Bạch Hạnh Lang

Chương 23

Thông lộ tối tăm chật hẹp chỉ đủ một người lớn đi vừa, không khí ngưng trệ, tuyệt không hề thoải mái, hoàng cung trọng địa vì muốn an toàn, phòng ngừa vạn nhất, nhiều ít đều có một vài ám đạo cơ quan bí mật, điểm ấy Mặc Bắc biết, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, dẫn ra thế nhưng lại là nơi thế ngoại đào nguyên như vậy ── trăm hoa đua nở, cây cối um tùm, chim hót líu lo, dữ thế vô tranh.

“Quốc sư! Quốc sư!” Xa xa nổi bật lên một gốc cổ thụ cao chọc trời, bên cạnh là một tiểu mộc ốc nho nhỏ, Hắc Ly lo lắng hô to, hoàn toàn mất đi lãnh tĩnh trấn định lúc trước.

“Gia gia ngươi đang ngủ, ầm ĩ cái gì.” Thanh âm từ trên cây truyền đến, Mặc Bắc ngửa đầu, ánh mặt trời len lỏi giữa những tán cây chiếu xuống, thấy không rõ gương mặt người kia.

“Hắc Hoàng trúng độc!” Hắc Ly nói ngắn gọn, đồng thời nhanh chạy vào bên trong, giống như vô cùng quen thuộc kéo chiếc giường trúc ra, đặt Hắc Kình xuống sau đó hoả tốc ra phía sau múc nước.

“Tiểu tử lại bị ám toán?” Nặng nề『 đông 』một tiếng, trên mặt đất nhất thời xuất hiện thêm vài dấu vết, hiển nhiên là từ chỗ cao trực tiếp nhảy xuống, một lão nhân gia mặt đầy nếp nhăn, đi guốc mộc của người Oa*, mặc hôi bào* rộng, một đầu tóc điểm bạc buộc thành một bó giống như ống pháo cao ngất hướng thẳng lên trời, xem ra có vài phần buồn cười.

Người Oa: Cách gọi người Nhật Bản của người Trung Quốc xưa

Hôi bào: Áo bào máu xám

Lão nhân gia liếc Mặc Bắc một cái, lắc đầu tự cố tự niệm: “Báo ứng, ứng với báo, cuối cùng cũng tới rồi.” Lập tức vào phòng, bạch mi giống như ngửi thấy mùi vị khác thường mà kinh ngạc nhếch lên.”Tu La tang! Làm sao có thể, loại độc này đã duyệt tuyệt rồi mà.” Xốc cẩm bị lên, nửa người bên trái Hắc Kình đã biến xanh, hơi hơi sưng phù.

“Ta thật đáng chết, thế nhưng lại để cho tặc nhân ẩn bên giường mưu hại Hắc Hoàng, quốc sư kính nhờ ngươi! Làm ơn nhất định phải cứu hắn trở về!” Hắc Ly tự trách không thôi, tràn đầy hối hận.

“Nói nhiều như vậy để làm chi, trước lấy máu.” Lão nhân từ trên giá lấy xuống dây thừng cùng bao tay vứt cho Mặc Bắc, ra lệnh nói: “Để hắn nằm úp sấp, tay chân cột chặt vào trụ giường, còn ngươi đeo bao tay vào, y phục phải che kín, miệng mũi cũng không được lộ ra, loại độc này tà ác vô cùng, độc huyết dính lên da dù chỉ một chút thôi cũng có thể bị lây nhiễm.” Mặc Bắc nghe nói ngẩn ra, Hắc Kình lúc đó nói 『 Không được đụng ta! 』... Không phải là phòng bị... mà là.. Bảo hộ...?

“Ngốc lăng cái gì, nhanh lên.” Lão nhân đem cẩm bị bị nhiễm đầy độc huyết kia cởi ra, tiểu tử mặc dù là uống đủ loại độc dược mà lớn lên, nhưng cũng không có thể chống đỡ lâu a.

Mặc Bắc hoàn hồn vội vàng làm theo, xác định tứ chi đều đã bị trói chặt, khóe mắt thoáng nhìn thấy lão nhân đang cầm một đoản kiếm dài bằng nửa cánh tay, mũi kiếm lóe ngân quang, đột nhiên hướng bụng Hắc Kình đâm tới! Một kiếm xuyên thủng thân mình, lưỡi dao găm vào giường trúc, nơi vết thương lộ ra, máu tươi tuôn như trút nước.

“Ngươi làm cái gì!!!” Mặc Bắc hoảng hốt, vội vàng ngăn cản lão nhân.

“Độc huyết không mau thanh trừ, để lan tràn tới tứ chi trăm hài sẽ không thể cứu chữa, ngươi không cần lo lắng, vị trí lão phu đâm rất tinh chuẩn.” Lão nhân chỉa chỉa, Mặc Bắc thuận hướng nhìn lại, dưới giường trúc không biết khi nào đã đặt vài bồn lớn nhỏ, đều dùng để hứng máu, Mặc Bắc đảo qua, ước chừng mười hai, mũi kiếm vừa mới đâm xuyên thân nằm thẳng chính giữa phía trên mộc bồn lớn nhất, chính là mới nãy còn xuất huyết dọa người, hiện giờ lại tí tách nhỏ giọt, một màu xanh thẫm uốn lượn trên thân kiếm, phảng phất giống như tiếng cười của ác ma.

