Niệm khúc tình
Boong...
Tiếng đại hồng chuông vang dội kéo dài trong khoảng không gian mênh mông và tĩnh mịch. Kim Tiêu, Ngọc Lan nghe tiếng đại hồng chuông cất lên, càng nhanh bước tiến về phía tòa Quan Âm thiền viện.
Kim Tiêu bước vào đại điện.
Chàng dừng chân khi thấy trước đại điện thờ Quan Âm là vóc dáng của một vị ni cô đứng trầm tư mặc tưởng.
Ngọc Lan dừng bước ngoài mái hiên.
Kim Tiêu đi thật chậm đến sau lưng ni cô.
Chàng nhỏ nhẻ nói :
- Di Hoa..
- Nam Mô Quan Thế Âm Bồ Tát... bần ni là Diệu Ngã... không phải là Di Hoa. Thí chủ đã lầm rồi.
Kim Tiêu lắc đầu :
- Kim Tiêu đây mà.
Di Hoa từ từ quay lại. Hai người đối mặt nhìn nhau.
Kim Tiêu cắn răng trên vào môi dưới.
- Di Hoa... Kim Tiêu đây mà.
- Thí chủ... Thí chủ là Ngạn Kim Tiêu phải không?
- Di Hoa... Kim Tiêu đây mà.
- Trước khi Di Hoa viên tịch, đã nhắc lại với bần ni... thí chủ phải nhận lời với Di Hoa chăm sóc cho Đổng Ngọc Lan... Đổng gia chỉ còn có một mình Ngọc Lan mà thôi.
- Di Hoa... Kim Tiêu luôn nhớ lời hứa đó, nhưng còn Di Hoa.
- Di Hoa đã chết rồi, thí chủ hãy đi đi, đừng phá vỡ sự tĩnh lặng linh thiêng của chốn Phật đường đại điện.
Di Hoa nói rồi quay lại trước bệ thờ Quan Âm. Nàng từ từ ngồi xuống cầm lấy chiếc dùi gõ vào mõ. Tiếng mõ phát ra đều đều.
Kim Tiêu nhìn nàng.
Chàng cảm nhận một cái đau xé cả trái tim lẫn khối óc của mình.
Kim Tiêu nuốt nước bọt như nuốt khối mật đắng trong miệng mình rồi từ từ lui bước.
Kim Tiêu lui bước ra đến cửa đại điện thì gặp vị ni trưởng thiề n viện.
Vị ni trưởng ôm quyền nói :
- Nam Mô Quan Thế Âm Bồ Tát... Mộng Di Hoa tiểu thư có gởi cho thí chủ vật này.
Vừa nói vị ni cô vừa trao cho Kim Tiêu một chiếc tráp. Chàng mở nắp tráp, trong long tráp là một cánh hoa huệ trắng.
Kim Tiêu nhìn vào đại điện.
- Sư thái... Di Hoa có nói gì không?
Vị ni cô lắc đầu :
- Tất cả những gì Di Hoa muốn nói đều để trong chiếc tráp này.
Kim Tiêu nhìn về phía bệ thờ. Tiếng mõ ngưng bặt không còn phát ra nữa. Kim Tiêu chợt bấn loạn khi không còn nghe tiếng mõ nữa. Chàng khẩn trương.
- Sư thái...
Kim Tiêu vừa toan quay bước lại điện nhưng sư thái đã cản chàng.
- Hãy để Diệu Ngã được ra đi trong sự thuần khiết của đạo tràng Phật môn.
Những thớ thịt trên người Kim Tiêu giật giật.
- Sư thái nói vậy có ý gì?
Vừa nói Kim Tiêu vừa hất tay sư thái chạy vội vào trong đến bên Di Hoa.
Hai mắt nàng đã nhắm lại, vẻ mặt thánh thiện hướng lên bệ thờ Quan Âm Bồ Tát.
Kim Tiêu nhỏ giọng gọi tên nàng :
- Di Hoa... Di Hoa... muội đi rồi sao...?
Vị sư thái bước đến bên chàng.
- Nam Mô Quan Thế Âm Bồ Tát cứu độ chúng sinh.
Kim Tiêu nhìn lại vị sư thái :
- Sư thái... sao Di Hoa lại đi?
- Di Hoa đã đi tìm cho mình sự thanh thản trong cõi hư vô của Phật tổ. Thí chủ đừng làm kinh động đến sự viên tịch của Diệu Ngã.
Kim Tiêu bủn rủn cả tứ chi. Chàng nhìn lại thể pháp xuất gia đầu Phật với hai hàng lệ tuôn trào mà không nói được một lời nào.
- Nam Mô Quan Thế Âm Bồ Tát... bần ni tin thí chủ.
Kim Tiêu như người vô hồn, vô thức bước theo chân sư thái rời đại điện. Chàng cảm nhận tất cả đang sụp đổ với cái đau từ đâu thấm vào trong lòng mình.
Ngọc Lan nắm tay Kim Tiêu.
- Ngạn huynh...
Kim Tiêu nhìn nàng.
- Tỷ tỷ của muội đã đi rồi.
Ngọc Lan nắm chặt tay Kim Tiêu. Lệ trào ra khóe mắt nàng.
- Hãy để cho tỷ ấy ra đi trong sự bình an của tâm hồn.
Nàng nói rồi ôm chặt lấy Kim Tiêu. Lệ trào ra ướt đẫm ngực áo chàng.
Ngọc Lan nhỏ nhẻ nói :
- Huynh và muội sẽ đi để cho tỷ ấy được tĩnh lặng trong cõi Phật môn.
Kim Tiêu cắn răng đến rướm máu rồi gật đầu.
Hai người cùng nhau dìu bước tiến về phía ngôi tam quan. ánh hoàng hôn phủ lên từng bước chân của họ cùng với sự tĩnh lặng sâu thẳm bao trùm lấy hai người.