Tử Phong cùng mọi người di chuyển rất nhanh liền ra khỏi khu rừng. Minh Nguyệt dẫn đầu, còn lại đều bám theo sau, với Vô Ảnh Bộ đã được Tử Phong khổ luyện suốt thời gian qua cũng đủ để hắn theo chân mọi người mà không bị bỏ lại đằng sau quá xa. Cũng có thể là mọi người cố ý di chuyển chậm, nhưng không ai gấp gáp gì nên nhanh hay chậm đều không quan trọng.
Khi ra đến bên ngoài, Tử Phong đã nhìn thấy xa xa hiện lên cảnh tượng mà hắn đã từng nhìn thấy lúc còn trên Phi Thuyền, đó là lúc hắn lần đầu đến đây sau đó được dẫn tới bãi tập kết. Nhưng lần này Tử Phong được nhìn từ dưới mặt đất, với khoảng cách gần hơn chứ không phải nhìn qua màn hình hiển thị trong Phi Thuyền như lúc trước, nên hắn có thể thấy rõ phía trước là một tòa thành thị đầy tráng lệ và nguy nga.
Bao bọc lấy Đế Đô là một bức tường bằng kim loại dày nhưng không cao lắm, bức tường này chủ yếu để phân vùng lãnh thổ giữa Đế Đô và khu vực bên ngoài. Quanh bức tường ấy có rất nhiều cánh cổng lớn nhỏ nằm rải rác, người và phương tiện qua lại thông qua nó rất đông nhưng lại không có lấy một lính canh gác hay quân cảnh vệ nào cả, khác với bãi tập kết phi thuyền. Điều này chứng tỏ Đế Đô là một nơi giao thương rộng rãi và đón tiếp tất cả nên mới như vậy. Nhưng để có thể bảo vệ Đế Đô trước tình hình đó thì hẳn không phải dựa vào những lính canh mà lực lượng chính sẽ là những binh lính tinh nhuệ được rải rác khắp nơi trong thành, và đặc biệt hơn nữa chính là những nhân vật lớn đứng đằng sau Đế Quốc Phương Kiều. Những kẻ đó nhất định thực lực không phải hạng tầm thường gì, nếu không thì khó mà yên ổn với chính sách mở cửa cho tất cả các quốc gia hay thế lực khác đến và đi thoải mái như thế.
Đằng sau bức tường ấy, Tử Phong có thể nhìn thấy những công trình kiến trúc cao lớn nguy nga, trông rất lộng lẫy và hiện đại. Tuy hắn chưa vào bên trong nhưng đã cảm thấy được sự hoành tráng toát ra từ vẻ ngoài của Đế Đô. Không biết với hình ảnh đó mà mọi người trong nhóm lại bảo Đế Quốc Phương Kiều là một quốc gia nhỏ bé được, có lẽ họ đã đi qua rất nhiều nơi, kinh nghiệm qua rất nhiều vùng đất lớn nên thành Phương Kiều này không thể so sánh được với những thành thị khác mà mọi người đã đi qua. Nhưng riêng với Tử Phong thì ngôi thành Phương Kiều hắn sắp đặt chân tới đây là nơi đầu tiên nên gây ấn tượng rất mạnh với hắn về độ đẹp đẽ và to lớn.
Ra khỏi khu rừng, mọi người đều từ tốn di chuyển về hướng thành Phương Kiều trước mắt. Minh Nguyệt đang bế Song Khả đi trước, Vân Phi, Đà Phu cùng Tiểu Thanh đi bên cạnh cười nói gì đó với Minh Nguyệt. Tử Phong nghe loáng thoáng qua là biết họ đang nói về chuyện huấn luyện của mình trong thời gian qua, cùng với chuyện đụng độ bọn người Đinh Lỗ.
Tử Phong vừa đi vừa ngẫm đến chuyện đối mặt với Đinh Lỗ vừa xảy ra. Trải qua một màn đụng độ đó, hắn nhận thức được bản thân mình quả thực vẫn còn rất yếu, dù một tháng vừa rồi đã dày công khổ luyện, nhưng đó chỉ là những kỹ năng chiến đấu mà ai cũng phải có. Mặt yếu mà Tử Phong đang nói đến ở đây chính là về năng lực thật sự của bản thân, bởi vì hắn vẫn chưa thể vận dụng được bất cứ lợi thế nào của Tử Huyền Long hay đơn giản là cách sử dụng Chân Khí để chiến đấu cả. Nhìn thấy Đinh Lỗ sử dụng những Công Pháp kiếm khí đầy sắc bén, hay chỉ một nụ cười của Tề Hạo liền khiến không khí xung quanh như cô đặc lạnh lẽo. Đây mới được gọi là năng lực thực sự, còn chỉ dựa vào kỹ năng và vũ khí để chiến đấu giống như hắn hiện tại, đem khi đối đầu với những kẻ như Tề Hạo thì đúng như Vân Phi từng nói: “quá phụ thuộc vào ngoại vật, đến khi vũ khí bị mất tác dụng thì lúc đó sẽ như cá nằm trên thớt”
Nhưng chuyện này cũng không thể trách ai được, bản thể Tử Huyền Long của hắn chính là vậy nên đành cam chịu thôi, đợi đến khi tụ thành Long Châu hoàn chỉnh thì lúc đó sẽ khác. Cũng may là Tử Phong khi vừa xuất thế đã gặp được Vân Phi cùng đồng đội, nếu không thì với tình thế của hắn hiện tại, chưa nói đến có ra khỏi rừng Khu Vụ được hay không thì đã bị cô gái với đám người lạ mặt kia bắt mất. Còn nếu Tử Phong có ra khỏi rừng Khu Vụ thì lỡ như gặp phải một kẻ có tâm địa như Đà Phu thì chắc mạng sống của hắn đến đó là chấm hết. Nếu có may mắn hơn nữa, thoát khỏi nanh vuốt của những kẻ như Đà Phu thì liệu hắn có sống sót đến khi tụ thành Long Châu mà không gặp phải bất trắc gì? Trong khi hắn không biết bất cứ một tí gì về khả năng bảo vệ bản thân lẫn kiến thức bên ngoài cả. Như vậy có thể nói Tử Phong đã rất may mắn.
Đang suy nghĩ miên man, một giọng nói âm trầm bỗng vang lên từ sau lưng Tử Phong:
- Đang nghĩ gì thế? Thấy choáng ngợp với cảnh tráng lệ của Đế Đô trước mắt, hay đang ấn tượng về màn ra tay vừa rồi của Nguyệt Tỷ.
