Tiên giới Bắc Uyên Tu, nước Triệu, quận Thanh Ly.
Tại một làng nhỏ tên Thanh Khê, tọa lạc ở địa điểm hoang dã, mấy chục dặm không có bóng người, trong thôn có khoảng mười gia đình sinh sống.
Một bé trai đang chắp hai tay sau lưng, đi dạo dọc theo bờ sông. Lúc này trời đã sang thu, cỏ lau hai bên bờ sông đã nở hoa, nương theo hướng gió, hoa lau bay đầy trời trông như tuyết trắng.
Cách làng chừng một dặm, đồng không mông quạnh, lác đác vài bụi cây cỏ.
Xa xa có những hàng cây tùng cành lá xanh ngắt xum xuê, hoa lau theo gió bay tới phủ lên một tầng trăng trắng, bụi cây cũng có khí khái Lăng Sương ngạo tuyết*
( Ngạo tuyết lăng sương : người không sợ sương tuyết giá lạnh, đối mặt với những thử thách khó khăn gian khổ càng trở nên mạnh mẽ hơn)
Bé trai lững thững vừa đi vừa nhìn cảnh đẹp trước mắt, miệng lẩm bẩm:
- Thời vận không tốt, ở nhà cũng có thể bị sét đánh. Trong họa có phúc, có thể sống trọng sinh về giới tu tiên này cũng không tồi?
Hắn không phải là một đứa trẻ bình thường, mà là một người mới vừa xuyên không, kiếp trước sống ở Trái đất là một nhân viên văn phòng quèn, từ ngoại hình đến gia cảnh đều bình thường, tên gọi Vương Đạo Viễn.
Hắn vì một hạt châu, xuyên đến thế giới tu tiên này.
Từ nhỏ Vương Đạo Viễn được một đạo sĩ nuôi dưỡng, theo lão đi lang thang xem phong thủy, trừ tà.
Sau đó, cuộc sống ngày càng khó khăn, lão vì nghĩ đến sinh nhai sau này mà cho hắn đi học.
Hắn cũng không phụ kỳ vọng của lão, cuối cùng thi lên đại học, sau khi tốt nghiệp cũng thuận lợi tìm được một công việc văn phòng, lão đạo sĩ theo hắn cũng được hưởng phúc mấy năm.
Vậy mà năm hắn ba mươi tuổi, lúc đó không rõ lão đạo sĩ được bao xuân, mà mệnh hết. Lão đạo sĩ lúc trước xem qua Y bát cho hắn, cùng với phong thủy, bói toán đoán mệnh đã đoán ra hắn mệnh đoản.
Vương Đạo Viễn đem lão đạo sĩ an táng ở gần nơi ở, sau đó hắn đến chỗ ở của y, xem xem có di vật lưu lại không.
Hắn tìm thấy một hạt châu, không biết nghiệp gì, đang lúc xem xét thì vị sét đánh một cái, thây hắn tan thành tro bụi.
Ý thức sau cùng của hắn là cảm thấy mình biến thành một tiểu hài tử, là tiểu hài tử năm tuổi, mà ký ức kiếp trước, hắn nhớ không bỏ sót chi tiết nào.
Kiếp này Vương Đạo Viễn sinh ra ở thôn Thanh Khê, nghe cha mẹ nói, bên ngoài ngàn dặm là gia tộc tu tiên Vương thị, hàng năm đều có người trong tộc "Tiên nhân" đến thôn để thu nạp tiểu hài tử có tư chất tu tiên.
Thôn Thanh Khê gần biên giới Vương tộc, ở phía đông mấy trăm dặm bên ngoài là nơi yêu thú chiếm giữ. Vì lẽ đó, bình thường cũng có "Tiên nhân" vãng lai ở đây để bảo vệ dân làng khỏi yêu thú tập kích.
Vương Đạo Viễn cũng mấy lần được thấy qua người của Vương tộc, đều ăn mặc một thân áo trắng, hai tay áo có thêu kim tuyến hình của đầu rồng thân cá.
Lúc trước, Vương Đạo Viễn còn chưa khôi phục trí nhớ kiếp trước, trí lực so với tiểu hài tử năm tuổi không khác gì nhau, cha mẹ cũng không cho phép hắn bất kính với tộc tiên, nên hắn vẫn không dám cách "Tiên nhân" quá gần.
Bất tri bất giác, hắn đã đi cách xa thôn hai, ba dặm.
Làng phụ cận thường có dã thú thậm chí yêu thú qua lại, chỉ là chúng nó sợ bị "Tiên nhân" giết, không dám tùy ý công kích dân làng, thế nhưng ở làng phụ cận thì thỉnh thoảng vẫn bị yêu thúc tập kích.
Hắn quay lại nhìn, phát hiện mình rời làng hơi xa. Bình thường người trong thôn đều nhắc nhở, không được phép đơn độc rời làng, nếu không sẽ bị lang sói tha đi.
Vì vừa mới nhớ lại chuyên kiếp trước, đầu óc còn chút hoảng loạn nên hắn quên mất lời dặn.
Hiện tại nhớ ra, hắn lập tức xoay người trở về làng.
Một tiểu hài tử năm tuổi, khi gặp dã thú thì không hề có sức chống đỡ, sẽ là món mồi ngon cho nó.
