày nữa. Kỳ thật Lý Kỳ cũng không muốn sớm kết thúc đại hội thi đấu toàn quốc như vậy, bởi vì càng kéo dài lâu, nên chi phí bên ngoài càng nhiều, tiền này không kiếm thì quá có lỗi với ông trời!
Buổi sáng ngày thứ nhất, thi đấu cầu lông cũng chính thức mở màn.
Bởi vì thi đấu trong nhà, nên dù chỗ ngồi có đầy, số người cũng không thể so sánh được với bóng đá.
Nhưng do cầu lông là môn thể thao mới được phát triển gần đây, vì vậy cũng hấp dẫn không ít người tới xem, đặc biệt là những văn nhân, sĩ tử, bọn họ ưa thích những loại thể thao văn nhã, đáng tiếc bóng đá sau khi học thêm tính bạo lực của Lý Kỳ,liền hoàn toàn thay đổi, bọn họ mất đi ưu thế của bản thân, mà sự nổi dậy của Sa Nguyệt xã cũng nói cho họ biết, chính là tố chất cơ thể của họ, bởi vậy họ mới bắt đầu chuyển hướng sang cầu lông, Lý Kỳ, Cao Cầu, Lý Sát Nhĩ đám người tai to mặt lớn cũng tới sân, không những thế, Cao Cầu còn mời mấy vị khách quý vùng khác và nước ngoài tới xem, đây cũng là giúp cầu lông tuyên truyền.
Mà lần này nhà tài trợ lớn nhất của cầu lông, không ai khác chính là Hà Cửu thúc, hôm nay ông ta cũng kích động dị thường, bởi vì đại hội thi đấu cầu lông có thành công hay không, liên quan trực tiếp đến việc buôn bán của ông ta.
Nhưng, cũng chính vì nguyên nhân cầu lông vừa mới phát triển, vì vậy hai bên của trận mở màn trình độ đều không cao, đương nhiên, đây chẳng qua là trong con mắt của người thế kỉ sau Lý Kỳ, phải biết rằng trước đây hắn sống trong vương quốc của cầu lông, tại thế vận hội Olympic, đội tuyển Trung Quốc nếu không giành tất cảhuy chương vàng, thì trong mắt của người trong nước chính là thua, không có đạo lý nhưng chính là vậy.
Xem không nhịn được buồn ngủ mí mắt đánh vào nhau, nhưng dù sao hắn cũng là người sáng tạo ra cầu lông, nhất định phải giữ vững tinh thần, ra sức reo hò cổ vũ, trong mắt người bên cạnh là cực kì kích động, thật ra hắn chỉ muốn làm bản thân mình đừng buồn ngủ thôi.
Tuy nhiên, những người khác xem rất nhập tâm, dù thế nào thì, để có tư cách đứng ở đây, thì cũng là những cầu thủ cầu lông chuyên nghiệp đứng đầu hiện nay, so với những người nghiệp dư thì vẫn mạnh hơn.
Hồng Thiên Cửu đối với thứ mới luôn không có sức chống cự, xem cực kì hưng phấn, dường như muốn xuống sân thử một lần, nói:- Ca ca, ca xem trong đại hội thi đấu bóng đá có Sa Nguyệt xã là đội mạnh, nếu không, chúng ta sửa thành đánh cầu lông đi.
Cao Nha Nội nghe được càng tức giận, phụ thân y là Cầu ca nha, là siêu sao bóng đá số một Đại Tống, y đương nhiên phải kế thừa y bát bóng đá của Cầu ca, nói:
- Tiểu Cửu, ngươi sao có thể làm tăng sĩ khí kẻ khác, tiêu diệt uy phong bên ta, Sa Nguyệt xã tính là gì, nếu không vì ta sơ suất, bại bởi Tề Vân xã, phủ Thái úy chúng ta tuyệt đối có thể thắng Sa Nguyệt xã, ngươi cứ chờ mà xem, hơn nữa những lời nói lần sau ngươi đừng có nói, không thì huynh đệ nghe thấy đều không làm được.
