Bách Cầm Sơn Chủ

Chương 13

Vô Mệnh sau khi xuống núi lập tức nhắm hướng Linh Sơn khởi hành. Viện Yên trên đường đi sắc mặt buồn bã, dàu dà không nói không rằng.

Mườị mấy năm qua nàng ở Linh Sơn dưới một người mà trên trăm người. Trong con mắt của nàng, đám môn đồ thủ hạ của cha nàng không người nào khá dĩ lọt vào mắt xanh của nàng.

Ngay khi nàng bước chân ra giang hồ dưới lớp hóa trang Từ Tam đã gặp Lục Thừa Ân. Trước đây chàng tuy không biết võ công nhưng tính tình khoáng đạt, trọng nghĩa khinh tài khí độ hiên ngang, quang minh lỗi lạc.

Thừa Ân lúc đó dưới cái tên Tiểu Ngưu đã cùng nàng kết bái huynh đệ. Mặc dù chàng không biết võ công nhưng khi nàng bị Địa Ngục môn bắt, chàng đã không ngần ngại xả thân cứu nàng. Chính lúc đó bằng vào hành động anh hùng khí khái của Thừa Ân đã khiến cho nàng vừa khâm phục, vừa cảm động rồi sanh lòng yêu chàng lúc nào không biết. Trong con mắt nàng, Lục Thừa Ân là một thiếu niên ưu tú nhất, anh hùng nhất trong thiên hạ. Nhưng có một điều làm cho nàng không sao hiểu được, là từ khi biết thân phận của nàng thì chàng bắt đầu tỏ vẻ lạnh nhạt, xạ lánh nàng.

Nàng mừng cho chàng đã học được võ công cái thế, nhưng như lời chàng nói, chàng là con trai của Minh chủ Lục Thừa Phong, mười tám năm trước cha mẹ chàng, bị thảm sát trên Linh Sơn. Vậy chung quy vụ án Linh Sơn là như thế nào ? Cha nàng có liên quan gì đến chuyện đó không? Tại sao Thừa Ân từ khi biết nàng là con gái của Chính Nghĩa bang chủ thì tỏ thái độ xa lánh nàng? Thậm chí chàng không thèm nhìn mặt nàng.

Trên Thiếu Lâm tự, nàng vì tự ái đã bỏ đi, trong lòng rất oán hận Thừa Ân lạnh lùng coi nàng rẻ rúng. Giờ đây nàng lại thấy nhớ chàng, muốn gặp lại chàng, muốn cùng chàng hai mặt một lời hỏi chàng cho ra lẽ, vì sao lại xa lánh nàng.

Viên Yên nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy rất nghi ngờ về vụ án Linh Sơn mà Thừa Ân đã nói với nàng. Tại sao chàng từ chối lời mời đến Chính Nghĩa bang của cha nàng?

Viên Yên trong lòng nóng nảy, rối rắm như tơ vò. Chợt cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, nàng nhìn lại thì bất gặp Trương Vô Mệnh bối rối rồi cúi gằm mặt xuống. Viên Yên chợt nảy ra một ý, đưa mắt nhìn sang thì thấy đại ca Từ Bách Xuyên mặt lạnh như tiền mải miết giục ngựa buông cương.

Viên Yên thúc ngựa tiến lên nói :

- Đại ca ! Phía trước có huyện thành, chúng ta vào đó nghỉ ngơi một đêm.

Từ Bách Xuyên chau mày, vẻ không hài lòng:

- Phụ thân đang nổi giận, lệnh cho ta lập tức đưa muội về Linh Sơn, muội còn muốn cà kê dọc đường nữa sao?

- Đại ca nói gì thế. Tiểu muội là con gái cần phải tắm rửa nghỉ ngơi, không lẽ đại ca bắt muội cứ ngồi trên mình ngựa suốt sao ?

Từ Bích Xuyên gườm gườm nhìn cô em gái:

- Đạ ca cảnh cáo muội chớ có giở trò. Phụ thân đã ra lệnh cho đại ca bằng mọi giá phải đưa muội về Linh Sơn, chớ có nghĩ đến chuyện trốn đi nữa.