Tử Phong nghe giọng nói đó liền biết ngay đó là Đại Tượng, người đang đi phía sau mình, là “tên mập” theo miệng Vân Phi và là người khổng lồ theo nhận xét của Tử Phong.
- Cả hai! Phải nói là hai chuyện đó đều gây ấn tượng mạnh với tôi cả - Tử Phong lần đầu ra ngoài và cũng là lần đầu thấy Minh Nguyệt ra tay điêu luyện như vậy nên ấn tượng cũng phải.
Nhưng điều gây ấn tượng hơn nữa là khi Tử Phong quay người nhìn Đại Tượng thì bất ngờ. Đại Tượng không còn mang hình dáng khổng lồ như trước nữa, mà đang đi sau Tử Phong là một người có chiều cao cũng chỉ tầm hơn Tử Phong một cái đầu, nhưng thân hình thì to lớn và vạm vỡ hơn nhiều. Cặp sừng khủng bố trên đầu Đại Tượng cũng thu nhỏ cho phù hợp với dáng vóc hiện tại, nhưng chung quy thì cặp sừng màu vàng ấy vẫn là thứ to lớn và nổi bật nhất trên người Đại Tượng.
- Thế nào? bất ngờ vì hình dáng hiện tại của tôi à?
Tử Phong gật đầu.
Hắn cũng hiểu ra phần nào việc thay đổi hình dạng bên ngoài này là nhờ Đà Phu. Lần đầu tiên Đà Phu xuất hiện là với dáng vẻ ốm teo cao lêu nghêu, nhưng lúc đánh nhau thì bỗng biến thành một tên bò sát to lớn cơ bắp đầy mình. Tử Phong cũng đã hỏi qua Đà Phu và được biết đó là hình dạng chiến đấu, và nó thường được người tu luyện biến thân với những tố chất nổi bật của chủng tộc vốn có, cộng với hình thái của Nhân Tộc. Bởi vì Nhân tộc có hệ cơ thể ngoài tác dụng tu luyện nhanh chóng, thì nó còn dễ dàng sử dụng các yếu tố chiến đấu và linh hoạt hơn nhiều so với các tộc khác. Chỉ khi nào ai đó cần thiết sử dụng đến những Thần Thông hay Thiên Phú đặc trưng của chủng tộc thì họ mới hiện nguyên hình.
Theo như những lời của Đà Phu từng nói thì hình thái chiến đấu mang dạng Nhân tộc của mỗi người mỗi khác nhau, tùy theo mục đích của họ, không nhất thiết cùng một tộc thì có hình dáng giống nhau. Như Long tộc của Tử Phong khi biến hóa dạng nửa người nửa rồng để chiến đấu nên thường được gọi chung là Long Nhân, hay như Vân Phi thì gọi là Lang Nhân. Còn trạng thái khổng lồ của Đại Tượng lúc trước hẳn là hình thái Ngưu Nhân của hắn.
- Cũng hơi bất ngờ vì hình dạng của cậu lúc đó lại to đến vậy - Tử Phong ấn tượng bởi độ to lớn khổng lồ lúc biến thân của Đại Tượng, trông hơn xa so với Đà Phu.
Đại Tượng lắc đầu cười cười nói:
- To thì có cái bất lợi riêng của nó, tăng sức mạnh nhưng linh hoạt lại rất kém, những lúc như vậy chỉ dùng để bảo vệ mọi người là chính.
- Thiên Phú của cậu hẳn là màn chắn màu vàng đánh bật những đòn tấn công từ Đinh Lỗ lúc trước? - Tử Phong nhớ lại cảnh tượng Đại Tượng tạo ra màng bảo vệ mọi người trước đó.
Đại Tượng nghe Tử Phong hỏi vậy liền tự hào cười nói:
- Ha ha.. Đúng vậy, Thiên Phú của tôi có tên là Phản Chấn, nó có thể đánh bật mọi đòn tấn công.
- Thật lợi hại.
- Cậu đừng đánh giá nó cao như vậy, thực ra vẫn có điểm yếu đó - Đại Tượng giải thích - Phản Chấn chỉ chống lại những đòn tấn công bằng năng lượng, còn những loại tấn công bằng vật lý thì vô hiệu. Đặc biệt là để phản chấn lại những đòn tấn công mạnh thì yêu cầu người sử dụng cũng phải dùng lực mạnh hơn cả đòn tấn công. Tức là nếu chống không lại thì sẽ vừa bị đòn tấn công ấy phá vỡ lá chắn, đồng thời người sử dụng cũng sẽ bị thương nặng hơn gấp hai lần bình thương.
Tử Phong gật gù coi như biết thêm về loại Thiên Phú này, nếu không có điểm yếu đó thì khó có ai có thể tấn công được Đại Tượng nếu chỉ dùng công pháp thuần túy. Đúng là loại Phản Chấn này có mặt lợi và cũng có mặt hại, và dường như loại Thiên Phú nào cũng có điểm yếu kèm theo. Ví như của Huyễn Thuật của Song Khả thì chỉ tác động một mục tiêu và trong một phạm vi cố định. Còn Vân Phi thì nghe nói lúc hắn dùng Thiên Phú có hơi “điên” và mất kiểm soát nên có lẽ đó là điểm yếu của hắn. Còn những người khác thì không biết ra sao, nhất và về bản thân Tử Phong lại càng mù tịt về chính mình.
- Đại Tượng này, vậy cậu có biết Thiên Phú của Tử Huyền Long là gì không? - Tử Phong hỏi thăm dò.
Đại Tượng cũng hơi bất ngờ về câu hỏi này của Tử Phong, dù đã nghe Minh Nguyệt nói qua việc Tử Phong không có một ký ức hay tri thức gì về nơi này. Nhưng lại đi hỏi một câu về Thiên Phú của chính mình như thế thì vượt xa những gì Đại Tượng nghĩ về Tử Phong. Hắn chỉ nghĩ Tử Phong bị mất trí nhớ tạm thời, nhưng về bản thân mình thì ít nhất cũng phải có một hiểu biết nhất định nào đó chứ.
