Bạch Bích Vi Hà

Chương 37



“Vậy… sau này muội có thể ăn kẹo trong lớp không?” Tấm lưng trần của Tống Tích cọ cọ vào lồng ngực hao gầy của chàng.
Tiên sinh gầy quá, trên người không có nổi một chút thịt thừa nào cả, chỉ có xương nhô lởm chởm.
“Không thể.” Ngón tay của Bùi Tu Vân nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen mềm của nàng.
Tống Tích bĩu môi, lại hỏi: “Thế muội khỏi làm bài tập được không?”
“Không được.” Đầu ngón tay cuốn lấy một lọn tóc đen của nàng, tuỳ ý đùa nghịch.
Tống Tích ngẩng đầu, “Tiên sinh lừa muội đấy à?”
Bùi Tu Vân hạ tay xuống, véo nhẹ chóp mũi nhỏ xinh của nàng, dịu giọng nói: “Học đường có phép tắc của học đường, không thể phế bỏ được.”
Tống Tích không khỏi ‘hừ’ một tiếng.
Lại nghe chàng nói: “Chờ sau khi tan học, về nhà rồi, muội sẽ là phép tắc trong nhà.”

“Vậy… nếu con muốn ăn kẹo thì sao?” Tống Tích không thuận theo mà bám riết hỏi.
Bùi Tu Vân từ tốn bảo: “Trong nhà sẽ có ngăn tủ lớn, bên trong đầy ắp kẹo đủ màu.

Bất luận xuân hạ thu đông, ngăn tủ ấy sẽ luôn đầy kẹo cho muội.”
Tống Tích hất cái tay của chàng đang đặt trên tay mình ra, “Nếu muội không biết làm bài tập thì sao?”
Tống Tích trộm nhếch môi, không phải nàng lười biếng đâu, chỉ là nàng muốn xem Bùi Tu Vân sẽ trả lời cái yêu cầu vô lễ này của nàng như thế nào thôi.
“Ta sẽ dạy đi dạy lại, đến bao giờ nàng làm được bài tập mới thôi.”
“Dạy đi dạy lại mà tiên sinh không thấy phiền ạ?” Tống Tích cố ý hỏi.
“Dạy nàng thông minh ắt không phiền.” Bùi Tu Vân choàng tay sau cổ nàng, hơi thở ấm áp của nàng phả lên bắp thịt trắng nõn.
Tống Tích vừa định tự hào thì nghe chàng nói: “Tuy muội hay làm những chuyện không đâu, nhưng có thể chọn ta làm chồng, thế cũng tạm tính là người khôn ngoan rồi.”
Tống Tích đơ mặt, dùng chân đá nhẹ vào chân của Bùi Tu Vân, “Tiên sinh nói quanh co một hồi, rốt cuộc chỉ là mèo khen mèo dài đuôi.”
Bùi Tu Vân bật ra tiếng cười trầm thấp, “Từ trước đến giờ, ta chưa từng thích kẻ ngu ngốc.

Muội rất thông tuệ, ta thích.”
Đôi chân dài của chàng quấn lấy bắp chân nhỏ xinh của Tống Tích, bàn chân nhẹ phủ lên mu bàn chân nàng, ngón chân hơi cong lên, đan cài cùng năm ngón chân tròn tròn trắng trắng của nàng.
“Hẳn là muội không biết điều này… Mỗi lần muội dùng chân để chạm vào ta luôn khiến lòng ta ngứa ngáy.” Chàng cúi đầu, mặt kề sườn mặt của nàng, cánh môi ướt át ngậm lấy vành tai mềm mại.
Hơi thở của nàng mát như u lan, phủ khắp da thịt mỏng manh sau gáy Tống Tích, vừa ngứa vừa buồn, khiến nàng không khỏi bật cười.
Tống Tích nhấc chân, dùng mu bàn chân xoa nhẹ lòng bàn chân hết lần này đến lần khác, nhẹ như mèo cào.
“Muội đấy… toàn giả vờ xấu hổ thôi.” Bùi Tu Vân áp môi cạnh tai nàng, thì thầm.
“Gì ạ?” Tống Tích hỏi lại.

Bùi Tu Vân cúi đầu, nụ hôn lạc trên mái tóc đen, yên lặng không lời.
Tống Tích ngẩng đầu, đang muốn quay người truy hỏi thì thấy trên trời có bảy ngôi sao, xếp như hình chiếc thìa, chiếu rọi lẫn nhau.
“Đó là sao Bắc Đẩu ạ?” Tống Tích chỉ lên không, kinh ngạc hỏi.
“Ừm.” Bùi Tu Vân ngẩng đầu, cùng nàng ngắm nhìn bầu trời đầy sao.
“Thiên Xu, Thiên Toàn, Thiên Cơ, Thiên…” Nàng xoè bảy ngón tay, đếm dần nhưng quên mất tên của ngôi sao thứ tư.
“Thiên Quyền, bốn người này là Ngọc Hành, Khai Dương, Dao Quang và Đấu Tiêu.

Đấu Tiêu dẫn mùa.

Đông là xuân, Nam là hạ, Tây là thu, Bắc là đông.

Phương hướng kết hợp xuân hạ thu đông, muội nhớ ra chưa?” Bùi Tu Vân từ tốn giảng giải, Tống Tích nghe được rất rõ ràng.
“Đương nhiên rồi ạ.

Hiện tại Đấu Tiêu đang chỉ về phía Nam, cho nên đang là mùa hạ.” Nàng giơ tay lên, một ngôi sao băng tình cờ lướt qua đầu ngón tay, vẽ thành một đường sáng rực rỡ trên bầu trời đêm.
“Oa! Tiên sinh, sao băng kìa!” Tống Tích phấn khởi hét lên.
“Ừm.”
“Nhanh lên, tiên sinh, muội muốn cùng huynh ước định dưới sao băng!” Tống Tích nắm chặt cổ tay của chàng, hưng phấn nói.
“Ồ?”
“Ta, Tống Tích, hôm nay kết nghĩa vợ chồng với Bùi Tu Vân, dẫu không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày.” Nàng quay đầu, thúc giục: “Nhanh lên, tiên sinh, tới huynh đó!”

Bùi Tu Vân từ tốn nói: “Ta, Bùi Tu Vân, hôm nay kết nghĩa vợ chồng với Tống Tích.

Sống chung một nơi, chết cùng một mộ.”
Giọng chàng hệt như xuân thì, thấm đượm lòng người.
“Ơ… sao lại khác với những gì muội nói vậy?” Tống Tích hơi bối rối.
“Ta không muốn chết cùng ngày với muội.”
Tim của nàng thắt lại.
“Ta hi vọng được chết sau muội một ngày.

Như vậy, muội sẽ không cần trải qua đau đớn của sinh ly tử biệt.

Hơn nữa, trên đường xuống Hoàng Tuyền, có muội chờ ta, ta sẽ không đơn độc.”
Sao băng khuất bóng.
Vạn vật im lìm.
Chỉ còn lại Thiên Hà mênh mông, sáng rọi muôn sao.


Bình Luận (0)
Comment