Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 377

- Là ai? Là kẻ nào dám....phá hư hảo sự của đại công phủ?

Tô Cách Lâm đại công trợn lớn đôi mắt, quát:
- Mau bắt tiểu tử kia ra ngoài, rồi dùng loạn côn đánh chết hắn cho ta....

Việc kết minh với Phụng Long tộc tất nhiên là đại sự của đại công phủ, nhưng khi không lại bị một tiểu tử không rõ lai lịch phá đám, tất nhiên lão sẽ thấy khó chịu vô cùng. Huống chi, hắn đã khiến cho Thác Lai Phu phất tay bỏ đi, quả thật rất mất mặt.

- Phụ thân.....

Mẫu thân của Khải Sắt Lâm nóng nảy lên tiếng:
- Xin người hãy thuận theo y một lần được không? Nữ nhi của con là một hài tử rất đáng thương. Ngày hôm nay con mới biết thế nào mới khiến cho y được hạnh phúc. Xin phụ thân hãy cho y được hạnh phúc trong quãng đời còn lại được không?

- Ngươi thì biết cái gì?

Tô Cách Lâm càng nổi giận hơn, vì vậy mà không còn ai dám khuyên can thêm câu nào nữa. Lão vung tay lên:
- Đi!

Bảy, tám gã thị vệ lập tức chạy theo lão. Mọi người cùng kéo đến khuê phòng của Khải Sắt Lâm, nhưng bên trong không có ai cả, chỉ còn lưu lại mùi hương thoang thoảng mà thôi. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, phải chăng là hai người kia đã bỏ trốn rồi?

- Đuổi theo!

Mệnh lệnh của đại công vừa được buông ra, cả thành liền náo động hẳn lên, nhưng lúc này lại không ai hay biết Khải Sắt Lâm đang ở đâu, và càng không có ai biết được tiểu tử kia là ai; đồng thời cũng không ai biết hắn đã mang Khải Sắt Lâm đi bằng cách nào. Tất cả mọi tiêu điểm đều đặt lên người Khải Sắt Lâm, còn Lệ Nhã thất tung thì không một ai chú ý tới.

oooOooo

Tại hạ du của dòng Cát Bố, những hòn quái thạch vẫn ngủ say ở nơi vùng nước xoáy. Dưới ánh mặt trời lấp lánh, Lưu Sâm khẽ điểm tay một cái, trên mảnh đất trống liền thấy xuất hiện hai nữ hài. Khải Sắt Lâm thì sắc mặt đỏ bừng, còn Lệ Nhã thì sắc mặt tái nhợt. Lệ Nhã khẽ liếc qua Lưu Sâm một cái. Ba người họ đã gặp qua một số Địa Tinh, và mỗi lần như vậy thì hắn đều lặp lại một câu hỏi:
- Ngươi đã gặp qua một thanh niên trẻ tuổi, có vóc dáng khá giống ta hay không? Nếu ngươi chưa gặp thì ta sẽ không phản đối vị tiểu thư này dùng đao cắt một đường trên cổ ngươi đâu.

Rồi sau mỗi câu hỏi, mấy Địa Tinh kia đều lắc đầu, vậy là Lệ Nhã liền dùng chủy thủ để cắt ngang yết hầu của chúng.

Lần này cũng vậy, Lệ Nhã kề ngang chủy thủ lên cổ một tên Địa Tinh vừa bắt được, nàng hỏi:
- Nói hay không?

Sắc mặt của nàng âm trầm tới cực điểm, chỉ nhìn sắc mặt của nàng thôi cũng đủ biết, việc cắt thủ cấp không phải là lời dọa nạt mà thôi.

- Đừng động thủ....ta nói....ta nói....

Gã Địa Tinh kêu lớn.

- Nói!

Ba người cùng nhất tề quát lớn, kể cả Lưu Sâm và Khải Sắt Lâm. Rốt cuộc Khải Sắt Lâm cũng biết rằng, nam nhân có tên gọi là Tư Tháp kia đối với muội muội rất quan trọng, vì vậy mà gã đối với nàng cũng rất quan trọng.

- Hai mươi ngày trước....quả có....có một thanh niên như vậy đi ngang qua đây...Vận tốc của hắn rất nhanh, toàn thân đều mặc bạch y. Không biết hắn có phải tên là....tên là Tư Tháp hay không?

Lệ Nhã nghe vậy thì giật mình, nói:
- Đúng là hắn rồi! Hiện nay hắn đang ở đâu?

