Bạch Bích Vi Hà

Chương 42



Tảng đá lạnh thấu xương, mà cơ thể Bùi Tu Vân lại nóng rực, vật dài trong huyệt lại càng nóng hầm hập như muốn thiêu đốt vách động mềm mại của Tống Tích.
Chàng làm vô cùng tuỳ ý, rút ra hết cỡ rồi lại cắm vào tận đáy.

Gân xanh trên thân rồng cọ xát vào vách ngọc non mềm, hai bên đầu gậy cứng rắn khơi gợi tầng tầng lớp lớp mị thịt.
Lồng ngực bằng phẳng ấm áp của Bùi Tu Vân áp lên cơ thể nàng khiến hai đỉnh ngọc bị ép sang hai bên.

Chàng cúi đầu ngậm đôi môi ướt át của mình lấy môi nàng.

Đầu lưỡi trơn trượt thông thạo thăm dò khắp khoang miệng, cuộn một vòng khắp ngạc cứng rồi nhẹ nhàng quét dưới mặt lưỡi Tống Tích.
Tống Tích víu chặt vào bả vai chàng, ngón tay gấp lại, móng tay đâm sâu vào làn da trắng nõn tạo nên những vết hằn hồng nhạt.

Bùi Tu Vân đẩy người về phía trước, để cổ nàng dựa vào tảng đá lành lạnh.

Chàng nghiêng mặt dây dưa quấn quýt lấy đầu lưỡi thơm mềm.

Mái tóc đen óng ả trượt xuống bờ vai mịn màng.
Vòng eo gầy hạ thấp, thắt lưng trắng trẻo lắc lư như thuỷ triều tạo nên từng đợt sóng khuấy động mặt nước.

Trong làn nước biếc mênh mang, ánh mặt trời sáng rực tỏa khắp, ánh sáng lấp lánh trên nước như gương vỡ.

Thác nước gần đó ào ào chảy xiết, những giọt nước li ti trong trẻo như ngọc bắn văng khắp nơi.

Ánh nắng ấm áp xuyên thấu màn hơi nước mờ ảo tạo nên cảnh sắc cầu vồng hoa lệ.
Bùi Tu Vân buông lỏng tay, Tống Tích mới có thể trượt chân xuống giẫm lên những hòn đá cuội trơn nhẵn.

Chàng rút chiếc gậy thô to ướt át ra khỏi cơ thể Tống Tích.

Bùi Tu Vân rời đôi môi rồi khẽ khàng đặt lên ấn đường nàng một nụ hôn nhẹ tựa gió ấm mơn man trên mặt.
Ngón tay thon dài của Bùi Tu Vân giữ chặt bờ vai nàng, lòng bàn tay ấn lên xương vai rồi xoay người nàng lại.

Vách đá lành lạnh xua đi chút hơi ấm của chàng còn sót lại trên cơ thể Tống Tích.
Chàng dịu dàng gạt mái tóc sau phần cổ kiêu sa của Tống Tích, khom người liếm đầu lưỡi mềm của mình lên xương sống sau cổ.


Đầu lưỡi ướt át càn quét hai bên rồi liếm dọc theo phần hõm trên lưng xuống.
Bùi Tu Vân lướt tay xuống hai cánh mông ngọc, nâng một bên đầy đặn mềm mại.

Chàng tách sang bên để lộ một điểm hồng phấn yêu kiều, tay lại trượt xuống đáy mông nhấc lên.
Hai tay Tống Tích bám vào vách đá, đôi chân tách ra cọ xát mông mình lên phần đùi cứng rắn của Bùi Tu Vân.

Chàng ép tay vào gậy thịt hiên ngang của mình, chà xát đầu gậy nóng bỏng vào nhuỵ hoa ẩn trong mị thịt.
Chàng phủ kín cả thân mình lên, gò má áp sát thuỳ tai Tống Tích.

Hơi thở nóng ấm như chiếc móng vuốt nhỏ khẽ gãi vào cổ nàng khiến lòng nàng ngứa ngáy khó chịu.
“Ưmmm…” Nàng không an phận vặn vẹo, hai đỉnh tuyết ngọc ở thân dưới cọ lên gậy thịt thô dài.
Bùi Tu Vân khẽ nhấc ngón tay, gậy thịt lại cắm sâu vào huyệt ấm, hai người không hẹn mà cùng bật ra tiếng thở dài.

Tay chàng rút ra rồi đặt lên eo Tống Tích, cơ thể liên tục đâm vào nàng từng đợt.
Gậy thịt nóng bỏng tiến quân thần tốc càn quét khắp hang động xinh đẹp.

Thân gậy hơi cong lên như vầng trăng rồi đâm chọc vào nơi mềm mại nhất trong huyệt nhỏ.
Từng chút mật dịch dính nhớp lên thân gậy thịt, tạo thành từng sợi xoắn quyện vào nhau dưới dòng nước trong veo.
Cây gậy hồng dưới hông thiếu niên nện vào khe hẹp, từng đợt âm thanh dồn dập vang vọng trong tiếng thác đổ ầm ầm.
“Vi sư dùng có tốt không?” Chàng hỏi Tống Tích bằng giọng nói đã khàn đặc.

Tống Tích sững sờ, bấy giờ nàng mới nhớ lời đã nói với Bùi Tu Vân trước kia, mặt nàng lập tức nóng ran khẽ nói: “Có.”
Nghe được câu trả lời, Bùi Tu Vân lại áp vào nàng ra vào mãnh liệt.

Tống Tích chỉ cảm thấy dường như xương cốt cả cơ thể mình như bị chàng nghiền nát.

Một cảm giác ngứa ngáy dấy lên từ trong nụ hoa bao phủ lấy nàng như cơn sóng thần.

Hai đùi cùng vách huyệt nàng đều run rẩy, mật dịch tuôn trào mãnh liệt.
Bùi Tu Vân đột nhiên giữ gậy thịt của mình rút ra.

Chàng lật người Tống Tích lại để nàng đối diện với mình, răng môi kề sát nhau.

Chàng vuốt mấy lần lên thân gậy rồi bắn ra một dòng nước trắng đục lên đùi nàng.
Tống Tích nheo mắt nhìn chiếc cầu vồng gần đó sau lưng Bùi Tu Vân, dưới chiếc cầu vồng lớn lại có bóng mờ một chiếc cầu vồng khác.

Hai chiếc cầu vồng tựa dải lụa trên sóng tuyết vạn trượng vạch tan màu sắc vốn có của nó.


Bình Luận (0)
Comment