- Cái này tôi không biết gì nhiều cả - Đại Tượng lắc đầu nói - Thật sự mọi người cũng chỉ nghe đồn Tử Huyền Long sử dụng năng lực rất kỳ lạ, lại mang một cái gì đó huyền bí bên trong. Điều này khiến ít ai nhận biết ra nên gọi những thứ Tử Huyền Long thi triển là Huyền Thuật. Mặc dù Huyền Thuật do Tử Huyền Long sử dụng cũng không khác Công Pháp là mấy, nhưng lại có thể thi triển một cách nhanh chóng, lại có tác dụng vô cùng mạnh mẽ cho nên mới được gọi là thông thạo Huyền Thuật. Một phần cũng tại Tử Huyền Long rất ít và hiếm khi lộ diện nên thông tin về loài của cậu rất khó gặp. Có lẽ với đẳng cấp hiện tại của chúng ta vẫn chưa đủ để tiếp cận những loại thông tin bí ẩn như thế nhiều được, nhưng khi năng lực của cậu được nâng cao và kinh nghiệm thu hoạch nhiều hơn thì có thể lúc đó cậu sẽ rõ hơn về Tử Huyền Long.
Tử Phong cùng Đại Tượng vừa đi vừa nói chuyện về một vài vấn đề, đa phần những nội dung ấy đề cập đến Long tộc và những chuyện liên quan tới Tử Huyền Long. Dù mới gặp lần đầu nhưng hai người lại không gặp phải vấn đề khó nói chuyện hay làm quen, dù sao họ cũng là đồng đội của nhau. Đại Tượng với dáng vẻ bề ngoài tuy to lớn nhưng không có vẻ cộc cằn thô lỗ như Đà Phu, mà ngược lại còn nói chuyện rất thân thiện đúng như Tiểu Thanh từng kể, và đặc biệt là Đại Tượng có kiến thức rất phong phú về nhiều lĩnh vực, tuy không giúp Tử Phong biết nhiều về bản thể của mình nhưng cũng giúp hắn hiểu thêm rất nhiều điều khác.
Tử Phong tuy có phần lạnh lùng ít nói nhưng tiếp xúc nhiều với Vân Phi nên cũng nhiễm cách nói của Vân Phi, nên khi trò chuyện với Đại Tượng lâu lâu vẫn quen miệng gọi mày tao. Đại Tượng lại thích cách gọi đó vì hắn và Vân Phi vẫn hay gọi nhau như vậy nên cả hai càng nói càng thân, cuối cùng từ tôi tôi cậu cậu đã chuyển thành mày tao cho “thân thiện”
- Tao có chuyện muốn hỏi về Nguyệt Tỷ - Tử Phong bổng đổi đề tài nói.
- Ngoài những chuyện chưa được phép nói thì còn lại tao đều trả lời được hết.
Tử Phong biết những chuyện chưa được phép nói ở đây chính là bản thể của Minh Nguyệt. Nhưng Tử Phong đã biết có hỏi cũng bằng thừa nên không muốn nhắc tới, hắn muốn hỏi ở đây là vẻ bề ngoài của Minh Nguyệt bây giờ:
- Tao không hỏi về những bí mật đó đâu - Tử Phong lắc đầu nói tiếp - Tao có thắc mắc là lần trước tao gặp Nguyệt Tỷ thì tỷ ấy có vẻ ngoài khác, bây giờ thì lại khác.
Đại Tượng nghe vậy liền biết Tử Phong đang nói đến chuyện gì. Đó là Tử Phong từng thấy dạng nửa trắng nửa đen của Minh Nguyệt, bây giờ lại thấy Minh Nguyệt có một mái tóc đen và một cặp mặt đen huyền như nhiều người bình thường khác nên thắc mắc là phải.
- Ra vậy, mày hãy xem như Nguyệt Tỷ đang hóa trang để tránh người khác chú ý đến thôi, dù sao với cái diện mạo ấy mà đi vào Thành cũng khiến người ta nhìn ngó không ít.
Tử Phong gật đầu, đúng là hắn còn phải đội cái mũ to bè che đi ba cái sụn trên đầu thì Minh Nguyệt có đi “nhuộm tóc” cũng chẳng có gì lạ.
- Mà theo như tao nhìn vẻ bề ngoài của mày thì đúng là mày có phần lạnh lạnh như lời đồn về đám Tử Huyền Long thật - Nhân lúc đang nhắc đến chuyện diện mạo bề ngoài nên sẵn đó Đại Tượng nói tới Tử Phong luôn - Nhưng tao nhận thấy mày hiền hơn bọn đó nhiều.
- Vậy à? Tao chưa trải qua chuyện gì nên có khi hiền như mày nói thật, nhưng biết đâu sau này lại khác thì sao?
- Ha ha.. Khác thì cũng có sao đâu, ở đây là chốn mạnh được yếu thua, mày dù thay đổi để thích nghi với nó cũng chẳng sao, nhưng chỉ cần mày vẫn đối xử với bọn tao như anh em bằng hữu, hoặc như những đồng đội là được rồi.
- Chuyện đó thì mày yên tâm, tao không quên ơn của mọi người đâu, nếu không có mọi người thì tao chẳng biết đã thành cái gì rồi.
- Theo tao nghĩ thì lúc đó mày sẽ là vật cưỡi của Công Chúa, nếu vậy thật thì một tháng sau là tụi tao có thể thấy mày đang chở Công Chúa trên lưng bay vèo vèo khắp Đế Đô để cô ta khoe là vừa bắt được một con rồng quý rồi ha ha ha.
Tử Phong nghe thế cũng mở miệng cười to theo Đại Tượng, đúng là có khi số phận hắn sẽ như thế thật.
- À mà sao mày biết cô gái đó là Công Chúa - Tử Phong tò mò hỏi, lúc trước hắn chỉ nghe Vân Phi đoán là cô ta là người của Hoàng Gia thôi.
- Cũng dễ đoán thôi, đám người mặc đồ đen vây bắt mày lúc đó theo như mày tả thì đó là Thiên Ảnh, tên của một nhóm lính tinh nhuệ được Hoàng Gia đào tạo và trang bị vũ khí Tinh Thạch khắp người. Thiên Ảnh mặc đồ đen chỉ là loại cấp thấp, nhưng như thế cũng không nghĩa là ai cũng có quyền điều động được Thiên Ảnh cả. Cô gái trẻ đẹp lại có thể ra lệnh cho bọn chúng thì chỉ có thể là Công Chúa thôi, mà cả Đế Quốc Phương Kiều này chỉ có một Công Chúa nên nghe mày nói là tao biết ngay.