- Hắn....hắn....đã chết rồi....

Địa Tinh vừa thốt ra câu đó thì Lệ Nhã thừ người ra, cả thanh chủy thủ ở trong tay cũng rơi xuống đất. Nàng hoàn toàn sững người ra. Gã đã chết rồi? Tại sao? Tại sao lại như vậy chứ? Lão thiên gia, ta thừa nhận là mình đã sai rồi, nhưng nếu có phạt thì hãy trừng phạt ta đi, tại sao lại trừng phạt người yêu duy nhất của ta chứ? Tại sao lại trừng phạt nam nhân có tình thâm nghĩa trọng với ta chứ? Nếu có người đáng chết thì kẻ đó phải là ta mới đúng, chứ hắn không có tội gì hết!

Lưu Sâm sa sầm nét mặt, rồi hỏi tiếp:
- Hắn chết bằng cách nào? Là các ngươi giết hắn hay sao?

- Có phải không?

Ba chữ này tựa như ba mũi tên sắc nhọn bắn thẳng vào tên Địa Tinh kia.

Tuy hiện nay đang là tiết xuân tháng ba, nhưng ba chữ này vừa được phun ra thì gã Địa Tinh kia giống như bị rơi vào hố băng sâu vạn trượng vậy, toàn thân gã run lên bần bật:
- Không phải....không phải....là do hắn trượt chân té xuống Vô Để động, chứ không liên quan tới bọn ta.

- Vô Để động?

Trong lòng Lưu Sâm thoáng dậy một tia hy vọng. Hắn vội hỏi:
- Nó ở phương nào?

Chỉ cần không bị chết trực tiếp thì vẫn còn một tia hy vọng mong manh. Lệ Nhã nghe vậy thì cũng đứng bật dậy và nhìn chằm chặp vào gã Địa Tinh kia.

Sau hồ nước là một sườn núi dốc đứng, trên sườn núi là mảnh đất trống trải, cây cỏ khô héo, nhưng thoang thoảng có thể ngửi được mùi đất mới ở trong gió. Địa Tinh bị Lưu Sâm xách cổ lên đến đây, gã đưa ngón tay mập mạp chỉ vào một khe núi trông không thấy đáy, nói:
- Đó là Vô Để động!

Đây là Vô Để động hay sao? Phải chăng ý của nó là "không có động" thì đúng hơn? Chí ít thì không có ai nhìn ra được một cái động nào ở đây cả.

Địa Tinh lo sợ nơm nớp, nói:
- Ở đây nguyên là một cái động, chỉ rộng chừng ba thước thôi. Chỉ là sau khi người kia....người kia bị rơi xuống đây thì tộc trưởng....tộc trưởng mới cho đắp nó lại thành cái khe thế này thôi. Không liên quan tới tiểu nhân...

Lệ Nhã gầm lên giận dữ:
- Ta phải giết đám tiểu nhân thâm độc các ngươi!

Tình lang của nàng không chỉ có chết thôi, mà là bị chôn sống như thế. Trong cơn tức giận, nàng vung mạnh tay lên, chiếc đầu to lớn của gã Địa Tinh liền bay bổng lên không rồi lăn đi thật xa. Thanh chủy thủ của nàng nhuộm đầy máu, mà trên mặt cũng tràn đầy sát khí. Nếu không có cách cứu được tình lang của nàng, nàng phải nghĩ ra cách để đồ sát một phen mới hả, phải giết thật nhiều Địa Tinh thì nàng mới trút hết giận được.

- Tư Tháp!

Lệ Nhã vung tay lên, rồi kêu lớn:
- Ta sẽ rửa mối huyết thù này cho nguơi!

Lệ Nhã còn một câu nói nữa nhưng chưa kịp thốt ra, nàng muốn nói cho gã biết rằng: "Mặc kệ tìm được thấy thứ gì, ngươi hãy mau mau báo cho ta biết, bởi vì nếu cứ chờ đợi thế này thì rất dễ khiến người ta phát rồ!"

Nàng chưa kịp nói, nhưng bên cạnh đã nghe tiếng tỷ tỷ an ủi:
- Muội muội cứ yên tâm, nếu hắn muốn làm chuyện gì thì nhất định sẽ hoàn thành thôi....Nhất định sẽ hoàn thành mà!

Hắn có thể hoàn thành hay sao? Lệ Nhã chắp hai tay lại ở trước ngực. Đây chính là hành động cầu khẩn thành tín nhất!
Bình Luận (0)
Comment