Viên Yên cười tươi như hoa, nói:

- Đại ca không bắt muội cũng về. Tiểu muội rong chơi bấy lâu đã chán rồi.

Từ Bách Xuyên đưa mắt nghi ngờ nhìn nàng:

- Mới hồi nãy đại ca còn thấy muội mặt mày ủ dột, sao bây giờ lại tươi tỉnh, thay đổi nhanh chóng đến vậy?

Viên Yên nghênh mặt nói:

- Xưa nay muội vốn vui buồn bất chợt, đại ca không biết hay sao mà còn thắc mắc?

- Hừ ! Muội là con bé rắc rối nhất trên đời này.

Viên Yên nhăn mặt nhe răng cười hì hì. Từ Bách Xuyên ghìm cương cho ngựa chạy chậm lại, chờ cho Trương Vô Mệnh lên tới, nói với ông ta:

- Trương Sát Sứ! Phiền ông đi trước vào thành chọn một khách điếm tốt nhất, đặt sẵn ba phòng, tôi và Nhị muội sẽ tới sau.

Viên Yên kêu lên:

- Ối dào ! Đại ca cần gì phải phiền phức như thế. Chúng ta cứ việc vào thành tất có chỗ trọ ngay thôi.

- Muội thì biết gì. Hiện tại giang hồ nhiễu loạn, bọn Địa Ngục môn đâu đâu cũng có tai mắt. Nếu chúng ta rơi vào tay Địa Ngục môn thì chúng sẽ dùng chúng ta gây sức ép với phụ thân, muội có biết không ?

Trương Vô Mệnh nói:

- Đại công tử nói đúng lắm, để thuộc hạ đi trước dò đường.

Dứt lời, ông ta thúc ngựa phóng lên, phút chốc đã mất hút không còn thấy bóng.

Từ Viên Yên lúc đó mới hỏi:

- Đại ca ! Sự việc vừa rồi xảy ra trên Thiếu Lâm phụ thân có biết không?

Tất nhiên là biết:

- Tại sao phụ thân không đến giải vây cho Thiếu Lâm tự ?

- Muội thật ngốc ? Chúng ta việc gì phải dây vào chuyện thiên hạ.

Viên Yên mở to mắt nhìn anh, vẻ ngạc nhiên:

- Đại ca sao lại nói như thế? Không phải chúng ta mang danh là Chính Nghĩa bang, quyền Minh chủ võ lâm đó sao ?

Quyền Minh chủ so với chức Minh chủ còn kém xa lắm. Đợi kỳ võ lâm đại hội sắp tới, phụ thân chính thức lên ngôi Minh chủ chừng đó mới lo chuyện võ lâm giang hồ.

- Đó là do đại ca nói như vậy, hay là ý của phụ thân?

- Nhị nguội nên biết hiện tại đại ca là cánh tay đắc lực của phụ thân.

Từ Viên Yên vẻ mặt không vui, buồn bã thở dài:

- Muội vẫn tưởng Chính Nghĩa bang chúng ta phải có trách nhiệm với võ lâm đồng đạo, vì Chính Nghĩa mà diệt ma trừ bạo. Không ngờ Chính Nghĩa bang chủ là hư danh.

Từ Bách Xuyên nói:

- Muội chớ nói bậy ! Những lời đó mà lọt vào tai phụ thân thì muội no đòn đấy.

Viên Yên vì quá đau buồn thất vọng nên không buồn nói chuyện nữa.

Chốc lát sau, hai người đã đến thành Nam Hương, tìm đến Tập Gia Lầu thì thấy Trương Vô Mệnh xếp đâu vào đấy.

Đêm hôm đó, Viên Yên lên giường nằm nghĩ đến Thừa Ân, vừa buồn vừa giận không sao ngủ được. Nàng nghĩ mãi vẫn không sao hiểu được Thừa Ân vì lý do gì mà cố tình xa lánh nàng?

Nàng nhớ lại những sự việc đã xảy ra thì cảm thấy Thừa Ân bắt đầu lạnh nhạt với nàng có liên quan đến vụ án Linh Sơn!