- Mày có nhiều thông tin về Hoàng Gia nhỉ?
- Chuyện đó cũng không có gì to tát, đều là những thông tin dễ tiếp cận nếu mày chịu tìm hiểu. Dù là lần đầu chúng ta đặt chân tới nơi này, nhưng tao cùng Nguyệt Tỷ ở Đế Đô thu thập thông tin tầm một tháng cũng đủ hiểu khái quát về nhiều thứ rồi.
Như vậy một tháng qua Minh Nguyệt cùng với Đại Tượng ở Đế Đô là để thu thập thông tin về Đế Quốc Phương Kiều. Để chuẩn bị cho cả nhóm có cơ hội cao nhất đoạt được sừng Ngọc Kỳ Lân thì việc thu thập thông tin là điều cần thiết nhất.
- Ngoài chuyện thu thập thông tin về Đế Quốc, tụi tao còn thu thập thông tin về những đội sẽ tham gia vào lần thi đấu này - Đại Tượng nói thêm - Ba ngày sau là hạn chót để đăng ký thi đấu, nhưng trong thời gian qua tao vẫn chưa thấy đám người của Đinh Lỗ hay Tề Hạo xuất hiện, có thể bọn chúng mới tới, hoặc sẽ đăng ký vào những ngày cuối.
- Chúng ta vẫn chưa đăng ký thi đấu phải không? - Tử Phong nghi hoặc hỏi.
- Ừm... đăng ký sớm hay muộn cũng không có ích lợi gì, dù sao thì khi chốt danh sách cũng còn tới hơn nửa tháng chuẩn bị, khi đó chắc chắn sẽ là thời gian thăm dò đối thủ giữa các đội thi đấu với nhau - Đại Tượng gãi cằm như đang suy tư nói - Cộng thêm một điểm đặc biệt nữa là theo như tình hình hiện tại thì số lượng đội tham gia đăng ký đã hơn một trăm, nên việc thăm dò đối thủ là một chuyện rất khó khăn.
- Hơn một trăm, nhiều vậy à? - Tử Phong rất bất ngờ vì số lượng tham dự lớn hơn hắn nghĩ nhiều.
- Sức hút của sừng Ngọc Kỳ Lân rất lớn, theo tao đoán thì lần này ít nhất cũng phải hơn hai trăm đội tham gia là ít.
- Chẳng lẽ ba ngày cuối cùng này số lượng lại đăng ký lại có thể tăng lên gấp đôi?
- Có thể như vậy vì kẻ nào cũng muốn chờ đến những ngày cuối để đăng ký cả - Đại Tượng gật đầu nói tiếp - Lần thi đấu này ngoài giới hạn đặt ra là chỉ sử dụng kỹ năng và vũ khí Tinh Thạch, thì vừa có thêm một điều kiện nữa, đó là thực lực người tham dự chỉ cho phép từ Đại Yêu trở xuống.
- Điều kiện đó nhằm hạn chế những kẻ có thực lực cao có ý muốn tham gia - Tử Phong đoán.
- Đúng, nhưng tao cảm thấy vẫn có điều gì đó mờ ám sau điều kiện này, nhưng cũng chính vì điều đó nên các thế lực khác sẽ gửi những tên tinh anh nhất với thực lực Đại Yêu trở xuống tham gia tranh đoạt - Đại Tượng giọng nghiêm trọng nói - Ngay cả Thái Tử Thủy Long Vương cũng xuất hiện thì không còn là chuyện đơn giản nữa, nhưng tao đoán tên Tề Hạo đó chỉ là tình cờ đi ngang qua đây thôi, nếu không thì không có chuyện chỉ mỗi một người thuộc đại gia tộc như hắn có mặt ở đây.
Hai người nói chuyện thêm một vài câu nữa thì cả nhóm cũng đã đến trước thành Phương Kiều. Nhìn từ xa trông bức tường không cao lắm vì so với những công trình bên trong thì nó khá thấp, nhưng khi lại gần mới thấy nó chắc chắn và đồ sồ thế nào. Một bức tường kim loại rắn chắc bao bọc toàn bộ Đế Đô, dù chỉ là một kiến trúc mang tính chia cách ranh giới giữa bên trong và bên ngoài, nhưng nó vẫn toát ra một vẻ vững chãi khó có thể xâm nhậm được.
Trước mặt Tử Phong là một mái vòm như một cánh cổng rất lớn. Con đường đi qua cánh cổng ấy vào bên trong đang có rất đông người qua lại, ngoài ra còn có những phương tiện di chuyển lạ mắt mà Tử Phong không biết nó là gì cả. Cả nhóm đi gần nhau rồi theo con đường đó đi vào thành.
Minh Nguyệt chuyển hai đứa nhóc Song Khả đang bám lấy mình cho Đại Tượng, nàng bế hai nhóc quậy này theo cũng hơi bất tiện, để chúng cho một người to lớn như Đại Tượng quản lý có phần dễ chịu hơn nhiều. Nhưng không ngờ Song Khả lại đòi Đại Tượng biến thành khổng lồ thì mới chịu ngồi lên vai hắn, hai đứa này thích cưỡi quái vật to lớn hoặc biết bay thôi. Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại mà bảo Đại Tượng tự dưng hóa to lớn như thế rất dễ gây chú ý nên hắn không đồng ý. Cũng may là có Đà Phu ở đây, Song Khả có vẻ thích đè đầu cưỡi cổ tên kỳ đà này nên rốt cuộc cũng chịu yên ngồi lên hai vai Đà Phu như lúc vừa tới đây, vì hiện tại Đà Phu vẫn giữ hình dạng chiến đấu nên to lớn hơn Đại Tượng một tí.
- Bây giờ chúng ta sẽ đi đăng ký tham gia thi đấu - Minh Nguyệt giải quyết xong vụ Song Khả rồi thông báo.
- Cái gì? Tới nay mà Đại Tỷ vẫn chưa đăng ký à? - Vân Phi cũng ngạc nhiên giống Tử Phong lúc Đại Tượng nói cả mọi người vẫn chưa tham gia.
- Tại chưa có đủ thành viên nên chúng ta vẫn chưa đăng ký sao? - Tiểu Thanh bình tĩnh hỏi.