“Đè tiểu tử xuống, thân thể bị đâm cũng không phải là chuyện thoải mái gì.” Cầm lấy kiếm thứ hai, lão nhân gọn gàng đâm vào một điểm máu thịt lẫn lộn khác, Hắc Kình mặc dù đang hôn mê, thân thể cũng không tự chủ được mà co rút run rẩy, chấn đến giường trúc cũng phát ra những tiếng khách khách rung động, Mặc Bắc áp chế bên phải, mắt thấy từng lưỡi từng lưỡi kiếm sắc bén lớn nhỏ dài rộng không đồng nhất chậm rãi cắm vào thân thể Hắc Kình...

“Hắc Ly, cuốn khăn nhét vào miệng tiểu tử, hắn sắp tỉnh, vẫn còn ba kiếm nữa.” Tiểu tử quật cường lên, chống đỡ a, Diêm vương có muốn cũng phải bước qua ta, ngươi thế nhưng đừng ngây ngốc để hắn lừa đi. Hơ lưỡi kiếm sắc bén trên lửa, bôi dược, tái hơ, khoảnh khắc đâm vào thân thể, mùi da thịt bị đốt cháy, mùi tanh của sắt cùng mùi thối của độc dược toả ra, tràn ngập gian phòng.

“Ngô ──!!!” Đau nhức mà tỉnh, Hắc Kình mở to hai mắt, toàn thân mồ hôi nhễ nhại, tay bị nắm tới trắng bệch, cổ tay cột vào giường cũng hiện hồng ngân, đủ thấy khổ sở.

“Ổn định lại! Chỉ cần lệch một chút cái mạng nhỏ liền đi tong a!” Lão nhân lời vừa dứt, lại một kiếm đâm xuống.

“A a a ───!!!” Tiếng kêu đau vừa ra khỏi miệng, hắn giống như hao hết khí lực, hai mắt mất đi tiêu cự, hơi thở tiêu thất, đã gần kề cực hạn sinh tử.

“Không tốt.” Lão nhân thấp giọng kêu, xoay thân mở hộp gỗ ra, lấy một khối hắc phiến lớn hơn ngón cái một chút, đưa cho Mặc Bắc. “Mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, cũng phải nhét xuống dưới lưỡi tiểu tử!” Tiếp theo ngồi xổm xuống, xem xét mười đoản kiếm kia.

Mặc Bắc hoảng sợ tiếp nhận phiếm sâm kia, nhất thời tay run rẩy so với lúc mới bị thương còn lợi hại hơn, y thử rút khăn ra, nhưng bất đắc dĩ khớp hàm Hắc Kình cắn quá chặt, đã sớm lâm vào mê man, phiến sâm này làm sao nhét vào miệng hắn được bây giờ.

“Hắc Kình ngươi tên hỗn đản này! Hé miệng cho ta! Có nghe thấy không!” Gọi thế nào cũng không nghe, Mặc Bắc nóng nảy, một tát giáng xuống, tiếng vang to đến mức Hắc Ly cũng phải ghé mắt nhìn, dám cho Hắc Hoàng một tát, này không khỏi rất... Hắc Ly đang muốn kêu y dừng tay, lại vui sướng thấy trong mắt Hắc Kình dần dần có tiêu cự, khăn cũng nhả ra, nhưng ý thức tựa hồ lúc này giống như phù dung sớm nở tối tàn.

Nâng mặt hắn lên, nôn nóng đem phiến sâm nhét vào, nhưng lại vẫn không được, cảm giác lạnh lẽo này không phải thứ Hắc Kình nên có, nếu hắn vẫn ích kỷ giống như trước kia, xem người như cám bã, thì cứ lấy mình chắn ám khí là tốt rồi, làm gì phải xuẩn thành như vậy! “Mau ngậm vào cho ta, tên bạc tình đáng chết kia!” Nổi giận rống to, quan tâm lo lắng vô cùng chân thật, Mặc Bắc có muốn cũng không phủ nhận được.

Vẫn vô ích, dứt khoát tự mình hàm ngụ phiến sâm, cúi người cậy mở miệng hắn, Hắc Kình sớm mất đi ý thức, miệng lưỡi vô lực, chỉ có thể mặc Mặc Bắc thao lộng, đem phiến sâm đặt dưới lưỡi, rời đi, trong miệng Mặc Bắc trừ bỏ mùi sâm thơm ngát, còn có một loại rung động vừa quen thuộc vừa xa lạ...

Gần như cùng lúc, một kiếm cuối cùng cũng đâm vào gần xương quai xanh Hắc Kình, tích táp... tích táp... Thanh âm quanh quẩn trong phòng nhỏ, phảng phất giống như bom hẹn giờ đếm ngược, không biết kết cục là phát nổ, hay là có thể bình yên dỡ bỏ.

“Ngươi tới nhổ đi.” Lão nhân kéo tay Mặc Bắc đặt lên mũi kiếm dính độc. “Trước dùng sức đâm đến đế, tái một hơi rút ra, động tác phải nhanh, nếu thành công, thì sẽ không chảy ra dù chỉ một giọt máu, nếu thất bại... Huyền Vũ liền có tân quân đăng cơ.”

Mặc Bắc chăm chú nhìn Hắc Kình một lúc lâu, chậm rãi gật đầu, nắm chặt chuôi kiếm, mồ hôi thấm ướt lòng bàn tay, Hắc Hoàng thiên hạ vô song, hiện tại vận mệnh... nắm giữ trong tay y ─── hai cánh tay từng bị Hắc Hoàng bẻ gẫy.
Bình Luận (0)
Comment