Nếu muốn biết, trước tiên nàng phải tìm hiểu xem vụ án Linh Sơn thật ra là như thế nào ? Nghĩ như vậy, Viên Yên liền trở đậy bước xuống giường mở cửa đi qua phòng của Trương Vô Mệnh.

Viên Yên đứng trước cửa phòng gõ nhẹ hai tiếng, lập tức có giọng Trương Vô Mệnh vọng ra:

- Ai đó ?

- Trương thúc thúc ! Là Viên Yên đây.

Có tiếng bước chân của Trương Vô Mệnh. Cửa phòng mở ra, họ Trương nhìn nàng với vẻ ngạc nhiên:

- Nhị tiểu thơ có chuyện gì vậy?

Viên Yên đặt một ngón tay lên môi ra hiệu cho Trương Vô Mệnh nhỏ tiếng, sợ Từ Bách Xuyên ở phòng bên nghe thấy.

Nàng bước hẳn vào phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại:

- Trương thúc thúc vẫn chưa ngủ sao ?

- Tôi đang luyện công - Trương Vô Mệnh đáp-Nhị tiểu thơ đến tìm tôi có việc gì không ?

Viên Yên thong thả đến ngồi vào bàn. Trượng Vô Mệnh rót trà mời nàngảồi cũng ngồi xuống. Viên Yên nói:

- Trương thúc thúc ! Viên Yên có chuyện này muốn thỉnh giáo thúc thúc đây.

- Nhị tiểu thơ có việc gì xin cứ nói.

- Viên Yên muốn hỏi Trương thúc thúc Về vụ án Linh Sơn. Thật ra chuyện đó là như thế nào ?

Trương Vô Mệnh nhìn thẳng vào nàng, hỏi lại:

- Người nào đã nói với Nhị tiểu thơ về vụ án đó?

- Một người họ Lục?

- Lục Thừa Ân ?

- Phải !

- Nhị tiểu thơ muốn biết gì về vụ án Linh Sơn ?

- Trương thúc thúc hãy kể đầu đuôi chuyện ấy, Viên Yên muốn biết tất cả.

Trương Vô Mệnh im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Đối với chuyện này, bang chủ không muốn cho Nhị tiểu thơ biết, tại hạ làm sao dám trái lệnh bang chủ.

- Trương thúc thúc ? Viên Yên hứa là sẽ không tiết lộ chuyện này.

- Nhị tiểu thơ làm cho tôi khó nghĩ quá.

Viên Yên nhăn mặt giận dỗi:

- Trương thúc thúc chiều Viên Yên lần này đi. Từ trước đến nay, ngoài phụ thân chẳtng phải thúc thúc là người thương Viên Yên nhất đó sao ?

- Nhị tiểu thơ tầm hồn trong trắng ngây thơ, Trương mỗ yêu quý Nhị tiểu thơ chính vì điếu đó. Sở dĩ bang chủ không muốn cho tiểu thơ biết chuyện ấy cũng là vì muốn cô mãi mãi vần hồn nhiên trong sáng, không vì chuyện giang hồ chém giết mà vẩn đục tâm hồn. Trương mỗ khuyên cô không nên tìm hiểu những chuyện thị phi làm gì cho bận lòng!

- Viên Yên ngày hôm nay không còn là trẻ con nữa, cho dù Trương thúc thúc klông nói, Viên Yên nhất định cũng sẽ tìm hiểu.

- Nhị tiểu thơ vì sao bỗng dưng muốn hiểu chuyện ấy?

Viên Yên tính tình bộc trực thẳng thừng, nghĩ sao nói vậy. Nàng thản nhiên đáp:

- Chính là vì Lục Thừa Ân.

- Tiểu thơ giao tình thế nào với họ Lục ?

