Bạch Bích Vi Hà

Chương 82



Núi non xanh ngắt, mặt hồ trải dài lấp lánh như gương, làm mờ đi những đám mây trên trời.

Bùi Tu Vân ghìm cương ngựa, hương hoa quế phủ xuống vai của họ, đọng lại dư âm.
Ngón tay của chàng cầm góc khăn trùm đầu, từ tốn vén lên.
Gió thu hiu quanh, hoa quế rơi rụng như mưa.
Chàng ôm eo Tống Tích, mái tóc từ tốn cài một đoá hoa lên búi tóc đen nhánh.

Rồi chàng mở bàn tay, vài đoá hoa quế nhỏ xíu nằm trong bàn tay nhẵn mịn.


Tống Tích nâng tay chàng lên mũi mình, thổi nhẹ một hơi ấm nóng, hoa quế phiêu tán trong gió.
Nàng ngẩng đầu, khoé môi cong lên, lộ ra hàm răng đều tăm tắp.

Son phấn trên khuôn mặt nàng điểm tô hàng mày liễu, đôi mắt lấp lánh ánh nước.
Bùi Tu Vân bắt được một đoá hoa nhỏ, đặt nó giữa đầu ngón tay và áp lên đôi môi ấm mềm của nàng.

Cánh hoa màu vang quyện với màu son, kết thành vầng sáng cam bắt mắt.
“Vi sư muốn biết mùi vi của nụ hôn hoa quế là như thế nào.” Ngón tay của chàng cầm chắc hàm dưới của Tống Tích, lông mi của nàng hơi run, môi đỏ hé mở.

Đoá hoa quế nhỏ nhắn lất phất trên môi.
Bùi Tu Vân cúi người, đáp cánh môi lành lạnh xuống màu sắc ấy.

Môi nghiền môi, nghiền cả đoá hoa nhỏ, cánh hoa nhuộm màu cam, mùi hương thanh mát lan giữa kẽ răng.
Son môi vấy bẩn môi chàng, Tống Tích bèn giơ ngón tay lau đi vết son đỏ thẫm.
Bùi Tu Vân khẽ cười, ánh mắt sáng ngời như sao.

Chàng đặt bàn tay lên eo Tống Tích, đỡ nàng xuống ngựa.
Chàng dắt tay Tống Tích đi vào khu rừng hoa quế rợp trời, đến mức che khuất ánh nắng.
Gió thổi khu rừng, mưa quế tung bay, mở ra mảnh trời vàng kim óng ánh.


Giày của Bùi Tu Vân dẫm lên cánh quế dày cộm, để lại dấu chân mờ nhạt.

Tống Tích cũng nhấc váy, dẫm giày thêu đỏ thắm lên dấu chân của chàng, từng bước từng bước đuổi theo.
Hương hoa dày đặc, kết thành lưới trời khiến con người ta không thoát ra được.

Nàng có cảm giác mình như đang say, dưới rừng cây trùng điệp, lá lẫn hoa vàng, cơ thể của nàng hơi lảo đảo.
“Tích Nhi…” Nàng nghe thấy tiếng gọi dịu dàng của Bùi Tu Vân.
Không biết từ khi nào, nàng đã tựa nửa người lên thân cây quế.

Tống Tích liếc nhìn chàng trai vẫn đang mặc áo cưới đỏ thắm trước mặt, bàn tay của chàng sờ bộ váy cưới, vén từng lớp váy rồi chạm đến quần lót.
“Tiên sinh, váy này khó mặc lắm.” Tống Tích nâng mắt, quyến rũ vô cùng.
“Không sao,” Bùi Tu Vân cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng rót vào tai nàng, “Vi sư sẽ mặc cho muội.”
Ngón tay dài kẹp mảnh vải trơn, kéo nó xuống mắt cá chân.

Đôi bàn tay to rộng của chàng bóp đôi chân thon thả của Tống Tích rồi nhấc nó ra hai bên, đầu ngón tay nhẹ vuốt hoa tâm mềm mại, sờ có chút ẩm ướt.
Bùi Tu Vân vét vạt áo của mình ra, cởi nửa quần lót, để lộ cánh cung hồng phấn.

Phần đầu bóng loáng, lấp lánh ánh nước, lỗ sáo hơi mở, tiết ra chất dịch trong suốt.

Chàng cuộn váy cưới lên rồi đặt vào tay Tống Tích.

Nàng nắm giữ gấu váy, lộ ra đôi chân trắng mịn.
Lòng bàn tay ấm áp cầm lấy cặp mông mềm mại của Tống Tích, thịt căn ép mở hai chân hơi khép lại rồi từ tốn cắm vào hoa tâm.

Lối vào nhỏ hẹp chỉ hút nổi phần đầu cương ngạnh, đồng thời tiết ra rất nhiều hơi ẩm, thấm ướt cánh thịt hồng ngoài biên.
Bùi Tu Vân hạ cơ thể, thịt căn triệt để đi vào.

Phần đầu cọ xát vách thịt mềm mại, dấy lên từng cơn tê tái, chảy dọc sống lưng.
Tống Tích ngẩng đầu, lộ ra cần cổ trắng không tì vết.

Khuôn mặt của nàng được trang điểm cẩn thận, nửa người trên cũng ăn vận đàng hoàng, nhưng dưới thân lại là cảnh xuân kiều diễm.

Tay nàng bóp chặt gấu váy nhăn nhúm, dưới thế công của Bùi Tu Vân, chân nàng run rẩy nương theo.
Chất vải cao cấp cọ vào thân cây xù xì, hoa quế rơi rụng theo từng động tác của chàng, cánh quế phủ đầy bả vai.


Bình Luận (0)
Comment