Minh Nguyệt gật đầu nói:
- Vì số lượng các đội tham gia lần này rất đông nên để tránh có một số thành phần khai khống, hay tạo lập những đội ảo nên ban tổ chức đã yêu cầu những đội đăng ký phải có mặt đầy đủ thành viên mới được phép tham gia.
Nói xong, mọi người theo chân Minh Nguyệt đi vào thành. Tử Phong vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh một cách thích thú, đúng theo phong cách nhà quê lên phố. Hắn lần đầu nhìn thấy một nơi đông người đến vậy, có đủ mọi loại hình dáng người, trang phục, kích thước khác nhau, nhưng đông đảo nhất vẫn là hình dáng Nhân tộc. Ngoài con người thì còn những kiến trúc, phương tiện, công trình ở Đế Đô đều toát ra vẻ bóng bẩy lạ kỳ. Nhất là những màn hình trong suốt được đặt trên những tòa nhà to lớn xung quanh, chúng đang chiếu những hình ảnh giới thiệu về Đế Quốc Phương Kiều, còn quảng bá lễ hội kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập Đế Quốc. Trong những đoạn quảng cáo đó có nhắc tới đại hội thi đấu do Đế Quốc tổ chức nhân dip kỷ niệm này, quy tụ rất nhiều tinh anh thế hệ trẻ toàn vùng Hữu Phần tham gia, ngoài ra còn có một nhân vật đặc biệt là Nhị Thái Tử Tề Hạo - con trai của Thủy Long Vương đến góp vui. Hình ảnh của Tề Hạo xuất hiện sau màn giới thiệu, cực nổi bật với nhiều hiệu ứng đẹp đẽ kèm theo, hắn vốn đã đẹp trai nho nhã, xuất hiện trên quảng cáo nên càng nổi bật hơn nhiều, đúng là dùng hình ảnh của hắn để thu hút khán giả nữ là quá hợp.
- Con lươn đó không sợ lộ thân phận thì ra là vì cái quảng cáo này - Vân Phi đi bên cạnh Tử Phong nói.
- Con lươn? - Tử Phong vừa nghe thì không hiểu Vân Phi nói đến ai, nhưng thấy hắn nhìn hình ảnh Tề Hạo trên màn hình trong suốt kia thì đã hiểu phần nào.
- Là con lươn nước Tề Hạo chứ còn thằng nào nữa - Vân Phi nói xong liền chỉ tay qua xung quanh - Mày xem kìa, tụi con đàn bà con gái thần tượng con lươn ấy đến phát ngáo rồi, đúng là Đế Quốc lần này biết chọn đại sứ thương hiệu quá mà.
Tử Phong nhìn xung quanh theo hướng Vân Phi chỉ, đúng là mấy cô gái gần đó đang trầm trồ bàn tán, tay chỉ trỏ về hình ảnh Tề Hạo với vẻ hâm mộ đến phát cuồng. Tử Phong không quan tâm lắm tới chuyện đó, Tề Hạo với vẻ ngoài đẹp mã đến như thế thì có nhiều người hâm mộ cũng chẳng có gì lạ. Cái mà Tử Phong quan tâm đó là Tề Hạo lại tham gia vào đại hội lần này, dù chưa thấy hắn ra tay nhưng hắn tuyệt không phải dạng tầm thường, không biết lỡ như đụng độ phải nhóm của hắn thì sẽ thế nào.
Mọi người đi một đoạn ngắn thì tới trước một trạm chờ có rất đông người. Đứng đợi một thời gian ngắn thì rất nhanh liền có một cỗ xe to lớn xuất hiện, nó lớn hơn Phi Thuyền của Đà Phu rất nhiều, tuy không bay trên không trung nhưng nó lại lơ lửng trên đường băng một khoảng cách ngắn, vừa đủ hạ bậc thang cho mọi người bước vào trong.
Tử Phong được nghe Đại Tượng giải thích, đây là một phương tiện di chuyển sử dụng năng lượng Tinh Thạch có tên là Xe Khách, nó áp dụng công nghệ phản trọng lực giống với hầu hết các Phi Thuyền nên di chuyển rất nhanh và cũng có thể bay cao được. Tuy nhiên Xe Khách chỉ dùng để chuyên chở mọi người di chuyển trong nội thành Đế Đô với khoảng cách ngắn, và Xe Khách luôn đi theo một lộ tuyến nhất định nên nó sẽ không bay cao mà chỉ di chuyển trên một đường băng được đánh dấu sẵn, rải rác trên những đường băng ấy sẽ là các trạm xe.
Đường băng được bao bọc bằng một đường hầm cố định trong suốt và nằm cao hơn so với đường phố nên Xe Khách có thể di chuyển hết tốc lực. Tử Phong ngồi trên xe được thỏa sức nhìn ngắm quang cảnh xung quanh, đúng là vừa đẹp vừa hiện đại mà còn tráng lệ nữa. Hắn thầm nghĩ đợi đăng ký xong sẽ dành hết một ngày để chui vô cái phương tiện này dạo khắp cả Đế Đô để được quan sát nơi đẹp đẽ này cho thỏa mãn mới được. Tử Phong được biết ở Đế Đô đa phần đều miễn phí cả, từ di chuyển trên các phương tiện cho tới các dịch vụ giải trí, vì năng lượng từ Tinh Thạnh là vĩnh cửu nên không lo đến chuyện tiêu hao bảo trì nên những dịch vụ như thế Đế Quốc không thu phí. Người sống ở Đế Đô chỉ cần quan tâm tới cái ăn để sống là có thể thỏa mãn bất cứ một loại hình giải trí nào, đúng là một nơi tương đối thịnh vượng. Ở Đế Đô chỉ riêng có việc mua bán, trao đổi vật phẩm gì đó mới cần phải đưa ra Tinh Thạch thôi, với ở đây ít người tu luyện nên Tinh Thạch có giá trị cao hơn Linh Thạch.
Xe Khách di chuyển qua hai trạm nữa, đến trạm thứ ba thì mọi người đều theo Minh Nguyệt ra khỏi xe.
Đứng ở trạm xe nhìn qua bên kia đường là một tòa tháp hình chóp rất lớn, phía trước có một dòng chữ lớn lơ lửng trên không trung ghi “phòng ghi danh thi đấu số 7”
Mọi người băng qua đường rất dễ dàng vì tất cả con đường ở Đế Đô chỉ dành cho người đi bộ. Mọi phương tiện khác đều có chốn để sử dụng riêng vì chúng đều có thể bay nên không được phép tham gia vào những con đường dành cho người đi bộ phía dưới.