Viên Yên hơi thẹn, đôi gò má chợt ửng hồng TrươngVô Mệnh là người tinh ý già đời, thấy thái độ của nàng hì hiểu ngay tự sự. Trong lòng lão rất lo lắng, nhưng ngoài mặt vần điềm nhiên. Lão nói:

- Thôi được, nếu Nhị tiểu thơ nhất quyết muốn biết thì tôi xin kể hầu tiểu thơ. Mười tám năm trước, vào nửa đêm Tết Trung Thu, cả gia đình Minh chủ Lục Thừa Phong bị thảm sát, hơn một trăm mạng người đều bị giết sạch. Hung thủ giấu mặt cho đến nay vẫn khống hề lộ diện. Vụ án Linh Sơn chính là võ lâm kỳ án, chấn động giang hồ. Gần đầy, Lục Thừa Ân xuất hiện, mọi người mới biết họ Lục còn có hậu nhân. Lục Thừa Ân lần này bước chân ra giang hồ chắc chắn là muốn truy tìm hung thủ báo thù rửa hận.

Viên Yên nghĩ đến Thừa Ân một mình đơn độc trên giang hồ ngày đêm truy tìm hung thủ, tính mạng lúc nào cũng bị đe dọa khiến nàng cảm thấy tội nghiệp cho chàng, lại càng yêu mến chàng hơn.

Nàng mím môi hỏi một câu mà cho rằng rất quan trọng:

- Trương thúc thúc có biết phụ thân có liên quan gì đến vụ huyết án Linh Sơn không?

- Vì sao Nhị tiểu thơ hỏi như vậy ?

Viên Yên không tiện nói ra việc Thừa Ân từ chối, xa lánh nàng đành nói tránh đi:

- Chuyện đó sau này Viên Yên sẽ nói cho Trương thúc thúc biết.

Trương Vô Mệnh nói:

- Chắc Nhị tiểu thơ không biết bang chủ chính là em kết nghĩa của Lục Thừa Phong. Bao nhiêu năm qua bang chủ vẫn cố sức truy tìm hung thủ báo thù cho nghĩa huynh.

Từ Viên Yên sửng sốt kêu lên:

- Chao ôi ! Như vậy Viên Yên phải gọi Lục Thừa Ân là biểu ca sao ?

- Đúng như vậy.

- Hèn gì lần trước phụ thân đã sai đại ca mời Lục Thừa Ân về Linh Sơn. Nhưng nếu hai nhà đã có quan hệ mật thiết như vậy thì tại sao Lục Thừa Ân từ chối đến Linh Sơn gặp mặt phụ thân ?

Trương Vồ Mệnh tất nhiên là hiểu rõ lý do nhưng ông ta không thể nói ra. Lại thấy Viên Yên có cảm tình đặc biệt với Thừa Ân khiến ông ta vừa lo lắng vừa tội nghiệp cho nàng.

Tại sao Trương Vô Mệnh đối với con gái của Từ Đạt người rất có thể là kẻ đại thù của nhà họ Lục lại có cảm tình sâu sắc như vậy? Đó là bởi vì ông ta đã chứng kiến Viên Yên từng ngày lớn lên, tâm hồn trong trắng ngây thơ, tính tình nhân ái đôn hậu, khác xa với người anh và người cha đầy mưu mô tham vọng của nàng.

Trương Vô Mệnh nhìn thấy trước mắt viễn cảnh Từ Viên Yên có thể phải đau đớn vì tình yêu, nhưng không có cách gì ngăn cản được khiến cho ông ta buồn bã, bất giác buông tiếng thở dài. Viên Yên lục ấy trong lòng rối rắm như tơ vò nên nàng không nhìn thấy thái độ của Trương Vô Mệnh. Câu chuyện vụ án Linh Sơn mà nàng vừa được nghe chẳng những không giúp ích gì cho nàng, mà còn làm nàng cảm thấy đau đầu thắc mắc hơn.

Tại sao Thừa Ân không nhìn cha nàng cũng chính là thúc thúc của chàng ? Tại sao sau khi biết rõ thân thế của nàng chàng lại tìm cách xa lánh nàng ?