Hắn xoay người chưa được mấy bước, liền nghe bên ngoài cách tầm mười bước chân, truyền ra hàng loạt tiếng cây cối bị bẽ gãy.
Hắn xoay người nhìn lại, chỉ thấy một cái đầu sói đen từ lùm cây bên trong nhảy ra, hướng về phía hắn.
Kiếp trước hắn theo lão đạo sĩ cũng luyện qua một ít phép thuật, còn có công phu quyền cước gì đấy, cũng vật ngã được bốn năm đại hán. Nhưng hắn hiện giờ chỉ là tiểu hài tử năm tuổi, cho dù biết công phu, không có sức mạnh thân thể chống đỡ, cũng không thể đánh được một con sói.
Vương Đạo Viễn làm người hai đời, kiếp trước lại cùng lão đạo sĩ lăn lộn chừng ba mươi năm, đương nhiên không giống người bình thường, gặp nguy hiểm chỉ biết luống cuống chân tay. Hắn hiện tại biết rõ bản thân đánh không lại con sói này, đương nhiên chạy trốn kêu cứu.
Hắn vội vàng chạy về phía lùm cây phía trước chui vào, một bên lớn tiếng kêu cứu.
Loài lang sói tốc độ vượt xa người bình thường, hơn nữa sức mạnh vượt hẳn một tiểu hài tử năm tuổi, làm sao hắn trốn được.
Hắn ở lùm cây bên trong, dựa vào độ dày các cây mà ngăn cản được con sói đen to lớn kia, nhưng khoảng cách giữa hắn và con sói đang không ngừng rút ngắn.
Tức khắc, sói đen chỉ còn cách hắn không tới hai thước, nó đột nhiên hướng về phía trước nhảy bổ tới, há cái miệng rộng lao về phía hắn.
Vương Đạo Viễn trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực: "Kiếp trước mơ hồ bị sét đánh chết, chuyển thể đến Tu tiên giới, vốn định xông pha thiên địa, không nghĩ tới chuyện sẽ chết tức tưởi trong miệng con sói tại nơi này".
Lúc này, nước dãi con sói đã bắn đến người Vương Đạo Viễn, vừa hay bị một bóng đen lao tới đạp con sói văng xa hơn một trượng.
Bóng đen rơi xuống đất, lúc này Vương Đạo Viễn mới nhìn ra đây là con chó của nhà nuôi - Đại Hắc.
Đại Hắc nhe răng, trong miệng phát ra tiếng ô ô uy hiếp, nhìn chòng chọc vào con sói đen.
Phàm là loài sói, đều là " Đầu đồng não sắt, eo đậu hũ", con sói đen phần eo bị va vào cây, bị thương một chút, giờ khắc này tư thế đứng có chút kỳ quái, nhưng cũng không chịu rời đi, mà nhe răng hướng về phía Đại Hắc thị uy.
Vương Đạo Viễn thấy thế, lập tức trốn ra phía sau Đại Hắc, nhặt lên một khối đá bằng nắm tay, bất cứ lúc nào cũng có thể ném về phía sói đen.
Sói đen tuy rằng bị Đại Hắc đạp một cái, phần eo bị thương, nhưng vẫn còn hơn nửa sức chiến đấu. Vừa rồi không cùng Đại Hắc giao đấu chính diện, nên không biết Đại Hắc sức mạnh thế nào, cứ thế mà rời đi thì không cam tâm.
Đột nhiên, sói đen tiên hạ thủ vi cường, nhắm về phía Đại Hắc. Vương Đạo Viễn lập tức ném cục đá trong tay ra, đập về phía đầu sói đen.
Tuy rằng cái đập này có sức mạnh rất nhỏ, nhưng sói đen vẫn theo bản năng né tránh. Đại Hắc nắm lấy cơ hội, nhào tới cắn một cái vào sau gáy sói đen, một chó một sói cùng nhau cắn xé.
Đại Hắc sức mạnh so với sói đen thì yếu hơn một ít, nhưng vì con sói đang bị thương ở eo, lại bị Đại Hắc chiếm thế thượng phong, cắn vào sau gáy. Cắn xé một hồi, một chó một sói tách ra, xem như là ngang sức, ngang tài.
Sói đen thở dốc một hồi, định nhào tới, nhưng nhìn thấy Vương Đạo Viễn trong tay cầm một cục đá, nó lại chần chừ.
Nếu tiếp tục đánh, sói đen nhất định có thể giành thắng lợi, nhưng chắc chắn bị thương nặng, nó rời đàn đi kiếm ăn, bị thương nặng đồng nghĩa với cái chết, vì ăn một thằng nhóc mà để chính mình bị thương nặng thì quả thật không đáng.
Sói đen làm ra động tác nhào tới phía trước, Đại Hắc cũng chuẩn bị phản kích, Vương Đạo Viễn tay cầm cục đá cũng chuẩn bị ném ra, sói đen vậy nhưng quay đầu chạy mất.
Một người một chó đứng ngẩn ra một hồi, chờ bọn họ phản ứng, Đại Hắc muốn đuổi theo, Vương Đạo Viễn nói:
- Đại Hắc đừng đuổi, chúng ta về nhà mau!
Mà con sói đen vừa mới chạy cách bọn họ mấy trượng, một thanh trường kiếm màu xanh nước biển từ trên trời giáng xuống, một kiếm đem con sói đóng xuống, sói đen giãy giũa một hồi liền không thấy động đậy nữa.**