Tử Phong theo chân mọi người tiến vào tòa tháp, vừa đến trước cổng thì có hai nhân viên nam ăn mặc lịch sự đến chào rồi nói gì đó với Minh Nguyệt. Minh Nguyệt nói ra ý định mọi người đến để đăng ký thi đấu thì hai nhân viên đó liền niềm nở mở cổng rồi mời mọi người vào bên trong.
Vào bên trong, khung cảnh cũng thật lộng lẫy đẹp đẽ chẳng kém gì bên ngoài là bao. Gọi nó là phòng ghi danh chứ trông giống một trung tâm thì đúng hơn, không gian bên trong cũng rất lớn và đang có nhiều người tập trung ở đây chứ không vắng vẻ như bề ngoài. Minh Nguyệt đi đến trước một quầy tiếp khách gần đó, ở đó có một cô nhân viên trông xinh đẹp tươi tắn nở một nụ cười mê li chào Minh Nguyệt.
- Xin hỏi quý khách đến ghi danh thi đấu, hay để mua vé xem thi đấu.
- Ái chà, có mua vé nữa kìa, vậy là đợt này xiếc khỉ trước rất đông khán giả rồi - Vân Phi đứng đằng sau vỗ vai Tử Phong nói - Xem ra sẽ có một đám tranh nhau mua vé xem anh mày biểu diễn ha ha…
Tiểu Thanh véo mạnh vào lưng Vân Phi:
- Mày im mồm một chút không được à.
- Con mắm… - Vân Phi định chửi Tiểu Thanh vì dám động đến hắn, nhưng chợt nghĩ tới hậu quả nên vội im miệng lầm bầm với Tử Phong.
Minh Nguyệt chỉ cười cười rồi nói với cô nhân viên:
- Chúng tôi đến để ghi danh thi đấu.
- Xin hỏi quý khách muốn đăng ký công khai hay ẩn danh - Cô gái nở nụ cười tươi tắn hỏi.
- Ẩn danh - Minh Nguyệt không lưỡng lự đáp.
Ẩn danh? Tử Phong nghe thì đoán chắc là một loại không lộ ra danh tính người thi đấu, đúng là sẽ có nhiều trường hợp người tham gia không muốn ai biết được thân phận của mình, trường hợp của mọi người hiện tại đúng là cần phải như vậy rồi.
Cô nàng nhân viên cũng không ngạc nhiên lắm vì hầu hết đến với đại hội đều chọn đăng ký ẩn danh cả, dù sao đa phần đến đây đều là những người lang bạc, chỉ có các thế lực mới khai ra danh tính ra để tăng thanh danh cho họ mà thôi.
Mở cửa căn phòng đằng sau, cô gái mời mọi người vào trong. Nếu người đăng ký khai danh tính thì sẽ đăng ký ngay tại quầy, còn ẩn danh thì sẽ vào trong phòng kín đó. Khi vào bên trong, cô gái bắt đầu làm thủ tục đăng ký, những cái đó đều do Minh Nguyệt cùng cô gái đó thực hiện. Xong xuôi phần thủ tục, cô gái bắt đầu hỏi những vấn đề chính.
- Xin hỏi tên của nhóm mọi người là gì ạ?
- A ha… có vụ tên nhóm nữa này, đúng là quên mất - Vân Phi lại nhanh nhảu nói - Bọn này đúng là chưa bao giờ đặt tên của nhóm nên không để ý tới. Lần này phải đặt một cái tên thật oách cho con lươn hay thằng mắt lé kia nghe cũng phải sợ khiếp vía mới được… để xem, Siêu Cấp anh hô vô địch… à không được, như vậy phô trương quá, hay là Đại Diệt anh hào cấ..p...
Vân Phi đang lảm nhảm thì Minh Nguyệt đã nhanh chóng nói ra tên của nhóm:
- Vô Cực.
- Vâng! Vậy nhóm của mọi người có tên là Vô Cực - Cô gái ghi chép gì đó trên tấm bảng điện tử trên tay cô rồi hỏi tiếp - Một nhóm thi đấu sẽ có tối thiểu là năm thành viên, tối đa là mười thành viên, không biết nhóm Vô Cực của quý vị sẽ tham gia với số lượng bao nhiêu ạ?
- Chúng tôi sẽ có bảy người tham gia.
Vân Phi vừa rồi chưa kịp đặt tên nhóm đã bị Minh Nguyệt nghĩ ra trước, hắn ngẫm lại thì cái tên ấy hợp hơn với mọi người nên cũng không nói gì, mà dù cái tên nhóm có xấu đi chăng nữa hắn cũng chả dám chống lại Minh Nguyệt. Nhưng nghe tới sẽ có bảy người tham gia thì Vân Phi nghi hoặc hỏi.
- Ơ… Em đếm có tới tám người ở đây cơ mà, sao chỉ có bảy người tham gia được.
Cô gái thì cảm thấy khó hiểu hơn nữa. Cô đếm qua đếm lại chỉ thấy có sáu người bao gồm: một cô gái tóc đen che mặt;
một cô gái trắng trẻo nhỏ nhắn trùm đầu, có đôi tai thú lộ ra sau lớp áo choàng;
một tên tai thú mặc quần dài không mặc áo nói leo liên tục;
một người mắt tím đội mũ tò bè với vẻ lạnh lùng không nói câu nào;
một người to lớn hiền hòa với mái tóc vàng và cặp sừng vàng nổi bật;
và một người to lớn lực lưỡng có khuôn mặt dữ dằn, chột một mắt và toàn thân đều là vảy.
Cô đếm như vậy nên chỉ thấy có sáu người có thể tham gia thôi, nhưng sao hai người này lại một nói bảy một nói tám.
- Xin hỏi bảy người tham gia gồm những ai ạ? - Cô gái hỏi thêm, cũng như muốn giải đáp thắc mắc trong lòng.
Minh Nguyệt chỉ vào từng người bao gồm Minh Nguyệt cùng với Vân Phi, Tiểu Thanh, Tử Phong, Đại Tượng và chỉ vào hai đứa nhóc Song Khả ngồi vắt vẻo hai bên vai của Đà Phu.