Viên.Yên dĩ nhiên không bao giờ nghĩ đến chuyện cha nàng là hung thủ tình nghi số một, càng không thể tưởng tượng được rồi đây nàng và chàng sẽ là hai kẻ đại địch, hai kẻ thù không đội trời chung. Số phận éo le nghiệt ngã đang chờ đợi Từ Viên Yên phía trước nhưng nàng không hề hay biết. Nàng chỉ cảm thấy giờ đây nàng càng yêu Lục Thừa Ân hơn. Nàng muốn được ở bên cạnh chàng, chia sẻ hiểm nguy, cùng chung rong ruổi giang hồ truy tìm hung thủ, giúp chàng báo thù rửa hận.

Sáng hớm sau ba người tiếp tục lên đường hướng về Linh Sơn. Trên đường đi, họ nghe đám hiệp khách giang hồ kháo nhau rất nhiều về nhân vật Bách Cầm Sơn chủ vừa mới xuất hiện.

Từ Bách Xuyên dong ngựa đi ngang với Trương Vô Mệnh, hỏi:

- Trương Sứ ! Ông có biết gì về nhân vật Bách Cầm Sơn chủ này không ?

- Thuộc hạ cũng không biết nhiều, chỉ nghe đến Bách Cầm Sơn là nới có rất nhiều muông thú sinh sống. Bách Cầm Sớn chủ mấy đời nay không hề bước chân ra giang hồ, không hiểu vì lẽ gì lần này ông ta lại xuất sơn.

- Theo ông thì có phải hắn cũng có tham vọng tranh đoạt ngôi vị Minh chủ ?

- Thuộc hạ không dám suy đoán bừa bãi.

Trương Vồ Mệnh tất nhiên biết rất rõ Bách Cầm Sơn thủ là ai, mục đích của hắn là gì nhưng lẽ dĩ nhiên ông ta không thể nói ra. Từ Viên Yên cũng biết, nhưng nàng mặc kệ, cứ để cho anh mình suy đoán lung tung. .

Từ lúc rời khách điếm, y không hé môi nói một lời, gương mặt cứ dàu dàu buồn bã. Nàng nghĩ lần này về Linh Sơn chắc là khó có cơ hội ra khỏi nhà, nhưng nàng có một câu hỏi lớn trong đầu cần được giải đáp, mà người có thể trả lời cho nàng không thể là ai khác ngoài cha nàng.

Ba người rong ngựa đi đến trưa thì thấy trước mắt có một ngồi làng nhỏ liền rẽ ngựa vào định bụng tìm chỗ nghỉ ngơi, cho ngựa ăn uống rồi tiếp tục lên đường, vừa vào đến đầu làng, họ bỗng nghe có tiếng đàn bà khóc lóc vật vã. Một người trung niên thiếu phụ thôn dã ngồi bệt bên đường kêu gào gọi con rất thống thiết. Bên cạnh bà ta có mấy người hàng xóm xúm lại khuyên nhủ nhưng xem chừng không ăn thua gì.

Viên Yên nhìn thấy cảnh tượng đó thì thương xót, không kềm lòng được liền xuất ngựa bước tới vẹt đám động đến trước người đàn bà, hỏi:

- Đại tẩu có chuyện gì mà than khóc vật vã như thế?

Người đàn bà đầu tóc rồi bù, cặp mắt xưng húp không ngừng kêu rên:

- Ông trời ơi ! Quỷ bắt mất con gái tôi rồi; tôi làm sao mà sống nổi đây.

- Con gái của đại tẩu bị ai bắt ?

- Quỷ... quỷ nó bắt mất rồi.

Viên Yên ngơ ngác tỏ vẻ không hiểu, một người dân làng thấy thế liền nói :

- Đêm hôm qua có một kẻ lạ mặt võ công cao cường đã bắt mất con gái của Hà đại nương đây.

Một người khác nói thêm vào:

- Không chỉ một mình Hà đại nương đây mất con gái, mà mấy đêm liền rồi, đêm nào quỷ cũng xuất hiện bắt cóc gái tơ. Làng chúng tôi đây đã bị bắt mất hai cô. Làng bên cạnh còn thê thảm hơn, trong một đêm bị bắt đến ba cô, tất cả đều là con gái chưa chồng.

