Bạch Bích Vi Hà

Chương 23



Bùi Tu Vân ngồi bệt dưới mái hiên, chiếc bếp lò bên cạnh bốc lên một sợi khói trắng.
Buổi đêm tĩnh lặng, không một ngọn gió, chỉ có ánh sáng nhè nhẹ màu vỏ quýt được đốt lên bởi ngọn lửa than là ánh sáng duy nhất trong đêm tối.

Tống Tích cúi gằm mặt, ánh sáng của bếp lò chiếu rọi sự dịu dàng trên khuôn mặt của nàng.
Bùi Tu Vân mở tay ra, bên trong là một viên kẹo mận.
“Lại đây.” Đôi mắt đen láy của chàng phản chiếu ánh sáng màu cam, nom như một dòng suối sâu thẳm.
Tống Tích dịch người đến cạnh chàng rồi vươn tay ra.

Lúc nàng vươn sắp chạm được viên kẹo mận thì Bùi Tu Vân lại giơ tay lên, bỏ vào miệng.

“Muốn thì tự muội đến lấy.” Hàm răng trắng sáng của chàng cắn chặt viên kẹo mận màu nâu, khóe mắt cong lên, sắc mặt ra chiều khiêu khích.
Tống Tích chồm tới, hai tay níu lấy vạt áo của chàng, kéo chúng thành một mớ nhăn nhúm.

Nàng tách hai chân, ngồi lên đùi của Bùi Tu Vân và ngẩng đầu.
Bùi Tu Vân hơi hối hận, nàng là một con hổ đói ăn quàng.

Đôi môi đỏ mọng hé mở, sau đó phủ lên cánh lành lạnh của Bùi Tu Vân.

Đầu lưỡi mềm mại khéo léo cạy mở môi chàng, quấn lấy viên kẹo mận rồi cướp về miệng của mình với vẻ thô lỗ.
Bàn tay yếu ớt không xương của Tống Tích lại luồn vào cổ áo của chàng thêm lần nữa, một phen nhéo mạnh vào lồng ngực rắn chắc của chàng.
Bùi Tu Vân nhướng mày, lật người đặt nàng xuống dưới, một tay đặt nơi hông nàng.
Vì đã cướp được viên kẹo mận nên Tống Tích nhướng mày, vô cùng đắc ý đặng nhìn Bùi Tu Vân.
Nụ hôn của Bùi Tu Vân như hạt mưa phùn, nhỏ, nhẹ, mịn, đáp xuống môi nàng.

Khuôn mặt của Tống Tích hơi sững lại, viên kẹo mận cộm trong má nàng, cộm đếm mức quai hàm hơi đau.
Bùi Tu Vân luồn bàn tay to rộng của mình ra sau gáy của nàng, sau đó nâng cổ nàng lên, xúc cảm như cơn mưa đêm thanh mát.

Hơi thở của chàng vừa ấm áp, vừa đọng lại vị ngọt của kẹo mận đen mà len vào khoang mũi nàng, khiến đáy lòng tĩnh lặng như mặt hồ của Tống Tích cũng phải cuộn sóng triều.
Đầu lưỡi ấm áp nhẹ như lông vũ của Bùi Tu Vân lướt qua môi nàng, nhẹ nhàng cạy mở cánh môi mềm rồi tìm kiếm chiếc lưỡi nhỏ đang ẩn nấp bên trong, trêu đùa đuổi bắt.

Thoạt đầu, Tống Tích không biết phải đáp lại thế nào, nhưng Bùi Tu Vân trêu chọc hết năm lần bảy lượt, nàng liền dứt khoát vươn lưỡi dây dưa cùng chàng.

Viên kẹo mận trong miệng dần tan ra, chỉ còn lại hương vị ngọt ngào ẩm ướt.
Ngọn lửa màu cam ấm áp như một ngọn đèn bập bùng trong mắt Bùi Tu Vân, bùng cháy dữ dội.

Thế lửa sáng rực kinh hồn, như muốn thiêu đốt đồng tử của nàng.
Tống Tích vén cổ áo chàng ra, để lộ một vùng da thịt trắng tinh như sứ.

Nàng câu lấy cổ của chàng, bàn tay nhỏ xinh mơn trơn sống lưng đằng sau, cuối cùng dừng tại đôi xương bướm nhô lên của chàng.
Bùi Tu Vân đã sớm thở gấp, nụ hôn dần chuyển xuống, từ quai hàm của Tống Tích, chàng hôn đến cần cổ trắng nõn.

Dưới ánh sáng mờ ảo của bếp lò, cần cổ mảnh khảnh của nàng hệt như một bông hoa lựu chớm nở tháng Năm.

Cánh môi hồng nhạt của chàng khẽ cọ qua làn da của Tống Tích, trên làn da mềm mại đọng lại một vết ẩm ướt, ánh lên tia sáng le lói.
“Tiên sinh…” Nàng lẩm bẩm trong miệng.

Có lẽ là vì say rượu nên nơi sâu nhất trong thân thể nàng trở nên nóng dần.

Nàng kéo cổ áo ra, để lộ làn da trắng như tuyết.


Mái tóc đen mềm mại của nàng như thác đổ trên nền đất, đôi mắt nửa hí, cánh môi ướt át cũng hơi cong lên.
“Gọi ta là Tu Vân.” Chàng khẽ bảo.
Ngón tay của Bùi Tu Vân chạm lên hàng mi thanh tú của nàng, men theo dáng hình của xương mày, “Nhớ kỹ, sau này ta không phải là tiên sinh của muội nữa.”
“Vâng.” Tống Tích mơ hồ đáp.

Nàng cuộn mình, một tay giữ áo chàng, nhắm hai mắt lại.
“Mệt rồi à?” Bùi Tu Vân nằm nghiêng bên cạnh, ôm nàng vào lòng.
“Dạ.” Nàng nói khẽ.
Bùi Tu Vân thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ vừa mới đây thôi, suýt chút nữa chàng đã đánh mất lí trí rồi…
“Ngày mai con còn muốn ăn kẹo mận của tiên sinh.” Cái đầu nho nhỏ của Tống Tích hơi ngẩng lên, một lọn tóc mềm mại đen nhánh cọ vào xương quai xanh như tạc của chàng.
“Nhớ kỹ, là kẹo mận của Tu Vân.”
“Kẹo mận của tiên sinh…” Giọng nàng dần dần nhường chỗ cho âm thanh ‘tí tách’ của làn mưa.


Bình Luận (0)
Comment