Cô gái trố mắt nhìn hai đứa bé đầu trọc đáng yêu đang cười nhí nhảnh ngồi trên vai của tên to lớn khắp người là vảy, hai đứa bé này sao có thể để chúng tham gia vào nơi chiến đấu nguy hiểm như vậy được, tên to xác bọc vảy kia không được tham gia mà lại cho hai đứa bé ấy tham gia là thế nào. Cô gái ngạc nhiên nhưng không nói ra, còn Vân Phi thì miệng đã nói một lèo.
- Đại Tỷ, tỷ cho thằng đàn em kỳ đà của em tham gia với, dù nó không phải thành viên của chúng ta nhưng nó cũng nghe theo lệnh của em tuyệt đối mà.
Minh Nguyệt ngẫm nghĩ rồi nói với cô gái:
- Trong thi đấu có danh sách thành viên dự bị phải không, nếu có thì cô hãy ghi vào đó một người - Minh Nguyệt chỉ tay vào Đà Phu nói.
Cô gái còn đang bất ngờ vì lại cho trẻ con tham gia nên vội nói:
- Xin quý khách nghĩ lại, tuy không có điều lệ nào cấm trẻ em tham gia nhưng để hai đứa trẻ còn rất bé như vậy tham gia e là…
Minh Nguyệt đang định giải thích thì Vân Phi đã vội nói leo:
- Ai bảo hai thằng này là trẻ con - Vân Phi mặt mày nghiêm túc nói - Cô đúng là không có kinh nghiệm nhìn người rồi, hai thằng này là tộc người lùn ở Bắc Châu, một tộc người vô cùng mạnh mẽ nhưng kích thước và trí tuệ có hơi “lùn” một tí, với tuổi của nó thì cô phải gọi nó là ông cố nội đấy.
Cô gái vẫn tuyệt không tin vào mấy lời của Vân Phi, tộc người lùn nào mà nhìn không khác gì trẻ lên ba là mấy như vậy. Vân Phi vừa nói xong liền quay lại hỏi Song Khả để xác nhận.
- Ê Song Khả, con bé kia nó không tin mày đáng tuổi ông cố nội nó kìa.
Song Khả tuy không hiểu gì mấy, nhưng nghe Vân Phi nói xong cũng biết đại khái một chút chuyện mình là ông cố nội của cô gái mặc váy ngắn đứng gần mẹ kia. Hai đứa liên vờ nghiêm mặt, cùng lúc đưa tay tới, ngón cái trỏ xuống đất như vẻ chê bai gì đó rồi cùng lúc nói giọng ồm ồm nhưng vẫn rõ mồn một là giọng con nít:
- Cháu thật là không biết kính trọng người già tí nào.
Tiểu Thanh cố nhịn cười trước cái vẻ nghiêm nghị ăn nói này của Song Khả, quả thật đáng yêu hết chỗ nói. Minh Nguyệt cũng nở nụ cười sau lớp vải che mặt ấy. Riêng cô gái nhân viên vẫn không chịu tin vì vẫn muốn giữ an toàn cho hai đứa trẻ đáng yêu ấy, không muốn chúng tham gia vào một trận đánh nhau nguy hiểm, nhưng không có luật nào cấm và cô cũng không có quyền hạng gì nên đành cắn răng nhìn nhóm người này “ngược đãi trẻ em”. Sau khi biết những người này bắt ép trẻ nhỏ tham gia nên cô gái không còn có vẻ nhiệt tình như trước nữa mà chỉ hỏi cho có lệ.
- Vậy xin hỏi tên của từng người tham gia.
Đăng ký ẩn danh thì vẫn phải có tên, tuy nhiên muốn đặt tên giả cũng được, khác với đăng ký công khai thì sẽ khai báo cả chủng tộc, gốc gác và đủ thông tin khác nữa. Minh Nguyệt không phải nhọc công nghĩ ra tên giả làm gì nên nói luôn, dù sao tên cũng không quan trọng lắm:
- Tôi là Nguyệt, đội trưởng - Minh Nguyệt nói xong chỉ tay vào từng người nói -Tên của bọn họ lần lượt là
- Phi - Vân Phi tai thú mặc quần dài ở trần.
- Thanh - Tiểu Thanh nhỏ nhắn có áo choàng trùm đầu nhô ra hai tai thú.
- Phong - Tử Phong đội mũ to bè với gương mặt lạnh lùng và cặp mắt tím huyền hoặc.
- Tượng - Đại Tượng thân hình to lớn mặc một bộ đồ như lông thú hở một vai, mái tóc vàng và một cặp sừng vàng.
- Song và Khả - Hai đứa nhóc Song Khả đầu trọc cười tươi đang ngồi vắt vẻo trên hai vai Đà Phu, nhưng vì chúng tuy hai lại như một nên chỉ tách cái tên Song Khả ra thôi.
- Phu, thành viên dự bị - Đà Phu chột mắt, to lớn cơ bắp lực lưỡng với vảy bao bọc toàn thân.
Cô gái ghi chép và nhập thông tin vào tấm bảng trên tay rồi sau đó cùng với Minh Nguyệt trao đổi một số điều nữa, tuy nhiên thái độ có vẻ lạnh nhạt hơn lúc đầu. Minh Nguyệt cũng không quan tâm đến chuyện này, làm xong thủ tục rồi cùng với mọi người ra khỏi căn phòng đăng ký ẩn danh rồi rời khỏi tòa tháp ghi danh số 7 này.
Ra đến bên ngoài, Minh Nguyệt nói đến nội dung lúc nãy đã trao đổi với cô gái kia. Vì mọi người đăng ký ẩn danh nên trước ngày thi đấu ba ngày phải tới đây xác nhận sẽ tham gia một lần nữa. Nhưng lần đó chỉ cần một mình đội trưởng là Minh Nguyệt đi thôi nên không có gì rắc rối. Việc quan trọng là trong khoảng thời gian đợi đến lúc thi đấu này còn tới một tháng, mà ở Đế Đô thì không có gì phải luyện tập nên trong thời gian này mọi người hãy cứ giải lao, thu thập thông tin cần thiết là chính.
- Tử Phong, cậu vẫn chưa có vũ khí thích hợp để tham gia phải không? - Minh Nguyệt nói xong liền hỏi Tử Phong.
Tử Phong gật đầu xác nhận.
- Chuyện đó cứ để em lo - Vân Phi nghe tới vụ này liền chen vô nói ngay, dù sao hai tên này đã có giao kèo vay nợ lúc trước rồi - Em sẽ dẫn con kỳ nhông này đi mua vài món cực kỳ thích hợp cho nó, Đại Tỷ yên tâm là em chi trả hết, gì chứ em với nó thân nhau như anh em ruột ấy… phải không mày.