Viên Yên nghe xong thì trợn mắt kêu 1ên:

- Kẻ nào lại to gan hành động bá đạo như thế?

- Hắn tự xưng là Qụỷ Diện Lang Nha, còn để lại cáo thị kia kìa.

Viên Yên nhìn theo hướng tay người đó chỉ thì thấy ở đó có một đám thanh niên, bô lão đang tụ tập bàn tán, chỉ trỏ lên một tờ giấy dán trên một thân cây.

Nàng đi về hướng mấy người đó, họ thấy nàng xinh đẹp, ăn mặc sang trọng thì nép sang hai bên nhường đường, mọi ánh mắt đểu đổ dồn vào nhìn nàng.

Trên tờ cáo thị ấy viết như thế này:

“Bổn lang chủ mỗi đêm bắt vài cô gái tơ về Lang Nha động vui vẻ, Lục Thừa Ân ngươi biết tin này thì phải lập tức đem xác đến Lang Nha động nạp mạng, trả Lang Nha Thần Công cho lão phu. Bằng không, lão phu sẽ bắt sạch cấc cô gái trên thế gian này. Lục Thừa Ân, ngươi sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.

Phía dưới cùng có vẽ hình một con chó sói và ký tên Quỷ Diện Lang Nha. Viên Yên đọc xong tờ cáo thị thì nổi giận đến độ mặt mày xanh lét.

Thì ra Quỷ Diện Lang Nha suốt mấy tháng trời truy tìm Lục Thừa Ân hòng thu lại Lang Nha Bí Lục, không có kết quả, lão bèn nghĩ ra thủ đoạn độc ác đê hèn này.

Quỷ Diện Lang Nha là con sói già, tính tình độc ác lại đầy mưu mô xảo trá. Lão biết Thừa Ân vốn có lòng nhân hậu, chàng mà biết được tin này thì thế nào cũng đến Lang Nha động gặp lão. Quả thật tính toán của lão rất lợi hại, trên giang hồ thông tin nhạy bén sớm muộn gì chuyện này cũng đến tai Thừa Ân, vậy thì lão chỉ việc ngồi nhà hưởng thụ gái tơ chờ Lục Thừa Ân tự nạp mạng.

Viên Yên giậm chân than thầm: “Không xong rồi ? Gã họ Lục đáng ghét kia thế nào cũng trúng kế của Quỷ Diện Lang Nha”.

Viên Yên tuy rất oán giận Thừa Ân lạnh nhạt với nàng, nhưng thấy hắn gặp nguy hiểm thì nàng không nỡ làm ngơ.

Lúc đó Từ Bách Xuyên và Trương Vô Mệnh cũng đã đến đọc cáo thị. Viên Yên nắm tay anh, nói:

- Đại ca ! Chúng ta phải đi một chuyến đến gặp Quỷ Diện Lang Nha thôi.

Từ Bách Xuyên nạt khẽ:

- Nhị muội điên rồi sao ?

- Sao đại ca nói như thế?

- Nhị muội không biết Quỷ Diện Lang Nha độc ác, lợi hại như thế nào hay sao mà còn định tới nạp mạng ?

- Không lẽ đại ca nhẫn tâm nhìn cảnh gái nhà lành bị lão ma đầu hãm hại sao?

Từ Bách Xuyên mặt lạnh như tiền nói:

- Chuyện đó hãy để gã họ Lục lo.

- Đại ca có biết Lục Thừa Ân là...Trượng Vô Mệnh sợ nàng tiết lộ vội vàng nói xen vào:

- Việc này Nhị tiểu thơ cứ để thuộc hạ lo !

Từ Bách Xuyên trợn mắt quát:

- Thanh Y Sát Sứ ! Tôi cấm ông đấy! Chuyện này chờ tôi về bẩm báo phụ thân rồi hẵng tính.

Từ Viên yên giậm chần kêu lên:

- Chờ đại ca về tới Linh Sơn báo tin cho cha thì không biết sẽ có bao nhiêu người con gái nữa bị hại.