Hống Thiên Cửu thấy Cao Nha Nội bị kích động như vậy, không dám nói gì nữa.Qua vài lần trắc trở, trận thi đấu mở màn cuối cùng cũng kết thúc, toàn bộ những người xem thi đấu đều đứng dậy vỗ tay.
Cuối cùng cũng chấm dứt, Lý Kỳ thấy mọi người nhiệt tình như vậy, cũng thả xuống không ít tâm tư.
Trận thi đấu cầu lông mở màn ngày thứ hai, đám người Lý Sát Nhĩ chuẩn bị lên đường trở về, thật ra nếu không có thi đấu bóng đá, ông ta đã sớm quay về, vì vẫn còn nhiệm vụ trong người.
Nhưng mà, lần đưa tiền này trừ Triệu Hoàn và đám quan viên Hồng Lư Tự, còn nhiều hơn một người, người này chính là Lý Kỳ.Vốn dĩ lần này sứ thần về nước, lễ tiết rất phức tạp, vừa phải tặng lễ, còn phải đi cùng với sứ thần, nhưng lần này đơn giản hơn rất nhiều, dường như không có lễ tiết gì đáng nói cả, mà nói đến lễ tiết, Triệu Hoàn chính là lễ tiết.
Về phần đáp lễ này nọ, thì càng không cần nhắc đến, chỉ là mấy chiếc xe ngựa, bên trên đặt mấy cái túi bằng vải gai, căng phồng, tuyệt đối không cần đến vàng bạc đá quý.
Những thứ đơn giản này khiến mấy sứ thần Tây Hạ có phần không thích ứng được, phải biết rằng họ rất kỳ vọng hồi lễ này, bởi vì đây là cơ hội tốt nhất để kiếm chác. Cũng thầm nghĩ, không đúng nha, sao lại không có hồi lễ, đây tuyệt đối không giống phong cách của Đại Tống. Vì thế mấy vị sứ thần cứ đi vài bước là quay đầu lại nhìn, trong ánh mắt có sự lo âu, hy vọng có kỳ tích xảy ra, nhưng mỗi lần đều chấm dứt trong thất vọng.Lý Kỳ nhìn thấy suýt bật cười ra tiếng mấy lần.
Cho đến cửa thành phía tây, không nhìn thấy chiếc xe lễ nào nữa.
Sứ thần này cuối cùng cũng hết hy vọng, nghĩ thầm rằng, có phải Thái tử mới lên đảm nhiệm, có phải chưa biết quy củ hay không. Nhưng việc này không tiện nói ra, chỉ có thể nghĩ gặp xui rồi.
- Ai!
Bọn họ vừa thở phào một tiếng, bỗng một tiếng thở dài vang lên.
Mọi người theo tiếng thở dài quay lại nhìn, không phải ai khác, chính là Lý Kỳ.Lý Sát Nhĩ hiếu kì hỏi:
- Kinh tế sử sao lại vô cớ thở dài?
Triệu Hoàn cười khổ nói:
- Hắn ---!
Trên khuôn mặt Lý Kỳ dường như có chút bối rối, vội nói:
- Không có gì, không có gì, chỉ là ta --- thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tan, thật không dám giấu diếm, Lý mỗ nhân sinh ghét nhất là biệt ly.
Lý Sát Nhĩ sửng sốt, âm thầm kinh ngạc, không lẽ hắn không nỡ chia tay? Thở dài:
- Đúng vậy, thật ra ta cũng muốn tâm sự tâm sự với Kinh tế sử mấy ngày, đáng tiếc, ta thân mang trọng trách, không thể lại trì hoãn. Tuy nhiên, Kinh tế sửngươi đồng ý với ta, một ngày nào đó sẽ đi sứ nước ta.
Chuyến này e rằng tránh không khỏi. Lý Kỳ gật đầu nói:
- Nhất định! Nhất định.
Lý Sát Nhĩ muốn nói lại thôi:
- Thật ra trước chuyến đi này, vốn dĩ ta còn mang tới một chuyện vui.