Tử Phong thấy tên hám của này gọi mình là anh em ruột thịt cũng phải cười trừ, nhưng cũng ậm ừ cho có. Minh Nguyệt thừa biết hai ông tướng này có giao kèo vụ gì rồi nên cười cười nói:
- Trong thời gian này Đế Đô có tổ chức một khu đấu giá diễn ra trong suốt thời gian từ giờ cho đến hết sự kiện kỷ niệm Đế Quốc, hai cậu có thể tìm được vài món thích hợp ở chỗ đó.
- Đấu giá à… hô hô, vụ này hay à - Vân Phi hào hứng nói - Ở đâu, à mà em đi rồi thì sao liên lạc với Đại Tỷ được, Đại Tỷ đã khóa “Mạng Giả Định” của chúng ta mất rồi.
Minh Nguyệt lấy ra hai vòng đeo tay đưa cho Vân Phi cùng Tử Phong rồi nói:
- Đây sẽ là thiết bị liên lạc tạm thời của chúng ta.
Hai người nhận lấy cái vòng tay nhìn có vẻ đơn giản ấy, Tử Phong thì không biết gì về nó hết nhưng vẫn đeo vô trước rồi tính sau, còn Vân Phi thì than:
- Lại dùng ba cái thứ này.
- Trong đó có mọi thứ nên hai cậu thích đi đâu làm gì cũng được, miễn đừng gây chuyện là được rồi - Minh Nguyệt dặn dò thêm, rồi tiếp theo lấy một cái nhẫn đưa cho Tử Phong - Đây là nhẫn không gian của cậu.
Tử Phong đúng là chờ cái món này lâu rồi, ngay lập tức nhận lấy rồi đeo vào tay, Tâm Năng khẽ điều động Chân Khí vào chiếc nhẫn liền cảm nhận được trong đó có một không gian rộng lớn hơn hai mươi mét vuông, tuy chưa biết sử dụng thế nào nhưng lúc này chưa cần thiết nên Tử Phong chỉ cảm nhận vậy rồi thôi.
Nhận được những thứ cần thiết mọi người liền chia làm hai nhóm. Một nhóm gồm Vân Phi, Tử Phong và Đà Phu sẽ đi tới khu đấu giá để mua đồ, dù nói là đi mua vũ khí cho Tử Phong, nhưng nếu có món nào cần thiết cho cả nhóm đều phải mua hết, vậy nên mọi người còn lại đều đưa cho Vân Phi một số lượng lớn Linh Thạch của họ. Tuy ít vì Minh Nguyệt cùng Tiểu Thanh đúng là vì thăng cấp nên số lượng Linh Thạch của hai người không còn bao nhiêu, còn Đại Tượng thì khỏi nói, đúng là nghèo kiết xác nên chả có cục Linh Thạch nào trên người. Đại Tượng đành đưa một vài món đồ cho Vân Phi đề phòng lúc cần thiết thì bán đi để lấy Linh Thạch, cả Minh Nguyệt cũng giao cho Vân Phi một vài món quan trọng đề phòng lúc cần thiết cũng bán luôn. Vân Phi tự dưng nhận được “một đống của” như thế nên cười thống khoái, lãnh trách nhiệm đi mua trang bị.
Nhóm còn lại gồm Minh Nguyệt, Tiểu Thanh, Đại Tượng và Song Khả sẽ trở lại nơi trọ của cả nhóm ở Đế Đô, sau đó sẽ bắt đầu thu thập tin tức cần thiết và giải quyết một số chuyện.
Sau khi đã chia nhiệm vụ và trách nhiệm, hai nhóm phân biệt chia làm hai hướng đi mất. Dù sao cũng đã có thiết bị liên lạc nên không lo lắng gì, mà dù có mất thiết bị thì ở Đế Đô hiện đại này vẫn có khối cách để liên lạc với nhau.
Vân Phi điều chỉnh cái vòng trên tay gì đó thì nó bỗng dẹp lại rồi nở rộng ra, sau đó bọc lấy cổ tay Vân Phi trông như một găng tay chỉ bao bọc lấy phần cổ tay, trên đó có nhiều hình ảnh lạ mắt giống một màn hình hiển thị nhỏ. Vân Phi xem qua một lúc liền xác định được khu đấu giá ở đâu, nó gần trung tâm Đế Đô. Ba người liền đi tới một trạm Xe Khách rồi leo lên một chiếc xe vừa tới.
Bên trong Xe Khác, Vân Phi thấy vân Tử Phong đang mò mò cái vòng tay đang đeo thì cười cười nói:
- Sao… muốn anh mày chỉ cho cách sử dụng không?
- Muốn - Tử Phong đáp gọn, nhưng câu tiếp theo của Vân Phi khiến hắn muốn đập tên cẩu tặc này một trận.
- Vậy tăng lên hai phần trăm hê hê - Vân Phi cười nham nhở muốn tăng tiền lãi Tử Phong đã giao kèo với hắn lúc trước - Ha ha… đùa mày thôi, anh em ai làm thế, tao đã nói tao với mày như anh em ruột mà lại.
Vân Phi cười xong liền hướng dẫn Tử Phong cách sử dụng vòng đeo trên tay, nó mặc dù có tên là thiết bị liên lạc nhưng chức năng liên lạc chỉ là một loại thông dụng bình thường thôi, nó có có rất nhiều tác dụng khác nữa. Tử Phong lần đầu biết đến mấy loại này nên phải hướng dẫn rất lâu, nhưng bất ngờ là Vân Phi lại chịu bỏ thời gian ra như vậy, tính của hắn đâu giống thế, hắn đang có âm mưu gì à? Hay từ đây đến khu đấu giá còn xa nên Vân Phi rảnh rỗi mới chịu hướng dẫn như vậy?
Xe Khách bay rất nhanh trên đường băng được bao bọc bằng một đường ống trong suốt, lao thẳng tới hướng trung tâm Thành Phương Kiều, cũng là nơi sầm uất nhất Đế Đô. Nơi đó đang có một hội đấu giá với những món đồ kỳ lạ chờ đợi ba tên thuộc đội Vô Cực.
Nếu bạn yêu thích Lol thì không thể bỏ qua bộ truyện Việt Nam . Main cực bá, nhiều gái theo