Từ Bách Xuyên lạnh lùng nói:

- Ý ta đã quyết, muội chờ nhiều lời. Đi thôi !

Nói rồi, hắn quay lưng bỏ đi. Từ Viên Yên cười nhạt:

- Đại ca không đi thì muội và Trương thúc thúc đi!

Từ Bách Xuyên quay lại nhìn em gái gằn giọng:

- Muội dám !

Viên Yên nghênh mặt lên:

- Dám hay không đại ca cũng biết rõ rồi đấy.

Nói rồi nàng quay sang họ Trương - Trương thúc thúc! Chúng ta đi thôi !

Từ Viên Yên đã nói là làm, ngoài phụ thân ra không ai chế ngự được nàng, Từ Bách Xuyên rất hiểu điều đó nên hắn quay sang trừng mắt nhìn Trương Vô Mệnh: Trương Sát Sứ ! Bổn thiếu gia lấy thân phận thiếu bang chủ cấm ông đấy.

Trương Vô Mệnh dĩ nhiên không muốn làm mất lòng Từ Bách Xuyên, nhưng ông ta đối với sự an nguy của Thừa Ân còn quan trọng hơn cả sinh mạng thì đâu tha thiết gì đền gã họ Từ nữa.

Trương Vồ Mệnh nói:

- Xin đại công tử thứ cho thuộc hạ trái lệnh.

Từ Bách Xuyên mặt mày tái xanh. Hắn không ngờ Trương Vô Mệnh dám làm trái ý hắn. Họ Trương lại nói tiếp:

- Thuộc hạ tin rằng nếu có bang chủ ở đây người cũng sẽ chủ trì việc này. Chúng ta danh là Nghĩa Chính bang tất nhiên phái đứng ra giữ gìn công đạo.

- Trương thúc thúc nói hay lắm ! Chúng ta đi thôi, cứ mặc kệ người ta ? Nếu sau này phụ thân có mắng thì Viên Yên lãnh hết trách nhiệm.

Viên Yên thấy Trương Vô Mệnh ủng hộ mình thì rất cao hứng. Không ngờ ông ta nhìn nàng lắc đầu, nói:

- Việc này tiểu thơ không nên can dự vào, cứ để mình tôi lo là được rồi.

Lúc đó mấy người thôn dân nghe họ bàn tán thì kéo cả đám vây quanh ba người. Có hai người đàn bà chắc là mẹ của hai cô gái xấu số nắm tay Viên Yên khóc lóc năn nỉ, họ quỳ cả xuống vừa khóc vừa nói:

- Chúng tôi cúi xin chư vị đứng ra giúp đỡ, tìm lại giùm hai đứa con gái đáng thương, bọn dân đen chúng tôi kết cỏ ngậm vành tạ ơn chư vị.

Viên Yên thấy mấy người đàn bà khóc lóc tội nghiệp thì càng quyết tâm hơn. Nàng đỡ họ đứng dậy, hứa với họ rồi quay Sang Trương Vô Mệnh, nói:

- Thúc thúc không cho Viên Yên cũng đi. Việc này Viên Yên đã quyết định rồi. Nói xong, nàng từ giã mấy người dân rồi nhảy lên ngựa ra roi phóng đi.

Từ Bách Xuyên rất tức giận nhưng chi biết giậm chân nhìn theo chứ không làm gì được.

Trương Vô Mệnh vì lo cho Thừa Ân, bất chấp mệnh lệnh của Từ Bách Xuyên cũng lên ngựa đuổi theo Viên Yên. Phút chốc, lão đã theo kịp nàng:

- Nhị tiểu thơ chờ tôi với !

Từ Viên Yên quay lại mỉm cười với lão:

- Trương thúc thúc quả nhiên là người nghĩa khí, đáng mặt anh hùng.

- Nhị tiểu thơ không sợ bang chủ trách mắng sao ?

- Trương thúc thúc còn không sợ, thì Viên Yên lẽ nào lại sợ.

Hai người đưa mất nhìn nhau chợt buông tiếng cười lớn.
Bình Luận (0)
Comment